Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 17: Tâm Tư Hoàng Đế



Đối với một đế vương mà nói, mỹ nhân khắp thiên hạ đều ở trong hậu cung của mình, bình thường nhìn thấy mọi người đều là thái độ vui vẻ, ôn hòa, đột nhiên xuất hiện một Hàn Phỉ khó coi như thế, thái độ Tần Hoàng tự nhiên có chút phức tạp.

Liền ngay cả tia không thích vì nghe thấy nàng là nữ nhi của Hàn Thượng Thanh cũng biến thành đồng tình, lớn lên như vậy, chỉ sợ là một loại dằn vặt lâu dài đi.

Tâm tư của Tần Hoàng cũng chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt hắn rất nhanh trở lại vẻ ôn hòa, quay về phía Hàn Phỉ nói: "Xem ra Hàn phủ ngược lại là giảng dạy và giáo ɖu͙ƈ người rất tốt, đoạn phú từ thời thượng cổ này trẫm đã luôn cho rằng khắp đại lục Hàn Linh rộng lớn đã không có bao nhiêu người nhớ tới nữa."

Nói xong Tần Hoàng liền lộ ra vẻ mặt hoài niệm, Cô Ma Ma cũng 10 phần tán thưởng liếc mắt nhìn Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ: .

Nàng lập tức đi đâm đâm Đào Bảo: "Ngươi đến tột cùng cho ta làm cái gì? Bọn họ làm sao lại nhìn ta như thế hả?"

Đào Bảo yếu yếu giải thích nói: "Đoạn thượng cổ phú này từ khi Hàn Linh lập quốc mới bắt đầu lưu truyền tới nay, dùng để miêu tả một đoạn chiến tranh, mà trợ giúp tạo ra Hàn Linh quốc chính là thần nữ trong truyền thuyết, đồng thời chính là chủ nhân đầu tiên của Chính Dương Điện, khi đó vì là ca tụng công đức thần nữ, từng người yết kiến sẽ đi chân trần ở trêи Dương Quan Đạo, ừm, chính là đoạn đường dưới chân ngươi này, nói chính xác là chỉ có thể dùng nửa trước bàn chân bước đi."

Hàn Phỉ có một loại bất lực không nói nên lời, đầu gối nàng khẽ đau nhức, nàng chỉ là muốn thoát khỏi bị gây khó dễ mà thôi, làm sao lại không cẩn thận gây ra một chuyện kinh thiên động địa rồi.

Tần Hoàng 10 phần ôn hòa nói: "Ngươi có thể ghi khắc công lao của thần nữ, chính là vui mừng của Hàn Linh quốc ta"

Tần Hoàng tự nhiên không bỏ qua đôi chân đã chồn chất vết thương của Hàn Phỉ.

Đường trong cung cũng không quá tốt, càng không nói đến việc phải đi chân trần lại còn nhón chân lên, cộng thêm phải chống đỡ thân hình khổng lồ như vậy, cặp chân nhỏ kia tự nhiên là bị thương, còn bị đá vụn cắt ra chảy máu, có vẻ bị thương không nhẹ.

Cộng thêm trêи mặt Hàn Phỉ còn lưu lại nước mắt kϊƈɦ thích đến Tần Hoàng, trong lòng lại càng vui mừng, đã không quá lưu ý nàng có phải là khuê nữ của Hàn Thừa Tướng hay không, tấm lòng đối với Hàn Linh quốc có thể mang tình cảm thâm hậu, trịnh trọng như vậy, hắn làm đế vương, thấy nhiều thủ đoạn minh tranh ám đấu, dã tâm lang sói, giả tạo mưu mô, lại cảm thấy Hàn Phỉ tính tình 10 phần thuần hậu, bỏ qua vóc người mập mạp, nàng cũng là một hài tử khiến người ta thương.

Vì lẽ đó một câu khích lệ của Tần Hoàng có thêm mấy phần thật lòng, mà điều này, lại rơi trong mắt Hàn Yên vẫn lẳng lặng đứng trong đám người, một vẻ ngoan độc trong mắt nàng chợt lóe lên, nhưng lại được ẩn tàng cực kỳ tốt.

Nhưng một câu khích lệ như vậy đối với Hàn Phỉ mà nói cũng có chút không chịu được, chính xác mà nói là thụ sủng nhược kinh.

Nhưng ngay tại lúc Hàn Phỉ bắt đầu suy nghĩ xem vị Tần Hoàng sẽ có hành động gì, thì một thái giám cúi người lom khom, cẩn thận từng li từng tí tới gần Tần Hoàng, cũng trầm thấp thì thầm một phen, vẻ mặt Tần Hoàng liền biến sắc, âm trầm đáng sợ.

Sau đó Tần Hoàng phất phất tay áo, nói: "Trẫm phải rời đi, Cô Ma Ma hãy dạy dỗ các nàng thật tốt."

Loạt người vội hành lễ: "Cung tiễn Hoàng Thượng."

Cho đến sau khi Tần Hoàng rời đi, toàn bộ bầu không khí mới hòa hoãn hơn một chút, dù cho Tần Hoàng biểu hiện có bao nhiêu hòa ái dễ gần cũng không bỏ qua được việc hắn là một đế vương, người bình thường tự nhiên là chống đỡ không nổi.

Cô Ma Ma xoay người, nhìn biểu hiện khác nhau của các tú nữ, nhàn nhạt nói: "Cũng bỏ giày hết đi."

Mọi người sững sờ, Hàn Phỉ vẻ mặt chấn động.

Cô Ma Ma lập lại: "Cần ta nói lại lần nữa à?"

Câu nói đày vẻ ý vị không giận tự uy, một đám tú nữ lập tức bỏ giày, mỗi người bởi vì lộ đôi chân trắng nõn mà xấu hổ không ngớt, đối với những tiểu thư thường ngày tại nhà được giáo ɖu͙ƈ nghiêm cẩn mà nói, lộ ra đôi chân là một điều cực kỳ bất nhã.

Cô Ma Ma tự nhiên là nhìn thấy sắc mặt mọi người, trong lúc nhất thời ánh mắt trầm xuống, Quế ma ma đứng gần nàng nhất trái tim nhỏ liền run lên, vì an toàn của các tú nữ vội vàng nói: "Lo lắng cái gì? Nhón chân lên cho ta, coi như để kỷ niệm thần nữ vì Đại Hàn linh ta mà cống hiến, đây là sự tình mười phần vinh dự, thu lại biểu hiện trêи mặt của các ngươi cho ta!"

Các tú nữ dồn dập thu lại vẻ mặt, cũng vô cùng nghe lời nhón chân lên.

Hàn Phỉ đầu gối lại đau, chân nàng.. nếu phải trải qua lần nữa chắc chắn sẽ chịu không nổi. Nàng sẽ khóc! Nàng thật sẽ khóc!

Đúng lúc này, Cô Ma Ma mở miệng: "Hàn Phỉ không cần làm nữa, vừa rồi ngươi làm rất tốt, nghi thức này đã hoàn thành, đoạn đường còn lại ngươi thuận tiện mà đi."

Hàn Phỉ thụ sủng nhược kinh đáp lại: "Vâng, Cô Ma Ma."

Cô Ma Ma thu tầm mắt lại, liền cũng bỏ đi giày của mình, quay người dẫn đầu mà đi.

Mà lúc này Hàn Phỉ thực sự có một tia khâm phục vị Cô Ma Ma này, từ sau khi nàng cởi giày cũng không có chút nào nhăn nhó, thân hình thẳng tắp càng lộ dáng vẻ đoan trang, tựa hồ tốc độ cũng giống như thường ngày, không có bất kỳ thay đổi nào. Thật là một người dễ khiến cho người ta tín phục.

Vào thời điểm nàng nói Hàn phỉ không cần nhón chân đi nữa, Hàn Phỉ liền quyết định tìm thời cơ nói cho Cô Ma Ma biết, thận tạng của nàng không tốt lắm, cần tốt tốt điều trị một phen!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv