Hàn Phỉ vừa được giải phóng liền nhìn thấy cổ tay bị sưng đỏ một vòng, lập tức bùng nổ suýt nữa đạp cho tên kia một phát, nhưng may mà lý trí vẫn còn, đành rên một tiếng, lườm hắn một cái, liền mở đường chạy chối chết.
Chờ đến khi trở lại trong thôn, Hàn Phỉ bỗng nhiên phát hiện, tay áo của nàng bị xé rách một miếng, nàng tức giận đến xanh cả mặt, may mà có Lục Bình tay chân nhanh nhẹn giúp nàng vá lại.
Mà bên kia, Tần Mục trong tay cầm một mảnh vải bị Đội Hộ Vệ mang về hoàng cun. Ngay đêm đó, hoàng cung hỗn loạn tưng bừng, tin tức Đại Hoàng Tử bị thương nặng bị cấm truyền ra bên ngoài. Hoàng Hậu nương nương sốt ruột đến nỗi cả đêm giữ ở ngoài cửa, cho triệu tất cả thái y của Ngự Y Phòng đến, chờ đợi bất cứ lúc nào cần dùng đến.
Nhưng làm mọi người ngạc nhiên là, trong lúc hôn mê, bất luận chúng nô tỳ tìm mọi cách cậy mở, Đại Hoàng Tử cũng không chịu buông mảnh vải rách cầm trong tay ra, nên đành phải thôi.
Mà lúc này Hàn Phỉ căn bản đã đem chuyện cứu Tần Mục ném ra sau đầu, nàng không chút nào muốn biết tại sao đường đường Đại Hoàng Tử Điện Hạ mà lại xuất hiện ở nơi xa xôi hẻo lánh này, lại còn bị thương nặng nữa, đối với nàng mà nói, trừ nam thần, bất kì dã nam nhân nào khác nàng cũng không có chút nào thèm quan tâm. Ngược lại, tờ giấy dính máu kia đã hiện ra một đồ án rất rõ ràng khiến Hàn Phỉ cảm thấy hứng thú vô cùng, ngay đêm đó liền không thể chờ đợi được mà lấy tờ giấy ra nghiên cứu, dựa vào ánh nến mờ ảo từ từ nhìn.
Càng nhìn, Hàn Phỉ càng kinh ngạc. Đây là một tờ bản đồ. Mà vẻ ngoài tấm địa đồ này đã vô cùng cũ kỹ, rất nhiều nơi đã tàn khuyết, hơn nữa có thể thấy được, đây chỉ là một phần của một tấm bản đồ lớn mà thôi, ở chính giữa tấm địa đồ dùng một dấu gạch chéo để đánh dấu, Hàn Phỉ chăm chú nhìn rất lâu, mới nhận ra, đây chính là ngọn núi sau thôn Thủy Biên mà!
Dựa theo cái địa đồ này mà nói, khả năng cao là có đồ vật gì đó ở trong núi.
Trong đầu Hàn Phỉ ngay lập tức nghĩ đến một thứ, bảo tàng! Trong đêm tối, ánh mắt của nàng cũng sáng lên.
"Đào Bảo, ngươi xem nơi này liệu có bảo tàng không?"
"Không biết."
Hàn Phỉ xoa xoa tay, động tâm, nói: "Chúng ta bây giờ rất thiếu tiền a, không thể luôn trông cậy vào Hác lão bản đáng thương mãi được!"
"..."
Kí chủ! Vậy mà ngươi khai thác người đáng thương đó thật tốt lắm đấy!
Hàn Phỉ lại oán giận một câu: "Bỏ ra một ngàn lạng mua tin tức của ta, thật sự là quá lãng phí!". Nàng vẫn còn tiếc hùi hụi chuyện này đấy.
"Nhưng mà, kí chủ, chỉ bằng một phần địa đồ mà đi tới, thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa cũng không biết rằng tấm địa đồ này có chính xác hay không a."
Hàn Phỉ ngẫm lại, nói: "Có đạo lý, an toàn là số một, phải tính toán kĩ mới được."
Hệ thống đang cảm thấy vui mừng khi Hàn Phỉ chịu nghe lời khuyên của mình, đột nhiên sửng sốt.
Hàn Phỉ cất tấm địa đồ, chuẩn bị đi ngủ, một chuỗi tiếng nhắc nhở run rẩy vang lên.
"Keng -- phát động nội dung nhiệm vụ, mở ra nhiệm vụ ẩn tàng tìm bảo tàng thất lạc, khen thưởng không xác định, dựa theo tình hình thực tế mà khen thưởng!"
Đào Bảo cùng Hàn Phỉ đều sửng sốt. Hàn Phỉ kiềm chế lại trái tim đang phanh phanh nhảy loạn của mình, giọng nói giống như bị chẹn lại, có chút khó khăn nói: "Ngươi, ngươi nói là.. Khen thưởng theo tình hình thực tế sao?"
"Đúng, đúng.. Theo tình tình thực tế.." Đào Bảo cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, lập tức vui mừng như điên, nàng đột nhiên bò lên, liều mạng hô hấp, mặt cũng kích động đến phát hồng. Theo thực tế! Là theo tình hình thực tế đấy!
"Đào Bảo, ngươi nói nhiệm vụ này có khả năng thu được khen thưởng đỉnh cấp theo tình hình thực tế sao?"
"Đúng, đúng! Kí chủ! Đúng vậy!" Thanh âm của Đào Bảo cũng trở nên hưng phấn, loại khen thưởng không có tinh tệ, mà trực tiếp dựa theo tình hình thực tế này là vô cùng ít ỏi, mức độ xuất hiện quá hiếm hoi, khen thưởng như vậy, hơn phân nửa là sẽ đạt được khen thưởng đỉnh cấp!
Hàn Phỉ cười khúc khích, nói: "Vậy, khả năng cao là sẽ nhận được dược tài đỉnh cấp có tác dụng đối với thân thể nam thần đúng không?"
"Rất có thể! Tổng hệ thống phái phát nhiệm vụ cùng khen thưởng đều có liên quan đến cửa ải tiếp theo trong tương lai của kí chủ! Vì thế khả năng này rất lớn!"
Hàn Phỉ hận không được hát vang một bài, thậm chí ngay lập tức muốn lên núi đi tìm bảo tàng thất lạc kia, nếu không phải bây giờ trời đã tối, không thể đi được, nàng e là thật sự sẽ mặc quần áo vào để đi tìm bảo tàng đấy! Nam thần a! Nàng có thể liều mạng vì nam thần a! Thật vất vả! Thật vất vả mới có thời cơ tốt như vậy! Tuyệt đối, tuyệt đối không thể thất bại!
"Kí chủ, kí chủ! Ngươi bình tĩnh đi! Không nên vọng động! Hiện tại không thích hợp lên núi! Tổng hệ thống có thể đưa ra khen thưởng như vậy, cũng có nghĩa hệ số nguy hiểm bên trong cũng rất cao a! Tuyệt đối là khó khăn vô cùng! Không nên vì kích động mà bỏ mạng! Nam thần vẫn đang chờ ngươi đấy!"
Hàn Phỉ nghe xong hít sâu vào một hơi, chậm rãi tỉnh táo lại, chỉ là nắm đấm vẫn siết chặt đã tố cáo sự kích động trong lòng nàng.
"Đúng, nhiệm vụ này không thể sai sót, ta phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ mới được."
Hàn Phỉ vừa nói, vừa lật người, vừa vặn đè lên một chiếc chìa khóa, làm cho nàng cũng phát đau, bèn tức giận cầm lấy nó, lại không nghĩ tới ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, nàng cau mày nhìn ngón trỏ của mình rách ra một miếng, đã có máu chảy ra.
"Cái chìa khóa này sắc bén như thế sao?"
Hàn Phỉ cũng không suy nghĩ gì, đem chìa khóa để sang một bên, một lần nữa lo lắng sự tình trong đầu.
"Kí chủ ngươi có thể tỉnh táo lại là tốt rồi, ngươi.."
Đào Bảo còn muốn nói gì đó thì đột nhiên dừng lại, bởi vì nó đột nhiên đo lường thấy thân thể kí chủ đang tản ra một loại Năng Lượng màu hồng, vô cùng nồng nặc, giống như một loại năng lượng tinh thuần bị áp súc, chậm rãi lưu động bên trong cơ thể Hàn Phỉ. Loại năng lượng này, trước nay chưa từng xuất hiện.
Đào Bảo cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng nếu nó nhìn thấy biểu hiện của Hàn Phỉ lúc này, nhất định sẽ phát hiện, giờ khắc này Hàn Phỉ dường như không phải là nàng. Vẻ mặt nàng lúc này mang theo khí khái anh hùng hừng hực, ngay cả đồng tử cũng mơ hồ lập loè kim quang, ý chí của Hàn Phỉ trước nay chưa từng tập trung đến thế, nàng căn bản không hề lưu ý đến biến hóa của thân thể mình, chỉ đang liều mạng nghĩ, phải làm sao, nên làm như thế nào, cần chuẩn bị cái gì, làm sao để không xảy ra sơ sót nào.
Dưới tình huống tập trung cao độ như thế, Hàn Phỉ cảm giác mình tiến vào một thế giời kỳ diệu, trong đầu nàng hết thảy đều được tư duy hóa, trật tự rõ ràng, trước nay chưa từng thông suốt đến vậy, mọi chuyện đều được nghĩ vô cùng rõ ràng, dường như đại não đang xây dựng một pháp tắc tính toán kì lạ. Nhưng tình huống như vậy không kéo dài quá lâu, cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều ngay lập tức xông tới, làm nàng ngưng hẳn mọi suy tính, nàng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi ngủ say, nàng chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là, cứu hắn.
Trong thân thể Hàn Phỉ hiện ra một vệt kim quang, tia sáng kia cũng không chói sáng, mà rất ảm đạm, nhưng bao trùm cả người nàng, giống như một vòng gợn nước, chậm rãi bao vây lấy thân thể nàng.
Hệ thống thật lâu chưa hoàn hồn lại, đạo kim quang này căn bản không biết từ đâu tới đây, ngay cả nó cũng không thể thăm dò ra được, giống như từ bên trong thân thể bạo phát ra, không thể khống chế mà bao vây lấy thân thể kí chủ, nó ngay cả dò xét cũng không làm được, thân thể kí chủ giống như bao phủ một tầng bình chướng, dường như, có thứ gì đó đang bị cải tạo.