Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt tha thiết của Hàn Phỉ, Tề Ngộ Không biểu thị, hắn thật sự có mấy huynh đệ cũng muốn thoát khỏi khống chế của ám sát các, nhưng lại không có cách giải độc, hắn sẽ thử liên hệ bọn họ xem sao, nhưng họ có đáp ứng hay không lại là một ẩn số.
Dù sao, không phải ai cũng cũng giống như hắn tuổi còn trẻ như thế mà đã lên làm sát thủ đỉnh cấp, nói thật, sát thủ đỉnh cấp được đãi ngộ tương đối tốt, tiền tài tư nguyên đều là đứng đầu, vì thế vẫn có một ít sát thủ đồng ý ở lại ám sát các, mặc dù sinh mệnh nằm trong tay kẻ khác, dù gì đột uổi đỉnh phong của bọn họ cũng đã qua không biết bao nhiêu năm, chạy ra ngoài cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Nhưng Hàn Phỉ đã nói rõ ràng, chỉ cần hắn có thể tìm đến thêm mấy người, tiền cũng không là vấn đề, nàng nuôi được.
Nghe được câu này, Tề Ngộ Không giống như được đánh máu gà vậy, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí phải làm việc miễn phí sức không được trả công, sao nghĩ đến còn có thể kiếm tiền a! Liền lập tức vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối sẽ dốc. Toàn lực khuyên bảo, để tất cả bọn hắn trở thành thủ hạ của Hàn Phỉ, sau đó không thể chờ đợi được mà cáo từ đi tìm các anh em.
Hàn Phỉ cười híp mắt phất tay, vô cùng hào phóng biểu thị, bao nhiêu người nàng đều nuôi được. Ờ, lúc này đối với nàng, tiền không còn quan trọng lắm, Hác lão bản không thiếu nhất chính là tiền, nàng thiếu dược phương, mà thứ Hàn Phỉ có nhiều nhất chính là dược phương đấy, vậy thì đi đổi một ít tiền đi, Hác lão bản cũng đơn giản chỉ là trở tay ra giá mà thôi. Chậc, đây đúng là một vòng tròn hoàn mỹ a~
Hàn Phỉ tiễn chân Tề Ngộ Không, cũng dặn dò hắn tốt nhất trong vòng năm ngày này mang người tới gặp nàng, bằng không độc này phát tác nàng cũng là không có cách nào cứu hắn, dù sao nàng cũng là người, không phải là thần tiên, chỉ có thể chữa bệnh, không thể khởi tử hồi sinh a!
Tề Ngộ Không rất cảm động, một hơi liền đem tất cả mọi chuyện cũng nói cho Hàn Phỉ biết. Tỷ như.. chuyện lần trước Thành Mẫn muốn hắn trợ giúp Lý Nhược Lan chạy trốn, cùng với việc đã vu oan hãm hại Hàn Phỉ như thế nào.
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười sởn cả tóc gáy cùng vẻ mặt âm u.
Tề Ngộ Không chưng kiến, tim cũng đập nhanh hơn, một suy nghĩ chợt xuất hiện làm hắn vô cùng sợ hãi, trong lòng vì Thành Mẫn mà yên lặng đốt một nén nhang. Về phần nhân tình hắn nợ. Ờ, hắn đã thử trả, nhưng tài nghệ không bằng người mà, hắn cũng không còn nợ Thành Mẫn nữa, nói đến mới nhớ, hắn cũng không phải nợ Thành Mẫn, mà là nợ cha nàng. Một lần nào đó trong lúc thi hành nhiệm vụ hắn không chú ý thời gian, độc liền phát tác khiến hắn bị bắt, cha Thành Mẫn đã thả hắn ra, vì thế hắn mới đáp ứng giúp họ ba việc, trong đó chính là giúp Thành Mẫn làm hai việc, hiện tại cũng đã làm xong, hắn tự nhiên là bán nàng ta đi vô cùng gọn gàng nhanh chóng. Hừ, cha của Thành Mẫn thả hắn đi cũng không phải có hảo tâm gì! Cũng không thể trách hắn bán con gái ông ta đi được!
Đưa Tề Ngộ Không đi, Hàn Phỉ vô cùng thản nhiên tự đắc, thậm chí còn muốn hát lên đem cái bao bố kia mở ra, thâm trầm nhìn đồ vật trong tay, sau đó vô cùng dĩ nhiên nhét vào trong chăn của Thành Mẫn, xong xuôi đâu đó nàng vỗ vỗ tay, cứ như vậy rời khỏi phòng.
Sau đó, Hàn Phỉ đi 'Nhà xí' trở về, cũng không có ai lưu ý, nàng an tâm bắt đầu theo ma ma chỉ đạo tiếp tục sự nghiệp học tập.
Cho đến sau khi chương trình học kết thúc, Quế ma ma đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chúng tú nữ, sắc mặt xanh mét, giống như vô cùng tức giận.
"Thành tú nữ, đứng ra cho ta."
Thành Mẫn ngồi ở trong góc, vẻ mặt không khỏi có chút trắng bệch đứng dậy, nhìn Quế ma ma, nói: "Ma ma. Có chuyện gì?"
Quế ma ma cười lạnh một tiếng, nói: "Đi theo ta."
Thành Mẫn cau mày, trong lòng xông lên một trận bất an, nhưng vẫn cố giả vờ trấn định đứng dậy, theo Quế ma ma rời đi. Sau khi nàng rời đi, chúng tú nữ còn lại ai cũng hai mặt nhìn nhau, một ít tú nữ ngày thường giao hảo cùng Thành Mẫn lại càng có chút bận tâm, tiếng bàn luận nho nhỏ trong mọi người truyền lại.
Lý Tương Quân cũng tiến đến bên cạnh Hàn Phỉ, nhỏ giọng nói: "Phỉ tỷ tỷ, sắc mặt Quế ma ma khó coi như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Phỉ dương dương vươn vai, nói: "Ta cũng không biết, nhưng xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến chúng ta đi."
Lý Tương Quân khá là tán đồng nói: "Đúng thế, ta không nên bận tâm nhiều như vậy, chỉ là điểm của Thành Mẫn tỷ tỷ chính là cao nhất trong số các tú nữ, thật sự là quá lợi hại."
Hàn Phỉ câu câu khóe môi, nói: "Đúng vậy a, cao nhất, cho đến hiện tại, là cao nhất."
Rất nhanh, một thông tin khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ truyền đến. Trong phòng Thành Quận Chúa có phát hiện hình nộm Vu Độc, trên hình nộm còn ghim ngày sinh tháng đẻ của Hoàng Thượng, từng cây kim dài dài đâm chi chit cả hình nộm, nhìn vô cùng khủng bố.
Chuyện này vừa ra, lập tức khiến Hoàng Hậu nương nương nổi trận lôi đình, hạ lệnh bắt giam Quận Chúa lại. Hình nộm Vu Độc là điều kiêng kị nhất trong hoàng cung, một khi bị phát hiện chính là tội chết! Dám to gan nguyền rủa người của hoàng gia, nhẹ thì một người xử tử, nặng thì toàn gia gặp rủi ro!
Thành Mẫn nhất định là không chịu thừa nhận! Nàng khóc lóc kêu oan uổng, nhưng vẫn bị nhốt vào trong phòng giam, chuyện này vô luận có phải nàng làm hay không, đều sẽ bị liên lụy. Những tú nữ đã từng có đi lại với Thành Mẫn đều dồn dập lo bản thân khó bảo toàn, chớ đừng nói gì là chứng minh sự trong sạch cho Thành Mẫn, bây giờ các nàng hận không chưa bao giờ quen biết nàng ta mới tốt! Chuyện cười, một khi bị dính dáng đến, đó cũng không phải chỉ là vấn đề của một người đâu!
Toàn bộ A Mã Cung bởi vì chuyện này mà bị thanh tra triệt để một lần, từng khuê phòng của các tú nữ cũng bị thanh lý sạch sành sanh, cái gì cũng lật ra toàn bộ, chỉ cần tìm ra đồ vật hơi có dáng vẻ bị cấm liền đem người trước tiên khống chế lại, mỗi tú nữ đều kêu khổ thấu trời, càng không có ai rảnh đi quản chuyện của Quận Chúa, lúc này bo bo giữ mình mới là đúng đắn!
Chỉ có Hàn Phỉ là nhàn nhã, nhưng trong lòng cũng có hơi xúc động, hoàng hậu đã để mắt tới Thành Quận Chúa này, thì tất sẽ động thủ, lúc nàng cầm trong tay hình nhân Vu Độc kí, nàng đã biết trước kết quả.
"Này, Đào Bảo, ngươi có cảm thấy ta rất ác độc không?" Hàn Phỉ dùng ngữ khí không mấy quan tâm hỏi hệ thống.
"Hãm hại một cô nương như vậy, có thể cả đời này nàng ta cũng không ngóc đầu lên nổi, việc làm như vậy có chút bẩn thỉu, ta đúng là người vô cùng xấu a!"
"Kí chủ chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ của hoàng hậu mà thôi."
Hàn Phỉ giật nhẹ khóe miệng, rên một tiếng, nói: "Ta biết rõ ngươi nghĩ như thế nào, ngươi cũng không cần gạt ta, ngươi nhất định cảm thấy trong lòng ta không hề có chút hổ thẹn như vậy, chính là một kẻ tâm địa rắn rết, so với Hàn Yên cũng không có gì khác biệt, đúng không?"
"Kí chủ.."
"Đúng vậy, không sai a, kỳ thực ta cũng không phải là người tốt lành gì."
"Cũng không phải như vậy!"
"A, ta rất ích kỷ, nói cho cùng, ta cũng là vì chính mình, vì người mà ta quan tâm thôi, ta không thích người khác trêu chọc ta, ngươi xem, vừa có cơ hội báo thù ta tuyệt đối sẽ không nương tay."
"Nhưng kí chủ cũng sẽ cứu người!"
Hàn Phỉ cười nhạo nói: "Đó cũng là bởi vì nhiệm vụ yêu cầu, nếu như không phải là nhiệm vụ, những phiền toái này ta một cái cũng không muốn trêu chọc, ta thích nam thần, trừ chuyện liên quan đến nam thần, còn những việc khác ta đều không để ở trong lòng, ngươi đừng nhìn ta lúc nào cũng hi hi ha ha, kỳ thực ta lạnh lùng hơn ai hết. Vì thế, ngươi không cần ôm ấp hi vọng với ta."
Câu nói sau cùng, Hàn Phỉ đang có thâm ý khác.