Người đang kêu gào là Tam Thẩm, mà người xảy ra chuyện, lại là Đậu Nành. Lúc nhìn thấy Đậu Nành đầy mặt xanh tím, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Hàn Phỉ chính là, trúng độc. Nàng lập tức xông tới, nắm lấy cổ tay hắn, mạch tượng ngổn ngang không thể tả, mà Đậu Nành lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Tam Thẩm ở bên cạnh đã gấp đến đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ không biết làm thế nào, may nhờ có sự tín phục với Hàn Phỉ được tích lũy trong ngày thường, trong lòng hơi có chút được an ủi, luôn cảm thấy Hàn cô nương nhất định sẽ có phương pháp, bằng không giờ khắc này đã sớm gấp đến ngất đi.
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Cầm một chiếc khăn nóng lại đây!"
Lập tức liền có người chạy ra đi chuẩn bị khăn nóng.
Hàn Phỉ nhấc mí mắt Đậu Nành lên, màu trắng đã chiếm hơn nửa, trong lòng nàng nặng nề, nói: "Đậu Nành, có nghe thấy ta nói không? Mau há miệng, cho ta xem đầu lưỡi của ngươi."
Đậu Nành nghe thấy tiếng Hàn Phỉ nói, nỗ lực mở mắt ra, dựa theo yêu cầu của nàng mà hé miệng, bựa lưỡi hóa xanh đã hoàn toàn chứng minh suy đoán của Hàn Phỉ.
Tam Thẩm ở bên cạnh nhìn, thật sự không nhịn được hỏi: "Hàn cô nương, hắn đây là bị làm sao? Sao đột nhiên lại thành ra như vậy?"
Hàn Phỉ nghiêm giọng nói: "Hắn ăn phải cái gì? Cẩn thận nói cho ta biết!"
Tam Thẩm đứng ở một bên cẩn thận nhớ lại một phen, nói: "Cũng chỉ dùng điểm tâm mà thôi, nhưng điểm tâm mọi người chúng ta đều ăn, chúng ta đều không có chuyện gì, mà hắn lại đột nhiên ngã xuống, ta quá sốt ruột liền, liền.."
Chưa nói hết Tam Thẩm đã khóc lên, nàng chỉ là một phụ nhân, nhi tử chính là toàn bộ hi vọng của nàng, hiện tại đột nhiên phát sinh sự tình như vậy, nàng biết phải làm sao bây giờ a!
Giọng Hàn Phỉ trầm ổn đánh gãy tiếng gào khóc của Tam Thẩm, nói: "Trừ điểm tâm còn dùng cái gì không, ngươi cẩn thận nghĩ cho kĩ, đừng để sót bất cứ thứ gì! Tìm người giúp ta thông báo cho Hác lão bản cùng Thường Đức, đem người tới đây, mặt khác, mang tới giúp ta bao y phục trong phòng, nhanh! Động tác phải nhanh!"
Từng mệnh lệnh đâu vào đấy từ trong miệng Hàn Phỉ vang lên, thời khắc này, thanh âm của nàng giống như bùa cứu mạng. Tất cả mọi người bắt đầu làm theo, vốn dĩ nhìn tình trạng của Đậu Nành đã không còn hi vọng nay trong lòng mọi người lại nhen nhóm lên một tia hi vọng sau cùng.
"Hai người, nâng hắn lên, mang vào trong phòng đi, nhớ kỹ, không nên cử động quá mạnh, nhẹ tay một chút!"
Tiểu Mễ đương nhiên tiến lên, cùng một thôn dân thân thể cường tráng khác cùng mang Đậu Nành đặt lên trên giường. Mà lúc này, Hác lão bản cùng Thường Đức cũng bị người mang tới, còn mang theo hòm thuốc, Hàn Phỉ không khỏi bị sự cơ trí của bọn họ làm cho cảm động.
"Thường Đức, ngươi tới đây, nghe rõ, ta cần một ít dược tài, phân lượng nhất định không thể sai, nghiền thành phấn, mặt khác lúc nấu cần chú ý cho kỹ."
Vẻ mặt Thường Đức chăm chú gật đầu.
Hàn Phỉ đọc lên mấy thứ dược tài, Thường Đức nhất nhất ghi nhớ, sau đó xoay người đi chuẩn bị ngay.
Mà Hàn Phỉ đối với Tiểu Mễ nói: "Dùng khăn lông nóng lâu qua toàn thân hắn một lần."
"Được!"
Hàn Phỉ chuyển hướng Tam Thẩm, nói: "Nhớ được chưa?"
Tam Thẩm liền nói: "Nhớ rồi! Đậu Nành còn uống nước trong cái giếng kia! Cái giếng đó đã rất lâu không dùng, ta không muốn cho hắn uống, nhưng hắn lười đi xa a!"
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, xoạt một tiếng đứng lên, nói: "Nhanh! Phong tỏa chiếc giếng kia lại! Không được để cho ai tiếp xúc!"
Tam Thẩm chưa kịp phản ứng, Hàn Phỉ căn bản không chờ nàng hoàn hồn, chính mình liền muốn lao ra. Nhưng, khi nàng lao ra cửa, bốn, năm thôn dân sắc mặt hoang mang đã vội vội vàng vàng chạy tới, trong mắt toàn bộ đều vô cùng sốt ruột.
Trong lòng Hàn Phỉ lộp bộp một tiếng, thầm than, đã muộn rồi. Có tới mười thôn dân trúng độc. Đây còn là vì Hàn Phỉ ra lệnh cưỡng chế không cho phép uống nướ giếng kia, bằng không nhân số trúng độc chắc chắn không chỉ có thế.
Thường Đức bận bịu không ngừng tay, lượng thuốc của mười người làm hắn luống cuống tay chân, hơn nữa Hàn Phỉ cần số lượng dược tài vô cũng tinh chuẩn, đối với niên đại cùng số lượng đều có yêu cầu vô cùng hà khắc, huống chi đây là chuyện mạng người đấy, Thường Đức không dám mượn người khác phụ giúp, không thể làm gì khác hơn là tự mình làm toàn bộ.
Hàn Phỉ cũng bận bịu đến hoa mắt, nhưng may là, sau khi Đậu Nành uống thuốc tình hình đã thoáng ổn định lại, còn có thể duy trì một chút thần chí, mở miệng nói chuyện, trả lời vấn đề của Hàn Phỉ. Cơ bản có thể xác định, là chiếc kia giếng gặp sự cố.
Hàn Phỉ cầm trong tay một chén nước giếng, nhưng mặc cho nàng kiểm tra thế nào, cũng không tra được đây là loại độc gì, nhưng may là chất độc này bị nước pha loãng quá nhiều, dù cho độc tính vô cùng mãnh liệt nhưng vẫn có thể giải được.
"Đào Bảo, có thể kiểm tra xem độc gì được bỏ vào trong giếng không?"
"Có thể, một lần chỉ cần 5 tinh tệ."
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Tiện nghi như vậy sao?"
"Bởi vì đây là đồ dùng một lần~kí chủ muốn kiểm tra không?"
"Ừm!"
Lúc Hàn Phỉ nhận được báo cáo kiểm tra giếng nước, sắc mặt vô cùng nặng nề. Có người hạ độc. Đây là khả năng đầu tiên nàng nghĩ đến. Mà suy nghĩ thứ hai chính là, kẻ này và người hạ độc ngọn núi phía sau thôn là cùng một người.
Bên trong nước giếng có chứa một lượng nhỏ cỏ độc, bởi vì độc tính bị nước giếng trung hòa, nên ban đầu Hàn Phỉ mới không đoán ra được. Rốt cuộc là ai lại nhằm vào thôn Thủy Biên như thế? Rõ ràng chỉ là một cái thôn làng bần cùng, lạc hậu, đến cùng có gì đáng giá để đối phương nhớ thương đến thế? Lạ có thể liên tiếp ra tay hạ độc như vậy. Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt cả thôn Thủy Biên Thôn a!
Hàn Phỉ đem nghi vấn vứt qua một bên, trước tiên đi trước xem tình trạng người bị trúng độc đã. Đến khi mọi chuyện coi như tạm ổn thì đã là buổi tối. Hàn Phỉ bị gọi đến Từ Đường, mà nơi đó, đã sớm tụ tập đông đủ thôn dân của thôn Thủy Biên, ngay cả Hác lão bản cùng Thường Đức cũng ở đấy, lần này, công lao của Hác lão bản cùng Thường Đức cũng rất lớn, thôn dân đã triệt để xem bọn hắn trở thành người mình, vì thế vào lần toàn thôn hội nghị này cũng mời họ lại đây.
Sắc mặt mỗi người đều hết sức nghiêm túc, nhất là lão thôn trưởng, chuyện này quả thực vô cùng nghiêm trọng. Lần này nếu không phải Hàn cô nương phát hiện ra sớm, đem giếng nước khống chế, lại cướp người bị trúng độc từ tay Diêm Vương gia trở về, thì lần này thôn của hắn sẽ phải tổn thất không ít người! Lúc thôn Thủy Biên phải chịu đói nặng nhất cũng không phải tổn thất quá nhiều người như vậy đâu! Nếu lần này bởi vì trúng độc mà tổn thất quá nhiều người như vậy, thì thôn này ắt hẳn sẽ bị diệt!
Lúc Hàn Phỉ đi vào rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của chúng thôn dân, đó là một loại cảm giác khi được tất cả mọi người tôn sung. Hôm nay biểu hiện của Hàn cô nương mỗi người bọn họ đều đã nhìn thấy rất rõ ràng. Gặp nguy không loạn, làm việc gọn gàng, trầm ổn thỏa đáng, mỗi một bước, đều không hề có chỗ nào sơ suất, nếu không nhờ biểu hiện trấn định như vậy của Hàn cô nương khiến cho bọn họ an tâm cùng hi vọng, thì Đậu Nành cùng những người trúng độc kia còn sống được hay không cũng chưa nói được.
Hàn Phỉ cũng không phải bởi vì nhận được sự tốn kính kia mà đắc chí, thôn Thủy Biên còn hay mất thật ra không có liên quan quá nhiều đến nàng, nhưng được mọi người hoan nghênh so với bị người phỉ nhổ thì vẫn tốt hơn nhiều, nhất là lần này ngay cả nàng cũng không thể nhẫn nhịn được nữa! Hạ độc vào trong nước như thế thật sự là quá độc ác, bỉ ổi!
Hàn Phỉ cũng không đợi lão thôn trưởng mở miệng cảm tạ, mà trực tiếp giành nói: "Người kia đã muốn động thủ, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ giở thủ đoạn như vậy đâu."
Toàn trường ồ lên.