"Tần Triệt không dùng thuốc của ta."
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên nói như vậy.
Đào Bảo nghi hoặc, nói: "Kí chủ làm sao biết?"
Hàn Phỉ cười gằn, mắt bốc hung quang, nói: "Bởi vì hắn còn bị phong hàn."
".. Hai điều này có liên hệ gì sao?"
Hàn Phỉ rên một tiếng, nói: "Nếu dùng thuốc của ta, làm sao còn bị phong hàn, sợ là biết trong đó có lửa rồi."
".. Kí chủ ngươi lại làm cái gì rồi?"
"Đối với nam nhân mà nói, có kích động nhưng không cứng nổi, không phải là thống khổ nhất sao?"
"Kí chủ! Ngươi như vậy sẽ bị trừng phạt!"
"Yên tâm đi, cũng chỉ có chút thống khổ thế thôi, nhưng với thân thể hắn không ảnh hưởng gì, chỉ là, hắn không dùng."
"Kí chủ, vậy ngươi nhanh nghĩ cách đi, phong hàn của nam thần hiện tại nhất định phải trị liệu, ta vừa xem hệ số thuộc tính của nam thần, lũy thừa khỏe mạnh của hắn một mực giảm xuống!"
Ánh mắt Hàn Phỉ càng ngày càng lạnh, nhưng tâm tư trong đầu như phong ba cuồn cuộn, nàng đang tìm xem đến cùng là nơi nào phạm sai lầm.
Đột nhiên, Hàn Phỉ mở miệng nói: "Tần Triệt đang hoài nghi ta."
Đào Bảo sững sờ, cái kết luận này sao lại đạt được vậy?
"Kí chủ, làm sao ngươi biết?"
"Từ tính cách đa nghi của hắn, trừ nguyên nhân này không còn lí do gì khác nữa."
Hàn Phỉ sờ lên cằm, đi tới đi lui trong phòng, một mực suy nghĩ, nếu như nam thần quả thật là đang hoài nghi nàng, vậy thì hắn hoài nghi điều gì? Nàng ngay từ đầu đã một mực thành thật với hắn, trừ chuyện hệ thống, ngay cả việc nàng mượn xác hoàn hồn nam thần cũng biết, làm sao lại đột nhiên hoài nghi? Nơi nào có sai lầm? Dường như là.. từ khi nhận thư, nam thần liền không có hồi âm..
Chờ chút! Thư!
Trong đầu Hàn Phỉ lập tức sáng rõ, nàng bật thốt lên: "Gay rồi! Là lá thư đó!"
"Làm sao, kí chủ?"
"Đúng rồi! Là thw! Sao ta lại quên mất thứ này? Nét chữ của ta là mô phỏng theo nam thần! Vì thế chữ ta viết ra giống chữ hắn như đúc, ta làm sao lại quên mất điều này? E là hắn xem ta là gian tế rồi!"
Hàn Phỉ ảo não muốn chết, hận không thể quay ngược thời gian để thu hồi bức thư kia, nàng làm sao lại có thế quên một chuyện quan trọng như thế! Dựa theo tính cách đa nghi của nam thần như vậy, hắn sẽ nghĩ nàng như hế nào? Nhất là khi nàng còn không thể giải thích, hiểu nhầm nhiều này sẽ lại càng sâu thêm a!
Hàn Phỉ hiện giờ có loại kích động muốn vọt tới trước mặt hắn, giải thích thật tốt một phen, không, khoan đã, phải giải thích thế nào bây giờ? Giải thích thế nào cho việc nàng có thể viết chữ giống y hệt hắn viết?
Hàn Phỉ nhất thời cảm thấy đầu rất đau, nàng căn bản làm lộ sự tồn tịa của hệ thống, đây là bí mất cuối cùng cũng là lớn nhất của nàng, huống chi, nam thần có tin hay không lại là một chuyện khác, Hàn Phỉ phiền nào vò đầu bứt tai..
Ngày hôm sau, toàn bộ tú nữ cũng tập trung ở trong chính sảnh, Cô Ma Ma thần tình lạnh nhạt đứng ở nơi đó, nhìn toàn bộ tú nữ, cất giọng nói: "Đầu tiên, chúc mừng các ngươi đã kết thúc cửa ải khảo sát thứ hai, thuận lợi trở về, ở đây, mỗi người các ngươi đều đáng để kiêu ngạo, số người hoàn thành cửa trắc thí thứ hai là ba mươi tám người, đây cũng là số người hoàn thành cửa khảo thí thứ hai từ xưa đến nay, ta cũng cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi."
Không ít tú nữ cũng ưỡn ngực, ngẩng đầu.
Chỉ có Hàn Phỉ có thể nhìn ra được, khuôn mặt Cô Ma Ma tựa như tràn ngập một luồng tử khí nhàn nhạt, đây là dấu hiệu người bị bệnh cũ quấn thân, nhưng chẳng qua là rời đi một quãng thời gian, thân thể Cô Ma Ma làm sao sẽ lại trở nên kém như vậy?
"Thành tích cửa khảo sát thứ hai sẽ được Hoàng Hậu nương nương tự mình công bố sau ba ngày, đây là vinh dự trước nay chưa từng có, nhận được vinh hạnh đặc biệt này, là may mắn của A Mã Cung, cũng là may mắn của các ngươi."
Lời này vừa nói ra, tất cả xôn xao, vậy mà Hoàng Hậu nương nương lại tự mình công bố, điều này sao có thể không làm lòng người thiếu phấn chấn đây? Những tú nữ nhận được sự vinh hạnh đặc biệt này, cũng là chuyện vô cùng có mặt mũi cho gia tộc của họ!
Sau khi Cô Ma Ma nói lại thật rõ một lần các quy củ liền nhắc các tú nữ một lần nữa chương trình học diễn luyện, vì ngăn ngừa các tú nữ xuất cung nhiễm phải tập tục xấu còn lưu lại trên thân, lần diễn luyện này vô cùng nghiêm ngặt, ở ngoài cung ngây ngốc quá lâu, độ chính xác cũng giảm xuống, không ít tú nữ cũng lộ ra vẻ mặt khổ sở, ngay cả Hàn Phỉ cũng không ngoại lệ.
Ban ngày bất luận có bao nhiêu khổ cực cùng bận rộn, ban đêm, Hàn Phỉ luôn muốn một lần đến chỗ nam thần, mà quả thật đúng là không sai, nàng lại một lần nữa bị ngăn cản, chỉ là lần này ngăn cản nàng, là Tật Phong càng thêm nghiêm túc.
"Hàn cô nương, không nên làm khó dễ chúng ta, về đi."
Trong tay Hàn Phỉ còn bưng một chén thuốc, trầm giọng nói: "Ta tới, chỉ vì muốn đưa thuốc cho Vương gia, thân thể Vương gia không được."
"Thuốc lưu lại, ta sẽ chuyển giao cho Vương gia, Hàn cô nương về đi."
Hàn Phỉ bưng thuốc, cũng không đưa cho Tật Phong, làm hắn kinh ngạc, nói: "Hàn cô nương.."
Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Căn bản cũng không biết."
"Hàn cô nương.."
Giọng nói của Hàn Phỉ giống như xuyên thấu cửa gỗ truyền vào: "Vương gia căn bản cũng sẽ không uống thuốc của ta, đúng không?"
Tật Phong biến sắc.
Hàn Phỉ tự giễu cười cười, nói: "Bất luận ta làm cái gì, cũng không thể được Vương gia tín nhiệm lần nữa."
"Hàn cô nương, không cần tự ti, tối nay đã muộn rồi, đi về nghỉ ngơi đi."
Tật Phong chỉ có thể làm cho lời nói trở nên uyển chuyển một chút mà thôi.
Hàn Phỉ đột nhiên bưng chén thuốc, uống một hớp, nuốt xuống, nói: "Thuốc này, không có độc." Tật Phong trầm mặc.
"Ta xưa nay không hề có tâm tư muốn hại Vương gia."
"Hàn cô nương.."
Ánh mắt Hàn Phỉ nhìn về phía cánh cửa kia, khoảng cách giữa nàng và hắn giống như hiện tại vậy, người kia tự ý đóng cửa lại, ngăn nàng ở bên ngoài, ngay cả một chút cơ hội cũng không cho nàng.
Nàng đột nhiên nâng chén thuốc, quỳ xuống, trầm giọng nói: "Vương gia uống thuốc."
Sắc mặt Tật Phong có chút thay đổi, nhưng sự tận trung từ trong xương đối với Vương gia làm hắn không thể làm trái lời của chủ nhân, song hắn cũng không muốn nói lời tổn thương nàng, vì thế cứ như vậy không nói lời nào, đứng nghiêm một bên.
Tay Hàn Phỉ rất mỏi, nhưng tư thế quỳ của nàng vẫn thẳng tắp, nàng giống như một con thú nhỏ không chịu từ bỏ, quật cường quỳ ở đó, trong miệng lặp lại câu nói: "Vương gia uống thuốc!"
Bên trong phòng, lặng lẽ. Bàn tay Tần Triệt đặt trên ghế siết thật chặt, chỉ là hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì. Giống như người đang quỳ ngoài cửa không phải là người hắn luôn nhớ nhung.
Thời gian từng chút trôi qua. Cánh tay Hàn Phỉ càng ngày càng đau, đầu gối cũng rất đau, đã bao lâu rồi, nàng đã bao lâu chưa từng trải qua cảm giác oan ức như thế, nhưng nàng không khóc, chỉ là cúi đầu, duy trì tư thế này, chén thuốc trong tay đã nguội lạnh. Hồi lâu, ngay cả Tật Phong cũng không nhẫn tâm nhìn nữa, đành dời tầm mắt đi.
"Kí chủ, có muốn khởi động tình cảnh Tiểu Trợ Thủ không?" Đào Bảo thăm dò.
Hàn Phỉ cắn răng, nhìn cánh cửa khép chặt kia, nghĩ nếu lần này lại bị hắn từ chối, nếu không có thời cơ gặp mặt giải thích, e là hiểu lầm của bọn họ sẽ càng ngày càng sâu, cho đến khi không thể cứu vãn, nàng cũng không có biện pháp khác.
Vừa ngoan tâm, Hàn Phỉ nói: "Mở ra tình cảnh Tiểu Trợ Thủ!"
"Keng~tình cảnh Tiểu Trợ Thủ mở ra~kí chủ chuẩn bị sẵn sàng~"
Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, chuẩn bị sẵn sàng là sao?
Còn không có chờ nàng hỏi cho rõ ràng, con mắt tối sầm lại, liền không còn ý thức.
Trong phòng, Tần Triệt đột nhiên nghe thấy một âm thanh có gì đó đập xuống đất, sau đó là tiếng Tật Phong sốt ruột la lên: "Hàn cô nương!"