Tần Tư Viện khóc không ra nước mắt, nàng tuyệt đối không dám nói Đại Hoàng Tử là kẻ cặn bã hỗn đản a! Nhưng bỏ qua đi, Tần Tư Viện hiện giờ không dám chống đối Hàn Phỉ, nàng luôn cảm thấy nếu làm vấy sẽ có hậu quả phi thường đáng sợ.
"Đúng rồi, nói đến mới nhớ, Tam Ca hiện giờ đang ở đâu?"
Tần Tư Hân đột nhiên hỏi vấn đề này.
Hàn Phỉ suýt chút nữa liền bật thốt lên, không phải là ở trong hoàng cung à! Nhưng nàng nhịn xuống, bởi vì nàng nhìn thấy hai công chúa đều có vẻ mặt mờ mịt. Các nàng, thật sự không biết.
"Lần đó trong lễ mừng của Mẫu Hậu, Tam Ca đã từng xuất hiện, nhưng sau đó hoàn toàn không biết tung tích.."
"Ta hình như có nghe nói Tam Ca còn đang ở trong hoàng cung."
"Thật sao? Nhưng sao ta lại nghe nói Tam Ca ở trong phủ của mình, bên ngoài hoàng cung nhỉ?"
Hàn Phỉ nghe các nàng nói chuyện, ánh mắt lập tức lạnh xuống, chí ít nàng hiểu ra một chuyện. Dường như có người cố ý ẩn tàng mọi chuyện liên quan đến Tần Vương, tất cả mọi chuyện kể cả tung tích của hắn. Nhưng, muốn ẩn tàng hành tung của một Vương gia lại rất khó khăn, thậm chí điều này cần địa vị cùng thủ đoạn cao bao nhiêu mới có thể làm được? Nghĩ tới đây, người duy nhất hiện lên trong đầu Hàn Phỉ chỉ có thể là.. Tần Hoàng. Người kia mặt mày thì ôn hòa, nhưng lại là một đế vương cầm trong tay sinh tử của cả một quốc gia. Cũng chỉ có Hoàng Đế mới có thể hoàn toàn đem một Hoàng Tử che phủ lại, không bị chú ý, không bị phát hiện.
Nhưng.. Tần Hoàng tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải tốn công tốn sức che giấu sự tồn tại của một Hoàng Tử như vậy? Nếu như muốn che giấu Tần Triệt, thì tại sao còn phải phong hào cho hắn? Một hài tử không được sủng ái lại bị tàn tật, đến cùng là có gì đáng giá để một đế vương phải làm như vậy? Nếu như là coi trọng, thì tại sao không tìm cho hắn một đại phu? Rõ ràng thân thể nam thần đã kém đến cực hạn, bệnh đã vào tận trong xương, còn muốn hắn nhậm chức trong cung, không có ai chăm sóc.
Vấn đề này nối theo vấn đề kia xuất hiện, rất nhiều câu hỏi quấn quanh trong đầu Hàn Phỉ, loạn tung cả lên, không những không thể trả lời được thậm chí còn rối thêm.
"Nhưng tại sao Hàn sư lại muốn biết sự tình liên quan đếnTam Ca như vậy?"
Hàn Phỉ nghe thấy câu hỏi của Tần Tư Viện mới phục hồi tinh thần lại, sau lưng cũng chảy mồ hôi lạnh, tinh thần hoảng hốt nói: "Không có gì, chỉ là thuận tiện hỏi một chút mà thôi."
Tần Tư Viện còn kém chưa nói, dáng vẻ kia của ngài là thuận tiện hỏi một chút thôi sao? Nhưng chung quy, Tần Tư Viện cũng không dám nói, Hàn Sư nói cái gì thì chính là cái đó a!
Hàn Phỉ làm bộ lơ đãng nói: "Sắc trời đã muộn rồi, các ngươi về sớm một chút đi, nhớ kỹ lời ta đã nói."
Hai vị công chúa gật đầu, liền rời đi.
Hàn Phỉ ngồi một mình trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thẳng thắn đứng lên, đi lại vài vòng trong phòng, nàng hiện giờ hận không thể lập tức bay đến trước mặt nam thần, hỏi hắn trước đây đến cùng đã xảy ra chuyện gì! Nhưng nếu cứ như vậy, chẳng phải là sẽ động chạm vào vết thương cũ của hắn sao? Vậy nhưng.. Hàn Phỉ mơ hồ cảm thấy, trong này nhất định có gì đó liên quan, mới khiến nam thần chống cự người khác cứu chữa như vậy, cùng với tính cách của hắn hiện nay thay đổi thất thường cũng là một cửa ải lớn. Đến cùng có nên dò hỏi hắn hay không? Hàn Phỉ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
"Đào Bảo, ngươi nói xem ta có nên hỏi nam thần không đây?"
"Hừ, kí chủ lạnh nhạt nam thần lâu như vậy, ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"Ngươi cũng không phải không biết, vì hắn không chịu xem bệnh nên ta mới tức giận như vậy."
"Nam thần hiện giờ nhất định rất cô đơn tịch mịch a!" Hàn Phỉ có chút chột dạ.
"Nam thần hiện giờ nhất định rất khó vượt qua!" Hàn Phỉ ho khan hai lần.
"Nam thần nhất định là đang chờ kí chủ!"
Hàn Phỉ đầu hàng, nói: "Ta đi, ta đi! Ta đi còn không được sao!"
Nói thật.. Dù cho Đào Bảo không nói, Hàn Phỉ cũng sắp không nhịn được. Khi nghe thấy những gì nam thần đã phải trải qua, nàng làm sao có thể thờ ơ không động lòng, nàng đã sớm đau lòng muốn chết. Vừa nghĩ tới lúc nam thần còn nhỏ, lẻ loi hiu quạnh ở trong hoàng cung to lớn mà sống, vẫn chưa từng được ai quan tâm, không có mẫu thân, ngay cả phụ thân cũng có tới mấy chục nữ nhân, thậm chí còn bị tên hỗn đãn cùng cha khác mẹ bắt nạt, tất cả đều khiến nàng đau lòng muốn chết!
Nói là làm, Hàn Phỉ lập tức đẩy cửa ra, mở miệng nói: "Linh Tam, Linh Tứ.."
Vế sau của câu nói 'mang ta đi gặpVương gia' còn chưa kịp ra khỏi miệng, Linh Tam cùng Linh Tứ đã 'vèo' một cái liền xuất hiện, trên mặt còn mang đầy vẻ 'chờ câu nói này của ngươi đã lâu'. Sau đó không chờ Hàn Phỉ nói gì, mỗi người một bên lôi Hàn Phỉ hướng về phía Vương gia mà bay đi.
Bên kia, Vận Đào đem cơm canh còn y nguyên đã nguội lạnh đi ra, đón ánh mắt dò hỏi của Tật Phong, lắc đầu một cái, thở dài, nói: "Không được, Vương gia vẫn không ăn gì cả."
Tật Phong cũng hiểu rõ, nói: "Trước tiên đem đồ ăn cầm xuống đi, chuẩn bị một ít điểm tâm, chờ bất cứ lúc nào cũng có thể mang lên."
Vận Đào lĩnh ngộ, nói: "Ta biết rồi, nhưng làm sao bây giờ? Vạn nhất Vương gia vẫn không ăn thức ăn, thân thể ngài khẳng định không chịu được, hay là chúng ta đi tìm Hàn cô nương đi, Hàn cô nương nhất định sẽ có cách!"
Tật Phong cười khổ, nói: "Nếu như Hàn cô nương đồng ý lại đây, thì sẽ không chờ tới tận bây giờ."
Vừa dứt lời, một thanh âm quen thuộc bỗng xuất hiện: "Ta đã đến!"
Tật Phong cùng Vận Đào cùng kinh hỉ quay đầu lại, đã nhìn thấy hình bóng vừa quen thuộc vừa có mấy phần xa lạ hiện ra trước mặt bọn hắn.
Hàn Phỉ một đường nhanh chóng đi tới, cùng bọn hắn chào hỏi, đang muốn nói chuyện gì đó, đã nhìn thấy trong tay Vận Đào bưng một cái khay, phía trên còn bày cơm canh đã nguội lạnh, nói: "Đây là cái gì?"
Vận Đào vội vã oan ức nói: "Hàn cô nương, ngươi hãy vào xem đi! Vương gia không chịu ăn cơm, phải làm sao mới ổn đây?"
Hàn Phỉ tức giận, híp mắt lại, nói: "Không ăn cơm? Hắn cho là hắn là ai?"
Vận Đào: "..."
Hàn Phỉ: "Đây là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta mà!"
Hàn Phỉ hoàn toàn quên vừa nãy còn có chút sợ sệt khi phải đối mặt với hắn, toàn bộ tâm thần đã bị chuyện nam thần không muốn ăn cơm chiếm lĩnh, giờ khắc này, nam thần chính là một người bệnh nháo loạn, còn muốn tuyệt thực! Nàng ghét nhất là người bệnh không nghe lời!
"Đem thức ăn nóng cho ta, hiện giờ ta liền đi vào! Xem hắn có ý gì! Nếu muốn chết thì còn sớm chuẩn bị!"
Những lời không chút khách khí như vậy, thành công khiến Tật Phong cùng Vận Đào kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Linh Tam cùng Linh Tứ phía sau cũng cùng thương hại nhìn về phía cánh cửa gỗ kia. Lúc Hàn cô nương tức giận quả thật rất đáng sợ.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, đột nhiên đẩy cửa ra, nổi giận đùng đùng nhảy vào, đã nhìn thấy cả phòng tối đen như mực, ngay cả một ngọn nến cũng không thèm đốt lên, không thể nhìn rõ bất cứ cái gì.
Hàn Phỉ cau mày, lần mò đi về phía trước hai bước, chỉ nghe thấy trong bóng tối vang lên một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng: "Người nào?"
Hàn Phỉ nổi lên dũng khí, nói: "Ta!"
"Kẹt kẹt." Xem ra là thanh huyệt gì chuyển động vang lên.
Hàn Phỉ híp mắt, mới lờ mờ thấy được ở trong góc, mơ hồ có thân ảnh một người đang ngồi. Hàn Phỉ miễn cưỡng nhận ra đó là nam thần, đang muốn nhấc chân đi tới, dưới chân truyền đến tiếng 'răng rắc' vỡ nát, nàng cúi đầu, phát hiện đó là mảnh vỡ của tấm gương.
Đập vỡ tấm gương sao? Hàn Phỉ cảm thấy có chút kì quái, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng hắn chết lặng giống như máy móc: "Ra ngoài."
Hắn nói.