Nhanh! Tốc độ nhất định phải nhanh!
Hàn Phỉ gần như đang reo hò chỉ huy thôn dân chuyển tất cả mọi thứ có thể cần dùng đến ra ngoài, trong tay nàng còn cầm một quyển sách, mà ở một bên, quan tài đá đã bị mở ra, cuốn sách này chính là chiến thuật của chín cánh quân đặt ở dưới đáy quan tài đá.
Vào thời điểm nguy nan như vậy, Hàn Phỉ quyết định thật nhanh dựa theo cách mở quan tài đá mà lão thôn trưởng nói, lấy đồ vật trong đó ra, mà cái vòng tay kia nàng đã giấu kỹ trong người, chỉ có cuốn sách chiến thuật chín cánh quân này khiến Hàn Phỉ mở mang tầm mắt, tùy ý mở ra một trang cũng đều khiến cho bất cứ ai phải một phen chấn động.
Đêm đó, toàn bộ thôn Thủy Biên cũng chìm vào lặng lẽ, đám viện binh của Hồng Cân Phỉ cũng bao vây chặt chẽ ngôi làng, nhưng bọn chúng lại không hề bước vào thôn một bước.
"Làm sao lại yên tĩnh như vậy?"
"Lão đại cũng không hề truyền ra tin tức nào, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Đừng đùa! Lão đại có thể xảy ra chuyện gì chứ!"
"Nhưng mà.. Ngươi xem lâu như vậy cũng không có tin tức truyền ra.."
"Vào xem không phải sẽ biết sao?"
Hồng Cân Phỉ ỷ vào bản thân nhiều năm qua hoành hành bá đạo vốn không thèm để ý đến sự yên tĩnh quỷ dị của thôn này, chậm rãi tiềm hành đi vào, nhưng còn không chờ bọn hắn tới gần, một trận tiếng kêu rên truyền đến, nhóm người đi vào thôn dồn dập ngã trên mặt đất, hai tay che bàn chân, máu tươi đầy tay, nương theo ánh trăng nhìn sang, vậy mà là từng cái, từng cái bẫy thú được ẩn giấu, số lượng nhiều đến nỗi khiến người ta kinh hãi, bao trọn phạm vi của cả thôn làng.
"Đau chết lão tử!"
"Gào!"
"Chú ý dưới chân! Lấy một cây gậy dò đường trước!"
Có người sau khi kịp phản ứng lại nộ khí xung thiên, dùng trò mèo này mà muốn cản Hồng Cân Phỉ bọn họ sao! Quả thực đúng là chuyện viển vông! Chúng dùng cây gậy đem từng cái bẫy thú đẩy ra, cuối cùng cũng coi như dọn dẹp được một con đường, nhưng lúc này, đám thổ phỉ Hồng Cân Phỉ cũng nâng cao cảnh giác hơn, bọn họ cũng không phải kẻ ngu, hành vi chống đối rõ ràng như vậy làm sao có thể lỗ mãng xông vào.
Ngay lúc đám thổ phỉ sắp đặt chân vào phạm vi thôn làng, các thôn dân đang náu mình ở một chỗ tối tăm cũng phải đổ mồ hôi hột, nhưng trên mặt mỗi người bọn họ đều không hề sợ hãi, có chăng chỉ là nghiêm túc, cùng một phần huyết tính.
Từng bước từng bước, Hồng Cân Phỉ tiến vào phạm vi ngôi làng, nhưng khung cảnh quá mức yên tĩnh khiến tâm tình căng thẳng của bọn chúng chậm rãi thư giãn hạ xuống.
"Không có người sao?"
"Cẩn thận một chút, đi vào tìm! Sau khi tìm thấy người giết chết tại chỗ không cần luận tội!"
Dứt lời, từ một nơi không xa truyền đến một chút tiếng vang, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của nhóm người Hồng Cân Phỉ, vài tên cảnh giới ngay lập tức vọt đến chỗ phát ra tiếng động. Có người mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng lại không biết chính xác là không thích hợp ở đâu, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tìm tòi toàn bộ thôn làng.
Theo bọn họ thâm nhập, thời gian từng chút trôi qua, trong đêm tối mịt mùng này, không có ai lưu ý đến số lượng đám Hồng Cân Phỉ từng chút một giảm thiểu, ngay khi có một tên Hồng Cân Phỉ đi lệch khỏi đội ngũ một chút thì trong chớp mắt thần không biết quỷ không hay biến mất không tăm tích.
"Dừng lại! Tất cả dừng lại!"
"Làm sao thế?"
"Người! Ít người! Đều dừng lại! Cả đội!"
Rất nhanh, nhóm Hồng Cân Phỉ cũng phát hiện ra dị dạng, vốn dĩ một nhóm rất đông các huynh đệ vậy mà giờ đây mắt thường cũng có thể thấy được đã thiếu mất rất nhiều người, ngay cả đội ngũ đi trước điều tra tình hình cũng đã không thấy nữa.
"Đây là gặp Quỷ à! Mọi người chạy đi đâu cả rồi!"
Lúc này, một ít kẻ nhát gan đã có chút sợ hãi, bọn họ không sợ đối mặt với kẻ địch, cũng không sợ liều mạng, nhưng loại chiến đấu mà ngay cả mặt của địch nhân cũng không hề nhìn thấy như thế này, hơn nữa huynh đệ của mình lại từng người, từng người biến mất một cách quỷ dị như vậy quả thực quá đáng sợ.
Tên tiểu đầu mục đang kiểm điểm nhân số, trong lòng hơi hồi hộp một chút, thôn này thực sự có gì đó quái lạ, quyết định thật nhanh quát: "Lui! Mau lui ra ngoài! Nhanh!"
Nhưng.. Đã không kịp.
Vào thời khắc này, những thôn dân ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên nhảy ra, người người trong tay đều cầm một túi thuốc bột tên là Tàn Hương, hướng lũ thổ phỉ mà ném, Hàn Phỉ cũng muốn lần thứ hai sử dụng công kích trong phạm vi lớn, nhưng bất đắc dĩ chiều gió đã thay đổi, thuốc bột mê huyễn trong tay cũng không đủ, không thể làm gì khác hơn là lùi lại mà cầu việc khác, thuốc bột Tàn Hương, có tác dụng làm mù mắt tạm thời.
Tàn Hương tràn ngập, trong lúc nhất thời làm không khí trở nên đục ngầu, mà thôn dân đã sớm dùng vải thấm nước che lên mắt, nắm trong tay khảm đao, thái đao, lưỡi búa, tất cả đồ vật có thể sử dụng được đều nắm lấy, thét dài một tiếng liền hướng về nhóm Hồng Cân Phỉ xông tới, khí thế khiếp người kia làm cho bọn thổ phỉ cũng phải kinh sợ trong chốc lát. Chờ đến lúc đám Hồng Cân Phỉ phản ứng lại, các thôn dân đã phá tan phòng tuyến của bọn họ, càng không có người nào có thể tiếp thu là đám người này sử dụng thủ đoạn đánh lén không quang minh cũng thôi đi, bọn chúng lại còn đánh quần ẩu!
Đúng vậy, đây là yêu cầu của Hàn Phỉ. Mỗi nhóm ba người thôn dân sẽ cùng nhau hành động, tuyệt đối không thể tách ra, đồng thời trong khi hành động còn có sự thống nhất ngầm với nhau, có thể tùy ý chuyển đổi vị trí với những thôn dân ở xung quanh, khiến cho đám Hồng Cân Phỉ khó lòng phòng bị, nhưng Hồng Cân Phỉ cũng không phải là những kẻ ăn chay, sau lần giao thủ đầu phải ăn thiệt thòi cũng cấp tốc phản ứng lại, cũng không còn đơn đả độc đấu nữa.
Hàn Phỉ nhìn tình hình, đứng ở chỗ cao cười gằn, nói: "Thím mập! Hố!"
Trong phút chốc, một tiếng 'ôi' truyền đến, không biết từ lúc nào mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên lại xuất hiện không ít hố sâu, từng đôi tay ở phía dưới duỗi ra, dứt khoát nắm chân từng tê Hồng Cân Phỉ lôi xuống.
Trong đêm gió thổi trăng mờ, từ dưới đất duỗi ra từng đôi tay thật là khiến cho ngay những kẻ to gan nhất cũng bị dọa cho mất mật. Thì ra, dưới mặt đất đã sớm bị đào ra thành từng cái hố lớn, Hàn Phỉ không khỏi vui mừng vì trong thời gian quá ngắn lại có thể đào ra nhiều được nhiều hố như vậy, nhờ vào việc thường ngày các thôn dân thôn Thủy Biên tích lũy được sức khỏe rất lớn, chỉ cần một khi lôi được người xuống hố, thì đồng nghĩa với việc kẻ đó đã không còn đường sống, lần đột kích từ dưới mặt đất này, đám thổ phỉ lại đi một nửa số người.
"Giết a! Giết chết bọn hắn!"
"Mọi người tiến lên!"
"Giết bọn họ! Thay thôn trưởng báo thù!"
Hàn Phỉ sắc mặt thay đổi, cả giận nói: "Chú ý trận hình cho ta! Trận hình! Không cho phép loạn! Người nào loạn trục xuất khỏi thôn làng!"
Hàn Phỉ sợ nhất chính là cừu hận che mắt thôn dân, làm cho trận hình đều bị loạn, nhưng mắt đã thấy một ít thôn dân đã đánh mất lý trí từ từ quên lời Hàn Phỉ căn dặn, đơn đả độc đấu liều mạng.
Hàn Phỉ cắn răng một cái, từ nơi an toàn leo xuống, lại bị Bách Lý Mân Tu một phát bắt được.
"Ngươi buông tay!"
"Ở lại chỗ này cho ta! Không được đi bất cứ nơi nào hết!"
"Ngươi.."
"Ta đi!" Bách Lý Mân Tu lướt người đi, nhằm ngay nơi hỗn loạn nhất, đem những thôn dân không nghe túm ra, tự mình nghênh đón.
Hàn Phỉ nhìn bên kia, xác định Bách Lý sẽ không xảy ra chuyện gì, bắt đầu gân cổ chỉ huy.
"Phía trước! Duy trì trận hình! Công kích phía bên phải! Tổ địa động di động vị trí!"
Giọng nói Hàn Phỉ giống như sắp tê liệt đến nơi, thành công đem từng đạo mệnh lệnh truyền đến tai các thôn dân, giọng nói kiên định của nàng giống như có tác dụng làm bọn họ an tâm, vì thế trận hình vừa bị hỗn loạn một lần nữa lại được chỉnh đốn.
Trận hình chậm rãi dần vây chặt, đem đám Hồng Cân Phỉ bao vây ở chính giữa, càng ngày càng nhiều Hồng Cân Phỉ ngã xuống, nhưng càng làm cho đám Hồng Cân Phỉ điên cuồng là, những kẻ tiểu nhân hèn hạ này lại còn đổi y phục của Hồng Cân Phỉ, trà trộn vào trong, thừa dịp bọn họ đem phía sau lưng giao cho đồng bạn mạnh mẽ bổ một đao! Bỉ ổi! Trên đời này còn có kẻ so với thổ phỉ bọn họ còn bỉ ổi hơn a!