Mà nam thần đang được Hàn Phỉ nhớ nhung lại không được tốt cho lắm.
Tật Phong cùng Vận Đào nghe trong phòng truyền ra từng tiếng ho khan, đã gấp gáp không chịu được, nhưng bị vướng bởi mệnh lệnh của Vương gia, bọn họ không được đi vào, không thể làm gì khác hơn là ở ngoài cửa sứt đầu mẻ trán.
"Đây, phải làm sao bây giờ? Bệnh tình của Vương gia giống như càng ngày càng nặng!"
Vận Đào gấp đến nỗi cắn cả khăn tay, nhưng lại không dám đẩy cửa đi vào, huống chi nàng cũng không phải là đại phu, đi vào có thể làm được gì cơ chứ? Vì thế chỉ có thể đứng ngoài lo lắng! Hơn nữa hiện giờ Vương gia tính tình khó dò, nhìn thấy nàng chắc chắn sẽ nổi giận!
Sắc mặt Tật Phong cũng rất khó nhìn, nhưng cũng không đến nỗi như Vận Đào bởi hắn hiểu rõ hơn nàng, hắn thở dài, nói: "Chúng ta không thể làm gì được."
Hai mắt Vận Đào sáng lên, vội vàng nói: "Nếu không, chúng ta đi Hàn cô nương lại đây đi!"
Tật Phong lắc đầu, chặn lại nói: "Vương gia đã cố ý dặn dò, không cho phép chúng ta đi quấy rối, mệnh lệnh này không cho phép làm trái, chúng ta không thể manh động."
"Vậy, vậy chúng ta đi tìm một đại phu khác tới xem một chút."
Tật Phong lần thứ hai thở dài, nói: "Vương gia sẽ không tiếp nhận."
Nếu có người có thể thay thế vị trí của Hàn cô nương, thì bọn họ cũng không cần phiền não như vậy, ngay cả Tật Phong cũng không thể hiểu nổi. Đến cùng là bắt đầu từ khi nào, tầm quan trọng của Hàn cô nương đã lớn như vậy? Chỉ biến mất một quãng thời gian, liền có thể tạo thành ảnh hưởng đến thế sao? Ảnh hưởng này rốt cuộc là tốt hay không, không một ai biết được.
Vận Đào bị bác bỏ hai lần, cũng có chút tức giận, nói: "Ngốc tử, cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi tìm ra cách cho ta! Nếu không Vương gia liền sẽ.."
Lời nời phía sau càng lúc càng nhỏ, Vận Đào đã khóc nức nở rồi. Lúc Tật Phong há miệng, muốn nói điều gì, thì từ trong màn đêm Tần Hoàng đột ngột chậm rãi tới gần, Tật Phong tập trung vừa nhìn, nhất thời hoàn toàn biến sắc, kéo Vận Đào một cái, làm nàng im miệng, lôi nàng cùng quỳ xuống, hai người đang muốn thốt lên thỉnh an, lại bị người tới phất tay một cái ngăn chặn. Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt đẫm lưng áo của Tật Phong, trên trán cũng che kín mồ hôi, sắc mặt khiếp sợ đến mức tận cùng.
Tần Hoàng bước chậm đến gần, mà Thường công công đi theo phía sau hắn lại cung kính cúi đầu, tự giác đứng ở vị trí rất xa.
Vận Đào cũng nhận ra Tần Hoàng, khuôn mặt thanh tú trong nháy mắt trở nên trắng bệch một mảnh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.. Tần Hoàng sao lại tới đây..
Tần Hoàng nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt, tầm mắt rơi vào Tật Phong cùng Vận Đào đang quỳ ở một bên, nhàn nhạt phất tay một cái, ra hiệu bọn họ lui ra.
Tật Phong cùng Vận Đào sững sờ, động tác có chút chần chờ, nhưng vẫn vâng lời đứng lên, chậm rãi lui lại. Cho dù bọn họ muốn làm cái gì, thì bây giờ cũng không thể làm được. Người nam nhân trước mặt họ là đế vương, là vua của Hàn Linh quốc, là người đứng ở vị trí cao nhất của cả đất nước này, là người bọn họ không thể ngăn cản. Huống chi, Tần Hoàng còn là phụ thân trên danh nghĩa của Vương gia.
Cho đến khi bốn phía đều không còn ai, Tần Hoàng lẳng lặng đứng trước cửa gỗ, dường như cánh cửa gỗ đó là danh giới ngăn cách hai thế giới vậy. Hắn tự tay vỗ vỗ bụi bặm trên người, giống như đang chỉnh trang lại quần áo của mình, một lúc lâu sau, mới đưa tay đẩy cửa ra.
Ngồi ở bên cửa sổ, đôi mắt Tần Triệt vốn không có thần thái, trong tay còn cầm một quyển sách, ánh nến ố vàng chớp tắt, hắn giống như một bức tượng gỗ, tinh xảo nhưng mục nát. Mục nát từ trong xương cốt.
Nghe được tiếng vang, Tần Triệt cũng không quay đầu lại, mà nhàn nhạt nói: "Ta đã nói các ngươi không được vào."
"Triệt nhi, Phụ hoàng cũng không được đi vào sao?"
Nghe thấy câu trả lời này, thân thể Tần Triệt trong nháy mắt cũng cứng ngắc, bàn tay cầm cuốn sách cũng siết thật chặt, tựa như muốn xé tan nó ra. Khuôn mặt dưới tấm mặt nạ đã trắng bệch.
Nhìn hắn không quay đầu lại như ý nguyện, Tần Hoàng đến gần vài bước, bước chân rất nhẹ, giống như sợ kinh động cái gì vậy, sau đó đứng lại, nói: "Triệt nhi, ngươi không muốn nhìn thấy Phụ hoàng sao?"
Thời gian từng chút trôi qua. Tần Triệt rốt cục động đậy, hắn quay đầu, cảm xúc trong cặp mắt kia tất cả đều biến mất, bây giờ nơi đó chỉ giống như một vùng nước chết.
"Chuyện gì?"
"Không muốn gọi trẫm một tiếng Phụ hoàng sao?"
Liên tiếp ba câu, đều là câu hỏi, không có chút hơi thở nào của đế vương, dường như thời khắc này, hắn thật sự chỉ là một phụ thân đến đây thăm hài tử. Nhưng, làm sao có khả năng? Hắn là Tần Hoàng, là Tần Hoàng cao cao tại thượng đấy.
Tần Hoàng thấy Tần Triệt không trả lời, trầm thấp thở dài, nói: "Chân bị tật như thế nào? Mỗi lần chuyển quý, còn đau đớn nữa không?"
Mãi một lúc lâu sau, Tần Triệt cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Không đáng ngại."
Tần Hoàng dùng ngữ khí vô cùng ôn nhu, nói: "Trẫm có thể sắp xếp ngự y đến đây khám cho ngươi.."
"Không cần."
"Triệt nhi."
"Từ lâu đã vô tri vô giác, sao có thể đau đớn nữa?"
Tần Hoàng sững sờ, cũng không trả lời.
Không khí trầm mặc tràn ngập giữa hai người.
Tần Hoàng đột nhiên nói: "Triệt nhi, bỏ mặt nạ xuống đi."
Nói ra câu này sắc mặt Tần Hoàng cũng có chút thay đổi, vẻ mặt vốn sắc bén cũng mềm mại xuống, trong đôi mắt cũng lập loè thần thái kỳ quái nào đó, mà loại thần thái này, thậm chí có thể coi là trông mong, một loại trông mong mịt mờ.
Một câu nói này, giống như hòn đá ném vào mặt hộ phặng lặng, làm dậy lên từng vòng gợn sóng. Tần Triệt đột nhiên nắm chặt tay, gân xanh mu bàn tay cũng tuôn ra, giống như đang khắc chế điều gì, nhưng hai mắt hắn đã bốc lên tơ máu, trợn lên rất lớn, gần như muốn thoát khung, nhưng sợi tóc che khuất đi ánh mắt hắn, dị dạng kia không có ai nhìn thấy.
Tần Triệt không nhúc nhích, chỉ là thanh âm cũng đã biến đổi nói: "Phụ hoàng, hài nhi.. xin tha thứ khó mà tòng mệnh."
Hai chữ 'Phụ hoàng' này, hầu như tiêu hao hết khí lực của hắn. Nó như một thứ cấm chế có thể quật ngã hắn một cách hoàn toàn.
Nhưng hiển nhiên, Tần Hoàng không thích bị người khác từ chối, cho dù là hài tử của hắn.
"Cái mặt nạ này ngươi đã mang nhiều năm như vậy, Phụ hoàng cũng đã sắp quên dáng vẻ của ngươi."
Tần Triệt cảm thấy buồn cười, suýt chút nữa thì cười ra tiếng. Vì lời nói dối trá của kẻ phụ thân này.
"Màn đêm thăm thẳm, Phụ hoàng nên trở về."
Nghe vậy, Tần Hoàng rốt cục thu lại vẻ ngoài ôn nhu, nhíu mày, nói: "Triệt nhi, cho dù là Phụ hoàng ra lệnh ngươi tháo mặt nạ xuống, ngươi cũng dám kháng chỉ sao?"
Không hề trả lời.
Ngay lúc Tần Hoàng đang định đi tới, Tần Triệt rốt cục mở miệng. Hắn giật nhẹ khóe miệng, giống như trào phúng, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi phun ra.
"Phụ hoàng, bà ấy đã chết."
Tần Hoàng ngẩn ra.
Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, tròng mắt đen láy thẳng tắp nhìn Tần Hoàng, nhìn người phụ thân cùng huyết mạch với hắn này.
Lại một lần nữa lặp lại.
"Bà ấy đã chết."
"Triệt nhi!"
Tần Triệt cười lạnh một tiếng.
"Phụ hoàng, ngài đến cùng còn muốn thông qua ta, để nhìn người nào?"
"Tần Triệt!"
"Biết không? Ánh mắt của ngài khiến ta buồn nôn."
"Ầm!"
Chén trà bị hất tung vỡ nát trên nền đất, tạo ta một tiếng vang thật lớn, khiến Tật Phong cùng Vận Đào đang chờ ở phía xa cùng thay đổi sắc mặt, suýt nữa đã xông vào, nhưng Thường công công đã kịp ra tay cản bọn họ lại.
"Tạp Gia khuyên hai vị không nên khinh cử vọng động."