Lục Bình có chút không nhịn được hỏi: "Hàn cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?"
Hàn Phỉ gẩy gẩy bã thuốc, chỉ vào một loại trung dược trong đó, nói: "Cái này là hóa quýt khô, tính Hàn, uống vào tình trạng ho khan sẽ nặng hơn, khiến thân thể tăng thêm gánh nặng."
Lục Bình có chút khó tin, nói: "Làm sao lại.. Vỏ cam không phải có thể tiêu đàm khỏi ho sao?" Điểm này Lục Bình vẫn còn biết rõ, nhưng nàng chỉ là đơn thuần đem hóa quýt xem là vỏ cam thông thường.
Hàn Phỉ nghiêm túc nói: "Hóa quýt cùng vỏ cam thông thường không giống nhau, liều lượng dùng phải hết sức cẩn thận, người nào cho ngươi dược phương này? Ngươi đã dùng bao lâu bao lâu rồi?"
Thấy Hàn Phỉ hỏi vô cùng chăm chú, Lục Bình cẩn thận nhớ lại, nói: "Là một đại phu dạo, thỉnh thoảng đi qua thôn làng của chúng ta sẽ giúp chúng ta xem bệnh, thôn của chúng ta nghèo, cũng không nghĩ đến việc đi khám đại phu, cũng chỉ có hắn là người tốt, xem bệnh cho chúng ta cũng chỉ thu ít tiền tài tượng trưng, hắn là một người tốt."
Nghe dì Bình hình dung như thế, Hàn Phỉ lại có suy nghĩ có phải vừa rồi nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử không, hóa quýt này cũng có thể nhất thời sơ sẩy mà thêm vào thôi. Trong dược phương này toàn bộ dược liệu đều chính xác, chỉ có cái này là không thích hợp mà thôi.
Hàn Phỉ thu lại thành kiến, nói: "Hừm, vậy ngươi đem hóa quýt trong thang thuốc bỏ đi, khi đó dược phương sẽ không có vấn đề gì nữa."
Hàn Phỉ vô cùng tùy ý nói ra câu này, nhưng sau khi nàng nói xong, liền không nhận được câu trả lời, nàng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền đối diện với vẻ mặt rõ ràng không hề tín nhiệm của Lục Bình.
Hàn Phỉ sửng sốt.
"Hàn cô nương, tha thứ cho ta không thể tín nhiệm ngươi, đại phu trước đây giúp đỡ thôn dân chúng ta là người tốt, ta ta không thể nghi ngờ dược phương của hắn cho ta được."
Hàn Phỉ thoáng hiểu ra, cũng đúng, nàng vừa đến đã nói ra chỗ không đúng, bản thân nàng dù lập lời thề son sắt, nhưng người ta làm sao có thể bất chấp mà tin tưởng một người xa lạ như nàng đây? Nhìn xem.. Khoảng thời gian này quá thông thuận đã khiến nàng quên mất quy tắc của thế giới này rồi.
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Nếu như ngươi không tin ta, không cho phép ta thay đổi phương thuốc kia, vậy được, dược phương của vị đại phu kia, ngươi tạm thời trong 5 ngày, không, 3 ngày đừng dùng phương thuốc cũ này được không? Chỉ cần thời gian ngắn như vậy ngươi không dùng nữa thì bệnh tình của ngươi sẽ thuyên giảm đôi chút."
Lục Bình nghi ngờ nói: "Hàn cô nương hiểu y thuật sao?"
Hàn Phỉ có chút chột dạ nói: "Theo trưởng bối trong nhà học tập một chút, không thể coi là giỏi, nhưng dược phương này ta đã từng thấy, cho nên mới có thể chắc chắc như vậy."
Lục Bình đem hoài nghi lặng lẽ đè xuống, nói: "Hàn cô nương ngủ đi, đã khuya lắm rồi."
Không hề đáp ứng Hàn Phỉ, nhưng Lục Bình đúng là không uống bát thuốc kia nữa, Hàn Phỉ cũng yên tâm trở lại ngủ.
Ngày thứ hai, Hàn Phỉ rời giường từ rất sớm, vốn định dậy sớ hơn Lục Bình cùng Tiểu Châu một chút, chẳng qua là sau khi dậy ngủ, nàng phát hiện các nàng đã sớm tỉnh, thậm chí bên ngoài còn có chút náo nhiệt, nàng ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra, người ở nông thôn thường ngủ được sớm nên cũng dậy sớm, nàng xem ra còn là dậy muộn đấy.
Vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy trên bàn có đặt một bát cháo hoa, gọi là cháo vẫn là hơi quá, cả bát cũng không có mấy hạt gạo, toàn bộ đều là nước, nhưng Hàn Phỉ biết rõ, bát cháo này đã là thứ tốt nhất Bình di có thể làm cho nàng ăn rồi, cái nhà này thật đúng là nghèo đến không thể nghèo hơn.
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, Hàn Phỉ một hơi húp xong bát cháo, ăn xong điểm tâm nàng thế mà không tìm được Bình di, nhìn thấy Tiểu Châu chơi ở cửa ra vào, liền hỏi: "Tiểu Châu, mẫu thân muội đâu? Đã đi nơi nào rồi?"
Tiểu Châu thấy Hàn Phỉ đã tỉnh lại cũng hưng phấn chạy tới, kiều nhuyễn nói: "Mẫu thân đi ra ruộng rồi, tỷ tỷ chơi cùng ta nhé!"
Làm ruộng? Thân thể nàng như vậy còn muốn đi làm ruộng sao?
Hàn Phỉ nhíu mày lại, nói: "Tiểu Châu, mang ta đi tìm mẫu thân muội được không?"
"Được!"
Hàn Phỉ tay Tiểu Châu cùng đi ra ruộng, nhưng khi nàng nhìn thấy mảnh đồng ruộng héo úa, xơ xác kia vẫn bị hù một trận, cả mảnh ruộng vốn phải là ruộng lúa tốt tươi cũng bị gặm cắn tàn khuyết không đầy đủ, toàn bộ đều ngã đổ, vừa nhìn đã có cảm giác vô cùng tang thương. Trong ruộng có không ít người đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng ủ rũ, thỉnh thoảng lại ngồi chồm hỗm xuống đem những hạt lúa vẫn có thể tính là hoàn hảo thu lại, nhưng hầu như tất cả đã bị cướp sạch, ngay cả vỏ trấu sót lại cũng không có.
Ngay lúc Hàn Phỉ đang cảm thấy khiếp sợ, trong đầu lại truyền tới âm thanh quen thuộc.
Hệ thống vui vẻ nói: "Keng~phát động nhiệm vụ theo tình huống, cứu vãn thôn dân thôn Thủy Biên, khen thưởng một ngàn tinh tệ, cùng với một con bồ câu đưa tin!"
Hàn Phỉ kinh ngạc, nhiệm vụ này theo tình huống mà phát động nàng cũng không xa lạ gì, khen thưởng một ngàn tinh tệ nghe thì rất nhiều, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp thu được, ngược lại là bồ câu đưa tin này thì có tác dụng gì?
Giống như nhìn ra nghi hoặc của Hàn Phỉ, hệ thống hưng phấn nói: "Kí chủ, bồ câu đưa tin này có tác dụng rất lớn! Tên như ý nghĩa, nó có thể truyền tin đấy!"
Hàn Phỉ thất vọng, nói: "Đây không phải rất bình thường sao? Bồ câu bình thường cũng có thể đưa thư được mà."
"Kí chủ! Ngươi đừng coi thường chức năng này! Nó không hạn chế số lần sử dụng đấy! Lại còn không hạn chế Địa vực nữa chứ, chỉ cần ngươi còn ở thế giới này, vậy phong thư này liền nhất định sẽ đưa đến tận tay người nhận duy nhất!"
"Người nhận duy nhất?"
"Đúng! Khuyết điểm duy nhất chính là khả năng nhận định một mực người nhận này, không thể thay đổi."
Đôi mắt Hàn Phỉ lóe sáng: "Vậy khẳng định là nam thần!"
"Đúng đúng đúng, sau này kí chủ có thể liên hệ với nam thần thời gian rồi, kí chủ nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này! Hệ thống đưa ra khen thưởng cao như vậy nhất định không đơn giản, vì thế kí chủ phải cố gắng lên a!"
Đấu chí của Hàn Phỉ lập tức dâng trào, vốn chỉ đưua ra một cái cơ để có thể trà trộn vào thôn thôi, nhưng hiện giờ lại không thể không giúp.
Hệ thống thấy Hàn Phỉ không chú ý, lại cho bổ sung một câu: "Kí chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này là ngươi có thể trả hết số nợ cũ rồi! Sau này tinh tệ kiếm được chỉ e sẽ càng ngày càng nhiều, mở ra đẳng cấp trao đổi cũng sẽ càng ngày càng cao, kí chủ nhất định phải cố lên a!"
Đôi mắt Hàn Phỉ lại càng sáng hơn, tất cả nợ nần được trả sạch.. Có thể nói món nợ này vẫn là gánh nặng trong lòng nàng, nếu như có thể trả hết, vậy nàng đã có thể đổi lấy những đồ vật hữu dụng rồi.
Tâm tình vốn coi thường hệ thống đã sớm thay đổi dưới sự phát triển của mọi chuyện, Hàn Phỉ biết rõ dựa vào năng lực của một mình nàng căn bản không thể đi đến hôm nay, mặc dù không thể ỷ lại hệ thống, nhưng quyền sử dụng thu được càng lúc càng lớn, như vậy năng lực hành động của nàng sẽ càng nhanh, giống như, năm lần sử dụng diệu thủ hồi xuân cho 5 người kia chính là một khoản tiền lớn.
Trong đám người, Hàn Phỉ rất nhanh tìm thấy thân ảnh dì Bình, cái lưng còng kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hàn Phỉ liền vội vàng tiến lên, đoạt lấy nông cụ trong tay nàng, nói: "Người bây giờ không thể làm việc nặng như thế này."
Lục Bình thấy là Hàn Phỉ, thở dài một hơi, nói: "Là ngươi à, Hàn cô nương, ngươi mau dẫn Tiểu Châu trở về đi, nơi này nắng lắm, những việc này để ta làm là được rồi."
Hàn Phỉ cau mày, trong mắt rất không đồng ý, nói: "Ngươi như vậy chỉ càng làm bệnh thêm nặng hơn mà thôi."
Ở phía không xa Tam Thẩm sau khi nghe được liền đi tới, nói: "Hàn cô nương, nếu không có lương thực, không đợi bị ốm chết, mà đã chết vì đói a!"
Trong giọng nói, mang đầy vẻ thất thần, ngơ ngẩn.