Ở khu vực trung tâm dược viên, giữa cả một vườn thuốc to lớn bực ấy, chỉ có duy nhất một bông hoa màu trắng thanh lệ thoát tục, không kiêu ngạo, không siểm nịnh đứng thẳng ở đó.
Hàn Phỉ gần như liếc mắt liền thấy thấy đóa hoa này. Mà Thường Đức lại càng trừng lớn con mắt, dù cho ở Trung Thảo Đường, Tuyết Liên Hoa cũng thuộc về dược tài có đẳng cấp siêu cao, không phải tùy tiện có thể nhìn thấy, bản thân hắn cũng mới chỉ nghe qua, nhưng nhiệm vụ chăm sóc Tuyết Liên Hoa trăm năm trở lên làm sao có thể rơi vào trên tay một Dược Nông bình thường như hắn được.
Hàn Phỉ chú ý tới ánh mắt khát vọng của Thường Đức, trong lòng đã có chủ ý, liền đi tới, dùng vẻ mặt mê hoặc nói với Thường Đức: "Muốn chạm vào nó không? Chạm vào cánh hoa mềm mại, trắng tinh, ngửi mùi hương tinh tế, xới đất, tưới nước cho nó, nhìn nó chậm rãi thành thục, sau đó tự mình hái xuống."
Từng câu từng chữ của Hàn Phỉ đều dụ hoặc Thường Đức, giống như trong mắt bọn họ, Tuyết Liên Hoa trước mặt chính là một nữ tử phong tư trác tuyệt, trang điểm lộng lẫy, mà Thường Đức hắn chính là tình lang của nó.
Đối với một Dược Nông mà nói, một dược thảo có đẳng cấp cao như thế, dùng ví dụ vừa rồi cũng không khoa trương một chút nào, thậm chí so với một nữ tử chân chính còn muốn hấp dẫn hơn.
Hàn Phỉ tiến thêm một bước nói: "Ngươi biết không? Ở nơi này, ngươi là người duy nhất có tư cách chạm vào nó, chính đôi tay ngươi sẽ chạm vào nó, chăm sóc nó, chỉ có một mình ngươi mới có được tư cách này nha."
Giờ khắc này, sắc mặt Thường Đức ửng hồng, giống như thực sự chìm đắm ở trong ảo cảnh tốt đẹp mà Hàn Phỉ dựng nên, lộ ra biểu hiện như si như say.
"Ngươi ở Trung Thảo Đường có tác dụng gì đâu, vĩnh viễn chỉ là một Dược Nông nho nhỏ, bị người chỉ huy, ngay cả chăm sóc dược tài cũng không thể làm theo suy nghĩ của mình, còn phải cùng người khác dùng chung, mỗi ngày trôi qua chỉ có thể hái những dược tài phổ thông, có phải rất uổng phí không?"
Thường Đức ngơ ngác nói: "Đúng vậy a.."
"Vì thế, không cần phải trở về Trung Thảo Đường nữa, Thần Nông Giá mới là nơi ngươi thuộc về, ngươi xem một chút, nhìn dược viên bao la giàu có này đi, nhìn những dược tài theo gió phấp phới này, nhìn màu xanh tươi mát khắp núi đồi này đi, ngươi có ngửi thấy trong không khí mùi dược thảo không? Ngươi có hạnh phúc không?"
"Hạnh phúc.."
"Những thứ này đều là của ngươi, ngươi sẽ đích thân nhìn chúng nó trưởng thành, chui từ dưới đất lên, nẩy mầm, sau đó bị ngươi hái.."
Thanh âm của Hàn Phỉ chậm rãi bay xa, khóe miệng đã dương lên khi một gian kế đã được thực hiện, cuối cùng giải quyết dứt khoát nói: "Vì thế a, ở lại đây đi, lưu lại Thần Nông Giá.."
Thường Đức khẩu khí kiên định rống: "Đúng! Lưu lại!"
Hàn Phỉ thở ra một hơi, quay về phía Hác lão bản nói: "Khát muốn chết, có nước không?"
Một bên, Hác Mỹ đã triệt để ngây người, nàng dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ, mấy câu nói vừa rồi hạ xuống, kín kẽ không một lỗ hổng, nàng ở bên cạnh nghe tinh thần sắp không khống chế được mà bị nàng ta dắt mũi, cũng suýt nữa thật sự rơi vào ảo cảnh trong lời nói của Hàn Phỉ rồi!
Một bà chủ như nàng cũng phải cảm thấy đó thật là một ảo cảnh vô cùng hoàn mỹ, chứ nói gì đến một tên Dược Nông như Thường Đức, hắn ta giống như bị người bóp lấy thất khiếu, thần hồn điên đảo rồi!
Thật không nghĩ tới.. Vẻn vẹn chỉ mất công phu mấy câu nói, Hàn Phỉ đã tìm cho Thần Nông Giá một Dược Nông cao cấp! Đây quả thực là trên trời bay tới tiền của phi nghĩa được không! Còn là một đống tiền rất lớn nữa! Làm cho Hác lão bản đang cầu hiền như người khát cầu nước, vui đến sắp ngất luôn!
"Nước! Nước ở nơi nào! Nhanh dâng nước cho Hàn cô nương! Nhanh đi a!"
Hác lão bản nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ của mình, lúc này, nàng càng kiên định hơn trong việc nhất định phải thỉnh được vị thổ địa gia này tới miếu của nàng! Nếu được vậy, nói không chừng Thần Nông Giá của nàng thực sự sẽ có ngày quật khởi!
Nước rất nhanh được đi tới, Hàn Phỉ không chút khách khí một ngụm uống vào, liền nhìn thấy Thường Đức đã vây quanh Tuyết Liên Hoa từ trên xuống dưới đánh giá toàn bộ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, nhìn như đang tính toán số liệu.
Hàn Phỉ kinh ngạc, nói thật, đối với nghề nghiệp Dược Nông của thế giới này nàng nàng vẫn hết sức hiếu kỳ, ở hiện đại, không hề có loại nghề nghiệp này, hầu như đều là nhân công nuôi trồng, tuy dược tính không thể so với thảo dược mọc nơi hoang dã được, nhưng ít ra có thể đảm bảo số lượng và tốc độ thu hoạch.
May mà Hàn Phỉ từng có hứng thú nghiên cứu về Thảo Dược Học, mới nhận thức được những dược tài quý hiếm này, những quán trung y thường trực tiếp thu mua những dược tài đã được xử lý. Xem ra, Nghề Dược Nông này còn rất thú vị, có thời gian nàng sẽ cùng Dược Nông tham khảo.
Đối với học tập, Hàn Phỉ rất chăm chú và khiêm tốn, nhưng nàng không nghĩ đến, ở thế giới này, một y sư muốn học tập một Dược Nông thật sự là nói mơ giữa ban ngày, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị coi là chuyện cười!
Hàn Phỉ đi đến bên cạnh Thường Đức, lúc này Thường Đức đã thoát khỏi trạng thái kích động xừa rồi, xem ra đã có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng hắn không chút nào hối hận vì quyết định của mình.
Thời cơ giống như vừa rồi không nhiều. Nếu như hắn ở Trung Thảo Đường được trọng dụng, khẳng định sẽ không đến Thần Nông Giá, dù cho nơi này nhiều dược tài cùng với Tuyết Liên Hoa hấp dẫn như vậy đi nữa, nhưng hắn thật sự đã chịu đủ xa lánh, dè bỉu, có một thời cơ hấp dẫn như vậy nhảy ra, hắn nhất định phải tóm lấy thật chặt.
Ở Trung Thảo Đường, hắn chính là thứ cặn bã, nhưng ở Thần Nông Giá hắn chính là lão đại a! Huống chi.. Uống rượu cũng cần phải có tiền. Khụ khụ, một nơi có thể coi Tiên Lộ như nước bình thường hẳn lão bản phải là một tên nhà giàu mới nổi, nhất định sẽ không keo kiệt tiền công cho hắn.
Mà đối với Hàn Phỉ, Thường Đức tuy không biết cô nương mập mạp, xấu xí này có thân phận gì, nhưng từ thái độ cung cung kính kính của những người khác với nàng, có thể thấy nàng không phải là người có thể coi thường, điểm này Thường Đức vẫn có thể nhận ra.
Chẳng lẽ, đây là bà chủ?
Nhưng nghe nói lão bản của Thần Nông Giá là một nam nhân, hắn còn từng thấy qua, thân hình gầy gò ốm yếu, nhìn cũng không khôn khéo, chẳng lẽ là giả? Cũng đúng, nhìn hình thể này, to béo vạm vỡ, nhất định là người sành ăn, thế mới có thể phù hợp với hình tượng của một kẻ nhà giàu mới nổi chứ.
Hàn Phỉ căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Thường Đức, mà tùy ý mở miệng nói: "Ngươi gọi là gì vây?"
Thường Đức cung kính nói: "Lão bản, bỉ nhân gọi là Thường Đức, là Dược Nông cao cấp."
Hác Mỹ đứng bên cạnh vốn không hề để ý Thường Đức gọi Hàn Phỉ là 'Lão bản', càng làm cho hô hấp của nàng dồn dập là cụm từ 'Dược Nông cao cấp' kia của Thường Đức cơ, mặc dù biết Hàn Phỉ bắt cóc người đem đến hẳn không thể là kẻ cấp thấp, nhưng tiện tay rẽ ngang liền lừa gạt đến một Dược Nông cao cấp thì thật đúng là không dám nghĩ a! Một Dược Nông cao cấp có thể chống đỡ một cái dược viên đấy!
Kiếm bộn tiền rồi! Phát tài rồi!
Ngược lại với sự kích động của Hác lão bản, Hàn Phỉ chỉ vừa cười vừa nói: "Lão bản? Ta không phải là lão bản, ta chỉ là một đại phu."
Nào biết, Thường Đức càng thêm kinh ngạc, bật thốt lên: "Đại phu? Ngươi là y sư?"
Hàn Phỉ nghe ra vẻ hoài nghi cùng khó có thể tin trong giọng nói của hắn, trong lòng khó chịu, lại là một tên 'kỳ thị giới tính', liền nhíu mày, nói: "Làm sao? Ngươi không tin phải không? Ta nhìn không giống sao?"
Thường Đức suýt chút nữa liền nói đúng vậy a, nhưng sau khi nhìn thấy trong mắt Hàn Phỉ đầy hung quang liền sáng suốt ngậm miệng. Đắc tội với tân chủ nhân thật sự không phải là một việc mà một tiểu nhị nên làm a!