Lão thôn trưởng quỳ xuống, quy quy củ củ hướng về phía Vô Tự Bi dập đầu ba lần, trầm giọng nói: "Truyền nhân Thủy Vân quân đời thứ 18 Thủy Vũ Nam đến đây yết kiến, khấu kiến thần nữ đại nhân."
Nghe đến đây đôi mắt Hàn Phỉ cũng mở lớn, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Vô Tự Bi, ánh mắt lóe lên một tia khó có thể tin. Thần nữ? Lẽ nào đây là mộ bia của thần nữ trong truyền thuyết? Sau khi lão thôn trưởng dập đầu xong liền đứng lên, trong mắt tràn ngập kính ý, nói: "Thần nữ đại nhân quang mang vĩnh viễn rọi khắp nơi trên đại địa."
Một câu nói này khiến Hàn Phỉ vốn có vẻ kinh ngạc cũng giảm đi không ít, nếu không phải biết rõ đây là thời cổ đại, Hàn Phỉ đã cho rằng đây là một tổ chức tẩy não đấy.
"Đây là.. mộ bia của thần nữ?"
Câu nói này khiến lão thôn trưởng lập tức nổi giận đến nỗi phải nhảy dựng lên: "Nói bậy! Cái này sao có thể là mộ bia của thần nữ được! Hàn cô nương đang muốn vấy bẩn tín ngưỡng của chúng ta sao?"
Hàn Phỉ ho khan hai lần, nói: "Vậy cái Vô Tự Bi này đến cùng là có dụng ý gì?"
Lão thôn trưởng đè xuống nộ khí, mang theo Hàn Phỉ vòng qua từng dãy linh vị, đi tới phía sau mộ bia, ở đó có cái quan tài bằng đá, lão thôn trưởng run rẩy cánh tay, đem thạch quan đẩy ra, làm lộ đồ vật bên trong.
Hàn Phỉ tập trung nhìn, đó là một hòn đá có khắc đồ án vô cùng tinh xảo. Bên cạnh hòn đá còn bày một thứ, là một cái vòng tay, nhưng cái vòng này tương đối thô sơ, vô cùng tàn tạ, cũ kỹ, tuyệt đối là loại có ném xuống đất cũng không có ai thèm nhặt. Cả cái quan tài đá này lại chỉ để bảo quản một tảng đá vụn cùng một cái vòng tay không hề có giá trị à?
Lão thôn trưởng giống như nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Hàn Phỉ, liền giải thích: "Đây chính là thứ chúng ta một lòng thủ hộ, gọi là Long Hổ Ấn, có nó trong tay liền có thể hiệu lệnh Thủy Vân quân chúng ta, còn cái này, chính là vòng tay của thần nữ, là chiếc vòng thần nữ đại nhân đã từng đeo trên tay, cũng là thứ nhất tộc chúng ta liều mạng cũng phải bảo vệ tốt, là vinh diệu mà thần nữ đại nhân giao cho chúng ta."
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của lão thôn trưởng còn mang theo vẻ tự hào, mắt lão ửng đỏ, như là nhớ lại thứ gì rất cảm động.
Hàn Phỉ không chú ý biểu hiện của hắn, mà nhìn phía dưới hai đồ vật, hình như chúng còn đang đè lên một tấm vải, nàng nói: "Vật ở dưới đáy là cái gì?"
Ngữ khí của lão thôn trưởng có chút chần chờ nói: "Là thủ dụ."
"Thủ dụ?"
Lão thôn trưởng gật đầu, nói: "Là thủ dụ của thần nữ đại nhân, cửu quân đô nắm giữ một phần thủ dụ."
Trong lòng Hàn Phỉ bắt đầu ngứa ngáy, nói: "Có thể mở ra nhìn không?"
Lão thôn trưởng ngay lập tức từ chối, đồng thời đóng thạch quan lại, động tác rất nhanh chóng, giống như sợ Hàn Phỉ sẽ chạm vào vậy.
Hàn Phỉ vô cùng tiếc hận thu tầm mắt lại, không biết vì sao, trong lòng nàng có một loại linh cảm mơ hồ, đó là cảm giáo khao khát được chạm vào thứ này vô cùng mãnh liệt, nhưng nàng không phải là người tùy hứng, thích làm người khác khó chịu, đối phương nếu đã không muốn, vậy nàng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
"Hàn cô nương, thôn Thủy Biên chúng ta vốn là đời sau của Thủy Vân quân, do nhiều đời nối nhau sinh sôi mà thành, đã mất đi huyết tính, chỉ muốn mai danh ẩn tính tiếp tục sinh sống, lão phu không dám hy vọng xa vời có thể lặp lại vinh diệu của tổ tông năm đó, chỉ hi vọng mọi người đều có thể sống sót thật tốt, cũng đem những vật này đời đời truyền lại, thủ hộ di vật của thần nữ là vinh quang cũng là trách nhiệm truyền đời của Thủy Vân quân chúng ta, không thể trốn tránh."
Nói ra câu nói này, lão thôn trưởng giống như trẻ lại mấy chục tuổi, trên thân cũng tỏa ra một trận lăng vân tráng chí.
Khuôn mặt Hàn Phỉ có chút động, tín ngưỡng sẽ làm người trở nên cứng rắn không thể phá vỡ, câu nói này lần đầu tiên trong đời nàng có thể cảm nhận sâu sắc được. Nhưng, tính đến bây giờ không biết đã bao nhiêu từ 'Thần nữ' này xuất hiện rồi, hơn nữa đây chỉ là nhân vật trong truyền thuyết, giống như thần thoại vậy, sao có thể là thật được.
Hàn Phỉ ôm mối nghi hoặc này, bình tĩnh nhìn Vô Tự Bi.
Lão thôn trưởng cũng không lên tiếng, mà giống như đang chìm đắm trong tình cảm và suy nghĩ nào đó, trong lúc nhất thời, ba người đều im lặng. Một lúc sau, lão thôn trưởng thu lại tâm tình, nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi, không nên quấy rối nơi an nghỉ của tổ tông."
Hàn Phỉ không có dị nghị gì, theo đi ra khỏi, nhưng ngay trước khi cánh cửa sắp đóng lại, nàng liếc mắt nhìn thật sâu tràng cảnh bên trong, cố gắng ghi nhớ kĩ trong đầu.
Lão thôn trưởng một lần nữa khóa kỹ gian phòng, lúc này, Hàn Phỉ lơ đãng hỏi một câu: "Dì Bình, ta có thể hỏi người một câu được không?"
Lục Bình đã lau khô nước mắt, tâm tình bình phục hơn rất nhiều, nghe thấy Hàn Phỉ nói như vậy liền lộ ra vẻ mặt đã liệu trước, nói: "Ngươi muốn hỏi chồng ta vì sao mà tạ thế, đúng không?" Hàn Phỉ gật đầu.
Lục Bình nhìn về phía lão thôn trưởng, lão thôn trưởng gật đầu, nàng liền hít sâu vào một hơi, nói: "Đang tìm kiếm nơi thất lạc, bị phục kích, rơi xuống vách núi mà chết."
Liên tiếp xuất hiện quá nhiều từ ngữ xa lạ, đầu Hàn Phỉ có chút choáng váng, nhưng trên mặt nàng vẫn tỏ ra trấn định nói: "Thật là khiến người đau lòng, người là một cái thê tử cùng mẫu thân vô cùng vĩ đại."
Trong nháy mắt, nước mắt Lục Bình lại một lần nữa rơi xuống, trong lòng nàng cảm tình đối với Hàn Phỉ càng thêm sâu đậm.
Ba người một lần nữa trở lại nơi đóng quân, thôn dân cũng tha thiết mong chờ nhìn Hàn Phỉ, rồi lại nhìn lão thôn trưởng. Bọn họ cũng không muốn cùng Hàn cô nương gây ra mâu thuẫn, cách dễ nhất chính là lão thôn trưởng tot thái độ không cần quá kiên quyết là tốt rồi.
Lão thôn trưởng nở nụ cười, nói: "Mọi người tiếp tục ăn thịt đi, Hàn cô nương sẽ tiếp tục ở lại nơi này, mọi người sau này hãy giúp đỡ nàng thêm một chút."
Nói xong, mọi người bắt đầu hoan hô, từng tiếng hô hưng phấn vang lên, ngược lại có mấy phần huyết tính của quân nhân.
Hàn Phỉ mỉm cười nhìn, lão thôn trưởng giống như muốn biết cái gì, liền hỏi: "Hàn cô nương, lão phu có một vấn đề rất muốn biết rõ."
Hàn Phỉ nói: "Muốn biết ta là làm nhìn ra được?"
Lão thôn trưởng khiêm tốn gật đầu. Thôn dân dự thính cũng hiếu kì nhìn sang, phải nói, đoàn người cũng rất hiếu kỳ vì sao Hàn cô nương này lại biết, bọn họ ẩn cư tại đây đã nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ đều không hề bị phát hiện ra.
Hàn Phỉ ngẫm lại, đưa ra một lí do chính xác: "Bởi vì ánh mắt."
Lão thôn trưởng không hiểu: "Ánh mắt? Ánh mắt gì?"
Hàn Phỉ cười hắc hắc, nói: "Ánh mắt không giống của người nghèo."
Lão thôn trưởng: "..."
Hàn Phỉ ho khan một hồi, giải thích dễ hiểu hơn: "Hừm, chính là ánh mắt của các ngươi không giống như của người bình thường, sắc bén, sáng ngời, càng quan trọng là, các ngươi rất đoàn kết, trong thời gian ta tới nơi này, ta không hề nhìn thấy các ngươi cãi vã, gây gổ nhau."
Đây là một điểm Hàn Phỉ để ý thấy. Một thôn làng hẻo lánh như vậy, từng nhà ở gần nhau như vậy, làm sao trong lúc sinh hoạt mà lại không có mâu thuẫn được. Nhưng từ lúc Hàn Phỉ xuất hiện tới nay, nàng không hề chứng kiến bất cứ tranh chấp nào, thậm chí ngay cả cãi cọ cũng không có, có thể nói là rất thân thiện, cuộc sống bình thường làm sao có thể như vậy, nàng ra ngoài mua một món ăn cũng sẽ bị đại thẩm bán hàng làm khó dễ một, hai câu, đừng nói gì đến cuộc sống chung đụng lâu dài như thế, làm sao lại không xảy ra mâu thuẫn được. Vậy cũng chỉ có một khả năng, kỉ luật của bọn họ vô cùng nghiêm minh.