Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 152: Một Phong Thư



Hàn Phỉ thăm thẳm nói: "Lần này từ biệt, chính là cả một tháng không gặp, ta nhớ Vương gia đến đau lòng, cũng không biết Vương gia có ăn cơm đúng bữa không, uống thuốc đúng giờ không, lòng này của ta, cũng không thể an ổn a, trong thư giao cho ngươi chính là những điều cần lưu ý, Linh Tứ, ngươi vì sao không hiểu tấm lòng lo lắng của ta, ngươi như vậy chính là không để ý đến sức khỏe của Vương gia sao?"

Linh Tứ sắc mặt thê thảm, nói: "Ta đưa! Hiện tại ta sẽ đi đưa!"

Hàn Phỉ rất vui mừng đưa tiễn Linh Tứ, sau đó đi ngủ. Thẳng đến tận ngày hôm sau, liền cầm bao phục của mình đi đến đại sảnh tập hợp, mà nơi đó đã sớm tụ tập không ít tú nữ, hầu như sắc mặt ai cũng bất an. Hàn Phỉ còn đang kinh ngạc đây, những người này sao thức dậy sớm như vậy, nhưng ngẫm lại thì những tiểu thư khuê các ngày thường cửa lớn không ra, cửa sau không bước này đoán chừng là đang vô cùng lo lắng cho một tháng sắp tới phải sinh sống cuộc sống bình dân, lo lắng đến độ thức trắng đêm không ngủ, chậc, nhìn những vành mắt đen như của gấu trúc kia liền biết.

Không bao lâu, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ma ma bắt đầu kiểm tra bao chứa đồ của mỗi người, kiểm tra vô cùng cẩn thận, may mà không có tú nữ nào dám làm trái quy định, những thứ không nên mang cũng không dám mang, bao đồ của mỗi người đều vô cùng sạch sẽ.

Sau khi kiểm tra xong sau chính là giảng giải các quy định, Cô Ma Ma lần này không xuất hiện, người giảng giải là Quế ma ma. Quế ma ma sai khiến các ma ma khác phân phát các đồ vật được bày sẵn trong khay cho chúng tú nữ. Lúc Hàn Phỉ cầm tới tay mới kinh ngạc phát hiện, là hai bộ quần áo màu lam đậm vô cùng thuần phác, kiểu dáng cũng không tinh xảo, trên cổ áo còn thêu lên một chữ nho nhỏ ở vị trí không đáng chú ý vị, đó là tên nàng.

Nhìn y phục trên tay những người chung quanh, Hàn Phỉ phát hiện tất cả đều giống nhau, đều có lạc khoản. Nàng cảm thấy rất quỷ dị.. Đây là đồng phục trong truyền thuyết sao?

Quả nhiên, Quế ma ma mở miệng: "Đây là phục sức mà tú y phòng suốt đêm chế tạo, trong một tháng tới, các ngươi nhất định phải mặc hàng ngày, bộ y phục này chính là biểu tượng của các ngươi, cũng bảo đảm, người mặc y phục này đều sẽ được bảo hộ, chỉ nhận áo không nhận người, vì thế không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tùy ý thay đổi, hiểu chưa?"

Chúng tú nữ đồng thanh: "Hiểu rõ ạ."

"Rất tốt, vậy thay y phục đi."

Hàn Phỉ mặc quần áo vào, bất ngờ phát hiện rất vừa vặn, nàng xoay xoay hai vòng, cảm thấy rất hài lòng, nhưng những tú nữ khác sắc mặt lại không mấy đẹp đẽ, y phục xám xịt như thế làm sao có thể thể hiện được khí chất ưu nhã của các nàng đây! Hơn nữa cũng bởi vì suốt đêm chế tạo, trên phượng diện chất lượng cũng không cần nghĩ. Tổng thể mà nói, chỉ có Hàn Phỉ là thỏa mãn.

Quế ma ma cũng mặc kệ mọi người có hài lòng hay không, nói thẳng: "Lần này xuất cung những điều cần thiết phải chú ý ta cũng đã nói rõ ràng với các ngươi, ta nhắc lại một lần nữa, nếu các ngươi gây ra bất kỳ chuyện gì trái với quy định đều sẽ bị điều về, hủy bỏ tư cách, điểm này chư vị tú nữ nên nhớ kỹ trong lòng, ma ma phụ trách các ngươi cũng chính là giám khảo tham giả khảo hạch lần này, tất cả sẽ đều nghiêm khắc thực thi chức trách của mình, công bình công chính, không thiên vị, không trù dập. Ta tin tưởng chư vị đều hiểu để ứng đối, nhớ kỹ, chỉ có thể dựa vào chính mình, vứt bỏ tất cả những chuyện khác đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết quả điểm số cuối cùng của các ngươi đấy, hiểu chưa? Nếu như đã hiểu rõ, vậy thì lên đường đi."

Chúng tú nữ mang theo tâm tình phức tạp, rời khỏi hoàng cung, ngồi trên xe ngựa, hướng về những địa điểm không giống nhau mà đi, một ít tú nữ quen biết tú nữ cũng cổ vũ, động viên lẫn nhau, thậm chí còn lén lút trao đổi địa điểm của mỗi người, bởi vì lúc rút thăm tất cả đều bí mật, mọi người đều chỉ nhìn thấy tờ giấy của mình mà thôi, vì thế địa điểm được phân đến cũng được bảo mật.

Ngay cả Hàn Yên cũng tiến lên vài bước, nói: "Tỷ tỷ chuyến này phải đi nơi nào? Muội muội có chút bận tâm cho tỷ tỷ."

Hàn Phỉ vô cùng ôn nhu nói: "Tỷ tỷ tự nhiên sẽ chiếu cố chính mình, muội muội đừng lo."

Lời nói dễ nghe, nhưng trọng tâm là không nói ra địa điểm.

Trong lòng Hàn Yên căm giận, nói: "Thực ra muội muội cảm thấy rất lo lắng, còn trông mong được cùng tỷ tỷ ở gần nhau, nếu thế cũng có thể trợ giúp lẫn nhau một phen."

Trên mặt Hàn Phỉ càng lúc càng hòa ái, nắm chặt tay Hàn Yên, tự mình cảm thấy buồn nôn, nói: "Muội muội có lòng, muội muội ở nơi nào? Tỷ tỷ nhất định sẽ tìm cơ hội đi xem muội muội!"

Sắc mặt Hàn Yên cứng đờ, nàng không muốn nói cho Hàn Phỉ biết địa điểm của nàng chút nào!

Đúng lúc này, ma ma ra mệnh các nàng mau mau lên xe ngựa, sắp xuất phát rồi, Hàn Yên lập tức lấy cớ đi ra, cũng không trả lời vấn đề kia. Hàn Phỉ cũng không thèm để ý, sau khi leo lên, xe ngựa liền lảo đảo tiến lên, nàng không nhịn được vén rèm lên, liếc mắt nhìn tường thành hùng vĩ kia, tầm mắt giống như xuyên thấu bức tường, nhìn vào nơi thâm cung tàn tạ kia, tiến vào trong căn phòng tối tăm, nhìn một người ngồi trên ghế.

Hàn Phỉ thở dài một hơi, thả mành che xuống, nàng chỉ tạm thời rời đi mà thôi, cũng không là sinh ly tử biệt, không có gì lớn cả, nàng sẽ còn trở lại.

Nhưng, Hàn Phỉ còn chưa biết, lần xuất hành này suýt chút nữa đã thành vĩnh biệt, rất lâu về sau nàng vẫn luôn vô cùng hối hận và sợ hãi.

Trong cung, Tần Triệt giương mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong tay nắm một phong thư, trên thư có rất nhiều nếp gấp, giống như bị lật xem vô số lần. Nội dung trong thư, hắn nhắm mắt cũng có thể nhớ lại.

Tật Phong từ từ đi tới phía sau Tần Triệt, cung kính nói: "Vương gia, Hàn cô nương đã đi."

"Ừm." Tần Triệt chỉ nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Tật Phong có chút chần chờ nói: "Vương gia, Ảnh Vệ cần triệu hồi về.. Sau này.."

"Không cần."

Tật Phong quyết tâm, nói: "Vương gia, an nguy của ngài mới là số một, hiện tại ngài ở trong cung không có Ảnh Vệ nào bảo hộ, e là vị phía trên vị kia.."

"Tật Phong, ngươi vốn không phải là người dài dòng như vậy."

"Vương gia, thuộc hạ biết tầm quan trọng của Hàn cô nương, nhưng giờ khắc này ngài mới là người cần phải trợ lực."

"Tật Phong."

"Vương gia, Linh Tam đã báo cáo qua, bên người Hàn cô nương đã có năm cao thủ của ám sát các thủ hộ, đã không cần tới Ảnh Vệ, người của ám sát các mặc dù không thể so với Ảnh Vệ, nhưng để bảo hộ Hàn cô nương thì đã đủ rồi."

Tần Triệt không trả lời. Tật Phong cũng không dám nhiều lời, chỉ là thái độ của hắn rất cố chấp.

Một lúc lâu sau, Tần Triệt trầm giọng nói: "Triệu hồi về đây đi."

Trên mặt Tật Phong vui vẻ, lĩnh mệnh, nói: "Vâng, Vương gia."

Tật Phong lập tức trở về bắt tay chuẩn bị, mà Tần Triệt, lần thứ hai cầm phong thư lên.

"Vương gia, ta phải đi rồi, tha thứ cho ta không tự mình đến gặp chàng một lần, ta biết rõ ta nhất định sẽ nhịn không được mà khóc, đến lúc đó chàng sẽ lại cười ta, thân là đại phu của chàng, ta sao có thể nhu nhược như thế chứ, vì vậy để bảo vệ hình tượng của mình, ta không thể làm gì khác hơn là viết phong thư này, nhưng Vương gia nhất định phải tin tưởng, ta nhất định sẽ trở lại! Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ chạy về bên cạnh chàng, chàng đuổi ta cũng không đi! Trong khoảng thời gian ta không ở bên cạnh này, chàng nhất định phải bảo trọng thân thể mình, nếu như ta trở về mà thấy chàng gầy đi, bệnh thêm, ta nhất định sẽ cầm kim đâm chàng một trận!"

Ngón tay Tần Triệt chậm rãi vuốt ve từng con chữ, giống như có thể từ chúng mà thấy được Hàn Phỉ lúc viết phong thư này, nhất định rất nghiêm túc, rất chăm chú, một khắc đó, trong đầu nàng sẽ chỉ có hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv