Lúc đề khảo thí của ải thứ nhất được đưa ra, toàn trường đều xôn xao.
Viết đơn thuốc. Ba chữ này tuy đơn giản nhưng lại làm khó rất nhiều người.
Hàn Phỉ nhìn ba chữ yết bảng kia với vẻ mặt đăm chiêu. Trường thi của ải thứ nhất là tập hợp tất cả mọi người lại, dùng những tấm bình phong ngăn ra thành từng gian phòng nhỏ, mỗi gian đặt một chiếc bàn, trên có một trương giấy trắng, một cái bút lông, ngoài ra không có thứ gì khác nữa, ngay cả cửa cũng là dùng một tấm mành ngăn trở, căn bản không thấy rõ người bên trong đang làm gì. Thứ duy nhất rõ ràng là trên mỗi một tấm rèm cửa đều có một con số, mỗi người đều có một con số của mình, con số của Hàn Phỉ tương đối cát tường, là số tám.
Người bên ngoài không nhìn thấy phía trong rèm cửa, vì thế Hàn Phỉ lấy đấu bồng xuống, hít vào một hơi, ánh mắt nhìn tờ giấy trắng trước mặt rồi rơ vào trầm tư. Đề thi được yết bảng tại đương trường, người thẩm định cũng đưa ra quyết định tại chỗ, vì thế trước khi trận đấu bắt đầu không một ai biết trước đề thi sẽ là gì, rất nhiều người đã đoán năm nay ải thứ nhất sẽ là một đề thi làm khó dễ người khác, nhưng không ngờ đề mục nhìn thì đơn giản, kì thực đoán không ra ý tứ bên trong.
Viết đơn thuốc? Viết đơn thuốc gì? Tác dụng là gì? Viết đến trình độ nào? Nhằm vào bệnh nhân gặp tình trạng gì? Những điều này đều không có bất kì một sự nhắc nhở nào, mặc cho những đại phu dự thi có cào vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể đờ người nhìn tời giấy trắng trước mặt, bởi vì mỗi người đều ở từng gian phòng tách biệt, vì thì cũng không xuất hiện tình trạng lén trộm nhìn của người khác. Hơn nữa ải này còn quy định thời gian, nội trong hai canh giờ nhất định phải giao ra tờ giấy trên bàn, đoàn thẩm phán sẽ ngay tại chỗ đưa ra nhận xét phương thuốc có hợp lệ hay không, nhưng tiêu chuẩn phán xét lại không có ai biết, các trọng tài đều ngồi yên lặng ở trong gian phòng trung tâm dành cho riêng mình, chờ đợi người dự thi tới trình lời giải bài thi.
Hàn Phỉ sờ sờ cằm, cũng bắt đầu phỏng nguyên do ra đề thi này. Viết đơn thuốc, đến cùng là viết đơn thuốc dạng gì mới được? Nếu như chỉ là dược phương bình thường thì không xứng tầm với giải đấu y sư lớn như thế, nhưng nếu là dược phương phức tạp thì làm sao có thể nghiệm chứng dược hiệu cùng tác dụng của dược phương đây? Còn tác dụng phụ thì làm sao phán xét?
Hàn Phỉ đối với người ra đề thi kia vô cùng khâm phục, loại đề này nhìn thì đơn giản kì thực phải ngầm thừa nhận đề mục thực sự rất khó trả lời.
"Kí chủ không nghĩ ra sao?" Hệ thống bỗng xuất hiện, yếu ớt hỏi một câu.
Hàn Phỉ chống cằm, nói: "Không, ta chỉ là đang đoán xem suy nghĩ của người ra đề thi thôi."
"Tại sao phải cân nhắc người ra đề?" Hệ thống khiêm tốn thỉnh giáo.
Hàn Phỉ híp híp mắt, nói: "Ngươi biết ở thế giới của ta có một loại khảo thí trọng yếu đến trình độ Toàn Dân Giai Binh không?"
"Đó là khảo thí gì?"
"Thi đại học."
"Đó là cái gì?"
"A, một loại khảo thí rất chán ghét, thường phải phỏng đoán suy nghĩ của người ra đề mục, sau đó trả lời."
"Ờ, vậy kí chủ đã nghĩ ra chưa?"
"Người ra đề nhất định là một ông già."
Phía sau một cái rèm cửa không xa, một ông lão mặt mày nghiêm khắc, chòm râu rài trắng muốt hắt xì một cái, trêu cho người cộng sự bên canh chế nhạo một trận.
"Nha, Sơn Dương Bình, ngươi còn chưa chịu thừa nhận đã già, thân thể này khẳng định không được đi!"
Trên đời này người dám gọi thẳng tên họ của hắn trừ mấy lão già trước mặt này thì cũng chẳng còn ai dám nữa, lão hít một cái, nói: "Cũng không biết là thằng nhãi con nào đang mắng thầm ta!"
"Ngươi ra một cái đề thi như thế, có thể không khiến người ta hỏi thăm một chút à!"
Sơn Dương Bình sờ sờ ria mép, nói: "Đừng nói như các ngươi không đồng ý thế, hàng năm đều ra cùng một loại đề mục, ta nhìn đến phát chán, các ngươi định cả đời như thế sao, cũng không muốn tìm được mầm non tốt để cho người ta sáng mắt lên à?"
"Nói bậy, năm ngoái ngươi không phải là đã cướp được một mầm mống tốt, từ trên tay Huống lão đầu đoạt mất người sao, hắn vẫn nhớ việc này đấy, năm nay con mắt hắn vẫn còn nhìn ngươi cay độc vì vụ này."
Sơn Dương Bình cười hắc hắc, nói: "Năm ngoái mầm non này đúng là cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ có vài người như thế thôi, hi vọng năm nay có thể có người lọt vào mắt a! Nếu không một thân y thuật của lão hủ này cũng không được truyền thụ lại mất!"
"Nghe nói năm nay có vài Nữ Đại Phu đến đây dự thi."
Vừa nói về vấn đề này, toàn bộ đoàn thẩm phán đều yên tĩnh lại.
Sơn Dương Bình rên một tiếng, nói: "Con bé kia có thể làm cái gì a! Cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, đạo y thuật chính thống sao có thể khoan dung cho một nữ tử chen chân vào được!"
Một đạo thanh âm phản đối vang lên: "Cũng không thể nói như vậy. Nữ tử Đồ Mộng Hàm kia, ta từng nghe nói qua, đúng là có chút tài năng, một thân y thuật tài nghệ quả thực không sai."
Sắc mặt Sơn Dương Bình kém một chút, nói: "Chẳng qua là trò mèo thôi."
"Sơn Dương Bình ngươi chính là tên cố chấp! Nói cái gì đều không nghe, ta lại cảm thấy có thể quan sát, trình độ Nữ Oa như thế nào thì đến lúc đó là có thể nhìn thấy ngay, ta đối với việc nữ tử học y lại có chút chờ đợi."
"Vậy mau chờ kết quả đi!"
Rất nhanh, thời gian từng chút trôi qua, có người có tính toán đã sớm viết dược phương. Mà trang giấy của Hàn Phỉ vẫn như cũ là một mảnh trắng xóa.
"Kí chủ, ngươi mà cứ suy nghĩ mãi như thế thì sẽ hết thời gian luôn đấy!"
Trong lòng Hàn Phỉ có tính toán, nói: "Ta đã có đáp án."
"Kí chủ đoán được ra suy nghĩ của người ra đề mục sao?"
Hàn Phỉ nhấc bút lên, nói: "Đối với loại lão đầu hơn nửa đời người cùng dược phương giao tiếp mà nói, dược phương tầm thường sẽ không lọt vào pháp nhãn của hắn, xuất kỳ bất ý mới là pháp bảo để chiến thắng."
"Có đạo lý, vậy kí chủ dự định đệ trình phương thuốc gì?"
Hàn Phỉ mỉm cười, nói: "Đương nhiên là tốt nhất."
Giải thích xong, nàng bắt đầu viết, sợ bị phát hiện, nàng còn cố ý thay đổi nét chữ một chút, lưu loát viết chỉ hai câu, hoàn chỉnh chiếm một phần ba diện tích tờ giấy trắng mà thôi, so với người khác chỉ hận không thể viết nhiều hơn thì đúng là đặc biệt ít ỏi. Ở phía sau tờ giấy, Hàn Phỉ viết lên số thứ tự của mình, sau đó liền để bút xuống, thổi một chút, để cho nét chữ mau khổ.
Hệ thống đã không kịp đợi, nói: "Kí chủ, nhanh đưa trước đi thôi!"
"Không vội."
"Vậy ngươi còn phải làm gì? Không phải là đã viết xong dược phương sao?"
"Chờ người khác."
"Chờ?"
"Đúng, chờ người khác đã." Hàn Phỉ nói xong thực sự chờ, rất nhanh, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hô: "Người thứ 16 hoàn thành bài thi, dâng cho thẩm phán."
Hàn Phỉ câu lên ý cười, kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, chuyện này nàng không xa lạ gì, nàng chỉ muốn an ổn vượt qua ải thứ nhất này, cũng không cần trở thành người nhanh nhất làm gì.
Sau khi chờ liên tiếp năm, sáu người giao lời giải bài thi, Hàn Phỉ mới đội đấu bồng lên, gọi người đến thu lấy lời giải bài thi, sau đó liền an tâm từ sau màn ra ngoài, kết quả sẽ được công bố trước lúc hoàng hôn, nàng không cần phải lưu lại nơi nhỏ hẹp này.
Sau khi Hàn Phỉ đi rồi, trường thi cũng chỉ còn lại chưa đến một nửa người dự thi, Đồ Mộng Hàm mới để bút xuống, nhìn lời giải bài thi của mình, ngắm nghĩa nét chữ thanh tú, trong đầu lại hồi tưởng đến lúc vừa bước ra trước cửa, phụ thân căn dặn nàng:
"Hàm, lần này trở lại có quá nhiều mạo hiểm, tất cả gánh nặng bình an, hưng vượng của gia tộc liền giao cho con, thủ hộ vinh quang, phần này gánh nặng không thể chối từ, Đồ gia chúng ta đã ẩn thế quá lâu, trọng trách lịch sử của Đồ gia đều đặt cả ở trên tay còn để phát dương quang đại, đừng làm nhục nguyện vọng của tiền bối."
Đôi mắt Đồ Mộng Hàm trở nên kiên định, thầm nói, phụ thân, Mộng Hàm nhất định sẽ không để người thất vọng.