Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 202: Nổi Giận



Tề Ngộ Không một đường cực kì nhanh sóng, ngừng cũng không dám ngừng, chính là vì mau chóng trở về, bị vây hãm lâu như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức, cả bụng đều là oan ức, lúc vừa nhìn thấy thân ảnh Hàn Phỉ đứng ở cửa thôn, tâm tình lập tức kích động liền hô lên.

Sau đó Tề Ngộ Không đã nhìn thấy Hàn Phỉ cũng vô cùng kinh hỉ, lại rất cảm động vì mình có được một chủ nhân thật tốt, đến khi lá thư trong tay bị đoạt đi, hắn lập tức sững sờ tại chỗ, đầy bụng oan ức một chữ cũng không thốt ra được, trong lòng đã lệ rơi đầy mặt. Chủ nhân! Ngươi không thể an ủi ta vài câu được sao! Ngươi có biết Vương gia nhà ngươi đối xử với ta có bao nhiêu thủ đoạn cực kỳ tàn ác không a! Ngươi có biết ta bị giam hãm lâu như vậy trong lòng phải chịu thương tổn lớn bao nhiêu không a! Thế mà không thể an ủi ta một hai câu được à! Hức hức hức..

Nghe thấy tiếng động, Ngọc Long cũng chạy lại, sau khi nhìn thấy Tề Ngộ Không, liền lộ ra sắc mặt kinh hỉ, đi tới vỗ vỗ bả vai hắn một hồi, nói: "Trở về là tốt rồi!"

Tề Ngộ Không trong nháy mắt ưu thương, quả nhiên, chỉ có huynh đệ là tốt nhất, hức hức hức..

Hàn Phỉ căn bản không biết mình đã là tổn thương trái tim bé nhỏ của Tề Ngộ Không, nàng cầm thư, hai tay cũng có chút run rẩy, phải hít sâu nhiều lần mới bình tĩnh lại được, nàng không ngay lập tức mở phong thư ra, mà ôm nó vào trong lồng ngực, sau khi lưu lại một câu 'Ai cũng không được quấy rầy ta' thì lập tức trở về phòng.

Bàn tay đang muốn mở phong thư lại dừng lại, lúc này Hàn Phỉ có chút bối rối, rõ ràng chờ mong lâu như vậy, nhớ nhung lâu như vậy, nhưng đến khi thực sự nắm được trong tay, nàng lại có chút sợ sệt.

Hệ thống sáng suốt không lên tiếng lúc này, kí chủ của nó nhất định không hy vọng giờ khắc này bị quấy rầy đâu.

Rốt cục, Hàn Phỉ mở phong thư, rút tờ giấy bên trong ra nhìn, là chữ viết nàng vô cùng quen thuộc, nhưng.. Hàn Phỉ giống như ngừng thở. Trong thư chỉ có một câu đơn giản. Đơn giản đến nỗi nàng thấy trời đất quay cuồng, trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa thì té xuống, nếu không phải hai tay kịp chống vào góc bàn, e là nàng cũng không đứng lên nổi, lá thư trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất.

Ngoài phòng, Ngọc Long cùng Tề Ngộ Không đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Tề Ngộ Không có chút căng thẳng, nói: "Thì ra các ngươi ở đây cũng trải qua công việc bề bộn như vậy a! Không dễ dàng a, không dễ dàng!"

Ngọc Long buồn bực nói: "Ngươi thì làm cái gì thế? Dựa theo thực lực của ngươi thì không thể đi lâu như vậy chứ, hoàng cung kia dù cho có chút khó khăn, cũng không thể khiến ngươi mất thời gian dài vậy mới đúng!"

Nói đến cái này, Tề Ngộ Không lại cảm thấy phiền muộn, vung vung tay, nói: "Khỏi nói! Ngươi không biết chỗ đó khủng bố đến mức nào đâu! Hoàng cung không đáng sợ, đáng sợ là Tần Vương kia a!"

Ngọc Long cùng Tiểu Giáp đồng thời kinh ngạc, nói: "Có gì đáng sợ? Vị Vương gia phế vật kia á?"

Tề Ngộ Không 'phi' một tiếng, phẫn nộ, nói: "Ai nói hắn là phế vật? Ngươi có bản lĩnh thì thử đi xem! Ngươi đi đi! Lão Tử suýt chút nữa là đã không về được rồi đấy!"

Ngọc Long hiếu kỳ: "Làm sao lại đến nỗi ấy, nói một chút đi."

"Trước đây có hai vị Sát Thần đi theo phía sau tiểu thư, còn nhớ chứ? Hai tên mặt đơ đấy, vô cùng lợi hại!"

"Nhớ, nhớ!"

"Đó là người của Tần Vương! Mẹ nó! Không những thế Tần Vương còn không chỉ có hai tên! Tất cả là tám người! Tám người a! Ngươi cũng không biết lúc bị họ bao vây, ta suýt chút nữa thì quỳ xuống! Có thể còn sống thật là không dễ dàng! May mà Tần Vương chỉ muốn thử thách ta, sau đó lại không hiểu ra sao thả ta, thì ra chỉ là để ta mang về một phong thư."

"Đây, chuyện này.."

Tề Ngộ Không lại nói thầm: "Mà nhé, Tần Vương kia rất kì quái, đáng sợ cực kì, hôm đó còn mang theo một cái mặt nạ màu bạc, không nhìn thấy dung mạo, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn là gì, nhưng ánh mắt lạnh giá đến mức hù chết người, đến nỗi sắp đóng băng người đối diện đến nơi luôn, người như vậy so với chúng ta lúc điên cuồng còn đáng sợ hơn, a, giống như là trong mắt hắn không còn một ai sống sót ấy."

Ngọc Long cười một tiếng, nói: "Đừng dọa ta, ngươi nói giống như Tần Vương cũng không phải là người ấy! Sao có thể đáng sợ như vậy a! Không phải là do lá gan ngươi quá nhỏ đấy chứ?"

Mấy người Tiểu Giáp cũng cười, nhưng Tề Ngộ Không không cười, sắc mặt nghiêm túc. Dần dần, những người còn lại cũng không cười được nữa. Tề Ngộ Không thực ra còn chưa nói hết, có lúc, hắn thật sự cảm thấy Tần Vương kia không giống người, loại cảm giác lạnh lẽo cùng vẻ coi thường tỏa ra từ trong xương cốt kia cực kì giống một con quỷ.

Tề Ngộ Không thở dài một hơi, nói: "Sau này các ngươi nhìn thấy, thì sẽ hiểu lời ta nói hôm nay."

Tề Ngộ Không không muốn đàm luận quá sâu về chuyện này, ngược lại nói: "Đúng rồi, tiểu thư không phải là đã đi vào quá lâu rồi sao? Sao vẫn chưa đi ra nhỉ?"

Từ sau khi trở lại, hắn cũng đổi giọng gọi tiểu thư, không còn gọi là Hàn cô nương, Hàn cô nương nữa. Đúng lúc này, Hàn Phỉ từ trong phòng đi ra, năm người nhìn sang, Tề Ngộ Không đang muốn gọi nàng liền sửng sốt, bởi vì giờ khắc này, ánh mắt Hàn Phỉ tràn ngập vẻ muốn giết chóc, đồng tử thăm thẳm kia cũng đã chuyển hồng một vòng. Vị tiểu thư trong ký ức luôn cười híp mắt, luôn nở nụ cười lộ rõ răng kia, từ lúc nào.. lại có thể có biểu hiện như thế?

Tề Ngộ Không cảm thấy lạnh toát cả người, hắn trầm mặc im lặng, nhíu mày nhìn Hàn Phỉ, không đúng, nàng không đúng!

Hàn Phỉ nhàn nhạt nói một câu: "Trở về thật đúng lúc, có bị thương tổn gì không?"

"Không có."

"Hừm, đi theo ta."

Dứt lời, Hàn Phỉ liền đi trước một bước, năm người liếc mắt nhìn nhau, cũng nhận ra được vẻ dị thường, nhưng không người nào dám lên tiếng dò hỏi, vô thức cảm thấy giờ khắc này vẫn không nên trêu chọc Hàn Phỉ thì hơn, người trêu chọc nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, trực giác của sát thủ luôn luôn vô cùng chuẩn xác.

Hàn Phỉ mang người chậm rãi đi tới hầm ngầm giam giữ dư đảng Hồng Cân Phỉ, nơi đó đầy rẫy lũ Hồng Cân Phỉ đang bị trói vô cùng chặt chẽ, sau khi Hàn Phỉ đi vào có không ít kẻ còn lộ ra vẻ mặt xem thường. Hồng Cân Phỉ thua là thật, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ sợ một người phụ nữ.

Hàn Phỉ cũng không thèm để ý vẻ xem thường của bọn chúng, nhìn về phía Đậu Nành đang canh giữ những tên Hồng Cân Phỉ này, nói: "Tổng cộng có bao nhiêu người?"

Đậu Nành cung kính nói: "Tổng cộng có 138 người, trọng thương ba người."

"Hừm, gỡ bỏ vải bố trong miệng chúng ra, ta có chút vấn đề cần hỏi một chút."

"Vâng."

Đậu Nành kéo vải bố trong miệng mấy tên Hồng Cân Phỉ phía trước ra. Trong số đó có một tên tiểu đầu mục, lúc này nhìn Đậu Nành là một tên tráng hán mà lại có thể cúi đầu cung kính với Hàn Phỉ như thế, lập tức xem thường nói: "Các ngươi lại có thể nghe lời một người phụ nữ như vậy! Còn đáng mặt đàn ông hay không?"

Nghe vậy, có mấy tên Hồng Cân Phỉ không chút khách khí cười rộ lên.

Đậu Nành tức giận, nói: "Tất cả im miệng cho ta!"

Năm người Tề Ngộ Không cũng lấy ra vũ khí, chỉ cần Hàn Phỉ ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức cắt lưỡi những tên mồm miệng không sạch sẽ này.

Hàn Phỉ không có chút nào tức giận, vệt cười gằn trên khóe môi càng sâu.

Nàng đang tức giận, nàng tự mình biết rõ. Rất tức giận, rất tức giận, thậm chí tức giận đến mức muốn giết người, không thể khắc chế nổi tâm tư muốn bạo ngược. Hàn Phỉ biết mình giờ khắc này có chút không bình thường, nàng bị sự quan tâm đến nam thần của bản thân làm cho tức giận đến không bình thường, nàng cần.. phải phát tiết thật tốt một phen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv