Hàn Phỉ có chút buồn bực mất tập trung nhìn ngoài cửa sổ, lại hướng về trong phòng gọi vài câu: "Ngươi có tốt không thế? Bách Lý công tử!"
Người này đi vào cũng đã một lúc lâu, lại chẳng có âm thanh gì, Hàn Phỉ không khỏi có chút bận tâm.
Hệ thống cũng hơi lo lắng, nói: "Kí chủ, ngươi đối xử với Bách Lý như thế có vẻ không được tốt cho lắm đâu."
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Có cái gì không tốt? Hắn không phải nợ sư phụ một ân tình à, vừa đúng lúc, ngược lại hắn cũng đã biết thân phận của ta, nếu như không muốn hắn làm chuyện gì đó thì thật quá thiệt thòi."
Hệ thống thấp thỏm bất an, nói: "Kí chủ, ngươi thật sự là một kẻ cả gan làm loạn."
"Quá khen."
Lúc này, cửa phòng cọt kẹt một tiếng, đẩy ra, một bóng người xinh đẹp vạn thiên chuyển bước nhỏ đi ra, nhưng làm người cảm thấy không mấy hài hòa, lại có thể thấy được sắc mặt mỹ nhân này không tốt lắm.
Hàn Phỉ cố nén kích động muốn cười vang, nàng sợ bật cười, vị thì Bách Lý điện hạ này liền thẹn quá hóa giận mà không làm nữa.
Thì ra, mỹ nhân thướt tha đoan trang này đúng là Bách Lý Mân Tu! Chỉ thấy trên người hắn mặc một bộ y phục đặc hữu của A Mã Cung, mái tóc dài vốn được cột lên cũng xõa xuống, làm cho ngũ quan vốn nhu hòa càng thêm yêu mị, nếu như không có hầu kết kia hắn tất sẽ trở thành một mỹ nhân chọc người động lòng hoàn mỹ, không tì vết.
Nhưng Hàn Phỉ thật muốn nhịn đến nội thương! Nàng ho khan mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được, cười đến gập cả người, căn bản không thể dừng được.
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu trong nháy mắt đen như đít nồi.
"Hàn cô nương, ngươi nên có chừng có mực."
Cẩn thận nghe, còn có thể nghe ra Bách Lý Mân Tu đang nghiến răng nghiến lợi, cả đời này hắn đại khái chưa bao giờ mất mặt như vậy. Nhưng hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, lúc trước nhận ân tình của Hạc lão, vậy thì hắn nhất định sẽ trả, chỉ là lúc trả lại hắn không nghĩ tới sẽ dùng cách này!
Hàn Phỉ, hắn đem danh tự này triệt để ghi ở trong lòng.
Chờ Hàn Phỉ rốt cục cười đủ, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: "Bách Lý điện hạ không ngờ lại hợp mặc nữ trang như thế, là Hàn Phỉ vô lễ."
Bách Lý Mân Tu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười mỉm, nói: "Chẳng lẽ Hàn cô nương cho rằng như vậy là có thể lừa dối người đến kiểm tra sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Như thế này tất nhiên là không thể nào."
"Vậy.." Bách Lý Mân Tu đã không thể chờ đợi được nữa muốn đem bộ y phục đáng chết trên thân này bỏ đi.
Hàn Phỉ từ trong lòng, trên thực tế là mới vừa cùng hệ thống trao đổi, lấy ra một tấm Mặt nạ da người.
"Ngươi còn cần cái này."
Ánh mắt Bách Lý Mân Tu biến biến, nói: "Hàn cô nương đúng là có thủ đoạn hay."
Mặt na da người như vậy cũng không phải là dễ dàng có được, Hàn Phỉ này.. Xem ra cũng không đơn giản. Ngày ấy ở hoàng cung nhìn thấy nàng ta quả nhiên là giở thủ đoạn lừa gạt rồi. Nếu không phải hôm nay trùng hợp hắn đi ngang qua, e là vẫn chưa thể phát hiện vị tú nữ nho nhỏ tú này lại có thể giấu giếm sâu được như vậy.
Hàn Phỉ vô cùng gọn gàng nhanh chóng nói: "Đây là sư phụ cất giấu cho ta, ừm, lão nhân gia người không gì là không làm được."
Đem mọi chuyện đổ cho Hạc lão, quả nhiên Bách Lý Mân Tu lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, nếu như là Hạc lão, vậy Hàn Phỉ có đồ vật quý giá như thế cũng không kỳ quái.
"Ngươi muốn ta làm gì?" Hắn hỏi.
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "Có chút việc Bách Lý điện hạ có thể làm, có một số việc lại không thể làm đi, mà ta cũng chỉ cần ngươi làm việc một việc thôi, giả bộ bệnh."
Bách Lý Mân Tu vừa nghe liền hiểu ý tứ của Hàn Phỉ. Cũng đúng, một nam nhân như hắn, dù thế nào cũng không thể bắt chước nhất cử nhất động của người khác một cách hoàn mỹ được, chứ đừng nói tới việc đó còn là một nữ tử, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra kẽ hở, vậy không bằng giả bộ bệnh nằm ở trên giường, đây là cách tốt nhất để khỏi bị phát hiện.
"Ta không thể cứ mãi ở lại thôn Thủy Biên."
Hàn Phỉ dựng thẳng lên một ngón tay, híp mắt nói: "Năm ngày, ta chỉ cần ngươi ở lại chỗ này năm ngày là đủ, đến lúc đó ân tình mà ngươi nợ sư phụ đã trả xong, thậm chí, ta còn có thể đáp ứng ngươi yêu cầu không quá khó thực hiện nữa."
Bách Lý Mân Tu đang suy nghĩ về điều kiện Hàn Phỉ nói. Hành trình của hắn đáng rất vội, việc tra xét như lửa xém lông mày, nhưng đề nghị của Hàn Phỉ lại khiến hắn rất động tâm, rất muốn đáp ứng. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một nử mà hắn nhìn không thấu. Lần đầu gặp, dáng vẻ đần độn của nàng còn chưa phai trong ký ức, rõ ràng là dáng dấp rất ngu dại nhưng vào lúc này lại như lột xác trở nên chói mắt như vậy.
Bách Lý Mân Tu ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt sáng ngời của Hàn Phỉ, bởi vì gầy đi không ít, ngũ quan trở nên rõ ràng rất nhiều, nhất là cặp mắt kia, quá mức nóng rực, giống như đem sao trời giấu vào trong mắt. Tâm hắn đột nhiên động động, lần đầu tiên, hắn muốn hiểu nàng. Vì thế hắn đã đưa ra một quyết định rất sai lầm, thậm chí sau này lúc hồi tưởng lại rồi nghĩ, nếu lúc này hắn không có đáp ứng nàng, có phải tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra hay không?
"Được."
Thấy Bách Lý Mân Tu đáp ứng, tâm tình Hàn Phỉ thật tốt, nói: "Ta tin tưởng Bách Lý điện hạ nhất định có thể làm được, khi nào ta làm xong chuyện thì sẽ chạy về, chắc chắn không lề mề."
Bách Lý Mân Tu chăm chú nói: "Ngươi muốn đi làm cái gì?"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Cái này không nằm trong nội dung giao dịch của chúng ta chứ? Tha thứ ta không thể nói cho ngươi biết, được rồi, ta đang giúp ngươi chuẩn bị một ít đồ vật, chỉ cần lừa gạt được tai mắt của A Mã Cung là đủ."
Hàn Phỉ không phải không có nhìn thấy tâm tư dò xét trong mắt Bách Lý Mân Tu, nhưng nàng không có nửa phần hứng thú, cũng không nghĩ sẽ giải thích cho hắn, đối với nàng mà nói, Bách Lý Mân Tu chính là nửa người xa lạ, chỉ nói đén thân phận của hắn Hàn Phỉ cũng đã không muốn liên lụy thêm. Ở trong lòng Hàn Phỉ, chỉ có một người, đó chính là nam thần.
Nghĩ đến nam thần, Hàn Phỉ liền nghĩ đến Tiểu Ngộ Không vào cung truyền tin đến giờ vẫn chưa về, cũng không biết hắn có đem thư tới tận tay nam thần hay không, cũng không biết Vương gia sẽ có hồi phục không, chỉ cần nghĩ đến có thể nhận được hồi âm của nam thần, Hàn Phỉ không nhịn được mà vui vẻ, cười đến lộ cả răng nhỏ.
Đang chuẩn bị nói chuyện cùng Hàn Phỉ, Bách Lý Mân Tu vừa vặn nhìn thấy nàng ngây ngốc nở nụ cười, trong lúc nhất thời choáng váng. Nụ cười kia quá mức chói mắt, giống như vầng thái dương. Ngay cả Hàn Phỉ không biết, khi nàng nhớ đến nam thần, ánh mắt của nàng đều giống như chứa đầy hào quang.
Bàn tay rũ xuống của Bách Lý Mân Tu nắm thật chặt. Hắn không phải là người vô tri đơn thuần, nụ cười kia của Hàn Phỉ, hắn đã từng thấy trên khuôn mặt người thiếu nữ đang nhớ tình lang, không thể nghi ngờ chút nào.. Hàn Phỉ lúc này, nhất định đang nghĩ đến một người khác. Đó là ai, ai có thể làm nàng lộ ra nụ cười chói mắt đến thế?
Bách Lý Mân Tu đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, rũ mắt, nói: "Hàn cô nương, nhanh lên đi."
Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, thật không tiện cười cười, nói: "Xin lỗi, ta thất thần, ừm, ta hiện tại điều chế cho ngươi một ít thuốc, sẽ khiến ngươi nhìn giống như bị phong hàn, nhưng ngươi sẽ không sao, chỉ nhìn giống như bị bệnh mà thôi, tin tưởng ta."
Bách Lý Mân Tu căn bản không thèm để ý đó là loại dược liệu gì, thứ hắn càng muốn hỏi là, ngươi vừa nhớ đến ai, nhưng vấn đề này quá đột ngột, cũng không thích hợp để hỏi, hắn chưa bao giờ là một người lỗ mãng.
"Đúng rồi, Bách Lý điện hạ, ngươi phải nhớ kỹ uống ít nước thôi nhé."
"Ừm." Bách Lý không rõ.
Hàn Phỉ cười híp mắt giải thích: "Uống nước nhiều sẽ muốn đi nhà xí, ta sợ ngươi có chút không tiện."
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu lập tức xanh lét.