Hàn Phỉ không nói gì, nhưng không thể không nói, người sư phụ này thật là trẻ con, cũng quá nghịch ngợm, tuy vậy trong lòng nàng vẫn biết rõ, sư phụ có lòng tốt.
Hàn Phỉ ngoan ngoãn vâng lời: "Vâng, Phỉ Nhi nhất định sẽ tận lực hoàn thành yêu cầu của Hạc sư!"
Hàn Thượng Thanh vui mừng gật gù, bất mãn vốn có đối với Hàn Phỉ vì nàng mặc kệ chuyện trong nhà chạy ra ngoài rong chơi đều biến mất, ngược lại, còn có chút cao hứng, không nghĩ tới Hàn Phỉ lại nghiêm túc đối đãi với Hạc sư như thế, hơn nữa, hình như Hạc sư cũng có vẻ rất tín nhiệm Hàn Phỉ. Mà điều này đều là do nàng chăm chú làm việc mà có!
Hàn Thượng Thanh càng nghĩ càng xa, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã sớm phái người dò la những thông tin liên quan đến Hạc sư, mà sau khi nghe ngóng được tin tức, hắn sợ đến nỗi suýt chút nữa cũng quỳ xuống rồi!
Đây chính là Đại y sư Hạc Minh đã từng trị liệu cho Tiên Hoàng, còn khiến cho Tiên Hoàng ghi nợ ân tình a! Địa vị của hắn căn bản không thể tưởng tượng được! Thậm chí ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn giữ lại, có thể thấy đây chính là một đại nhân vật a, mà trọng điểm là người như vậy lại đồng ý ra tay cứu trị cho Văn Thư! Đây không phải chính là chuyện may mắn cực lớn của Hàn phủ sao!
Hạc Minh chính là người có thể được các y sư tôn xưng là thầy a! Sâu xa mà nói, nếu lần này có thể tạo mối quan hệ với Hạc sư, thì ngày sau nếu chẳng may xảy ra chuyện bất trắc, chẳng phải là sẽ có thêm một cái mạng sao.
Hàn Thượng Thanh càng nghĩ càng hưng phấn, lại càng phát giác Hàn Phỉ được Hạc sư để mắt chính là duyên phận, chuyện này thật sự là làm cho hắn cả người khoan khoái a, nếu như hắn biết rõ Hàn Phỉ chính là quan môn đệ tử của Hạc sư, chỉ sợ đánh chết hắn cũng không tin.
Hàn Phỉ trông thấy ánh mắt Hàn Thượng Thanh nhìn nàng vô cùng 'Từ ái' liền có chút phát tởm, da gà cũng nổi hết cả lên, vội vàng nói: "Ta đi thăm Văn Thư một chút, Hạc sư, phụ thân, Phỉ Nhi cáo lui trước."
Hàn Thượng Thanh giả tạo từ ái nhìn nàng, lại cười nói: "Mau đi đi, ngươi đứa nhỏ này đích thị là đang quan tâm đệ đệ."
Hàn Phỉ vội vàng thoát thân đi ra, lúc rời đi nàng còn cố ý liếc mắt nhìn sư phụ, tính toán hỏi han sư phụ một chút. Nhưng Hàn Phỉ lại không nhìn thấy, ánh mắt vô cùng độc ác của nhị phu nhân đứng ở phía sau. Vốn dĩ nhị phu nhân cố ý sai khiến Hàn Yên ở lại phòng Văn Thư chiếu cố cho hắn, chính là vì muốn ở trước mặt Hàn Thượng Thanh nói xấu Hàn Phỉ, đồng thời đắp nặn hình tượng tốt đẹp một người tỷ tỷ tri kỷ lo lắng cho đệ đệ, đổi lấy sủng ái của Hàn Thượng Thanh, trên thực tế, trước khi Hàn Phỉ xuất hiện, Hàn Thượng Thanh vẫn rất cảm động hành động của Hàn Yên, nhưng.. Nhị phu nhân lần thứ hai cắn nát hàm răng, quyết định phải cố gắng 'Dằn vặt' một hồi cái đứa mập mạp, xấu xí ngày càng không hiểu quy củ này.
Hàn Phỉ không biết suy nghĩ ác độc của nhị phu nhân, mà bước nhanh hướng phòng của Hàn Văn Thư đi tới, lúc sắp đi vào, đột nhiên trong lòng có một cảm giác hết sức bất an, giống như bị kim đâm đau đớn ở trong lòng ngực, nàng dừng bước lại, khẽ co người, bàn tay siết chặt trên ngực, trì hoãn hô hấp.
Mà lúc này, khoảng cách giữa Hàn Phỉ với cửa phòng cũng chỉ còn một bước mà thôi. Phòng cửa cũng không được khép chặt, còn hé ra một khe hở, Hàn Phỉ rón ra rón rén tiến lên, con mắt ghé sát vào khe cửa nhòm vào bên trong. Nàng nhìn thấy Hàn Yên đang đứng thẳng tắp ở bên giường, sợi tóc rủ xuống che đi vẻ mặt của nàng, nhưng cử động lại vô cùng quái dị, giống như một pho tượng đá vậy.
Mà trên giường, Hàn Văn Thư dường như đang ngủ, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt, con mắt nhắm chặt, ngực còn đang khẽ phập phồng.
Đồng tử Hàn Phỉ chợt co rút lại, nhìn thấy Hàn Yên chậm rãi cử động, nàng vén sợi tóc xõa trước mặt ra sau tai, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, nhưng Hàn Phỉ lại nhìn thấy trong ánh mắt nàng lập loè hung quang, giống như đang muốn hành hung người, khóe môi khẽ nhếch, sau đó mở ra, thở nhẹ một hơi, lập tức nàng đưa tay ra, chậm rãi tới gần Hàn Văn Thư. Mà phương hướng bàn tay kia vươn tới, chính là cái cổ của Hàn Văn Thư!
Đến lúc này Hàn Phỉ không thể kìm chế được nữa, đột nhiên há miệng giả một tiếng mèo kêu, trong phòng, Hàn Yên giật mình trong nháy mắt thu tay về, thần thái hung ác vừa rồi cũng biến mất hoàn toàn.
Trái tim Hàn Phỉ nhảy đến kịch liệt, sau khi mô phỏng vài tiếng mèo kêu, lại hé miệng hô: "Con mèo ở đâu chạy đến đây! Mau tránh ra!"
Hàn Yên đi tới mở cửa ra, đã nhìn thấy Hàn Phỉ thì thì thầm thầm nói cái gì đó, cùng với nụ cười lộ rõ cả răng của nàng. Hàn Phỉ dùng hết khí lực mới khiến nụ cười trên mặt mình không có vẻ giả tạo, thậm chí không khác gì so với bình thường, một bên trấn định nói: "Vừa có con mèo, cũng không biết ở chỗ nào bỗng xuất hiện, dọa ta một trận, ai, Yên Nhi ngươi ở trong phòng sao, tình hình Tiểu Thư thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào không?"
Hàn Yên chần chờ nhìn kĩ Hàn Phỉ vài lần, đôi mắt thâm trầm giống như đang phán đoán cái gì, cuối cùng dưới nụ cười đần độn kia của Hàn Phỉ, nàng bỏ đi hoài nghi trong đáy lòng, nữ nhân ngu xuẩn như thế này làm sao có thể phát giác ra điều gì chứ.
Hàn Phỉ nhìn vẻ mặt Hàn Yên từ chần chờ, nghi hoặc cứ như vậy biến thành kinh hỉ, lại nghe thấy nàng ta nói: "Tỷ tỷ, ngươi tới xem Tiểu Thư sao? Tiểu Thư hiện tại tốt hơn nhiều, Hạc sư thật sự quá lợi hại!"
Hàn Phỉ vội vã thoát khỏi tầm mắt của Hàn Yên, nàng sợ định lực của mình không đủ chống đỡ quá lâu, liền giả bộ rất kinh hỉ, vội vã chạy vào trong phòng, đến bên giường, nhìn thấy Hàn Văn Thư vẫn còn hô hấp phập phồng, trái tim treo cao mới chậm rãi hạ xuống. Còn tốt, vẫn còn sống..
Giờ khắc này, Hàn Văn Thư cũng giống như bị quấy nhiễu mà tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Hàn Phỉ còn mềm mại gọi một tiếng: "Tỷ tỷ.."
Hàn Phỉ đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: "Tiểu Thư còn có chỗ nào không thoải mái không? Có đau hay không?"
Lúc này, Hàn Yên cũng đi tới, nói: "Tiểu Thư có chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho tỷ tỷ biết."
Thân thể Hàn Phỉ nhích lên, giống như vô ý mà che chắn cho Hàn Văn Thư, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Hàn Yên này có dấu dao sắc nhọn. Nhất là.. hành động vừa rồi của Hàn Yên. Hàn Phỉ xin thề, trong khoảnh khắc đó, nàng thật sự cho rằng Hàn Yên sẽ bóp cổ Hàn Văn Thư, đem hắn giết chết! Cặp mắt mang đầy hung quang kia hiện giờ vẫn còn dọa cho nàng phát sợ, không nghi ngờ chút nào, nếu nàng không tình cờ bắt gặp, Hàn Yên thật sự sẽ bóp chết hắn.
Nhưng.. thật sự như thế sao? Hàn Văn Thư chính là đệ đệ thân sinh của Hàn Yên đấy! Ngay cả người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với hắn là nàng cũng đau lòng đứa trẻ này, Hàn Yên làm tỷ tỷ thân sinh sao có thể xuống tay? Cho dù là người xuyên việt, nhưng tốt xấu gì cũng ở chung nhiều năm như vậy! Hàn Phỉ làm sao cũng muốn thể hiểu, nàng thậm chí muốn coi tình cảnh vừa rồi là do nàng nhìn lầm.
Nàng do dự một chút, không chút biến sắc xoa đầu Hàn Văn Thư rồi thuận tay tìm thấy tay hắn. Ngón tay nhẹ nhàng đặt tại mạch đập của hắn, may quá, không có gì đáng ngại.
Hàn Yên ngồi xuống, ôn nhu nói: "Tiểu Thư mau mau tốt lên, tỷ tỷ rất lo lắng ngươi đấy."
Hàn Văn Thư cười, lộ ra răng nhỏ, nói: "Phỉ tỷ tỷ, Yên tỷ tỷ, Văn Thư nhất định sẽ tốt lên."
Một hài tử kiên cường lại nghe lời như, sao lại có người có thể xuống tay với hắn đây.
Hàn Phỉ an ủi bản thân rằng mình hoa mắt, mới cho rằng Hàn Yên vừa định động thủ, chỉ là nàng vừa mới nghĩ như vậy, hơi quay đầu, đã nhìn thấy tầm mắt Hàn Yên có chút kỳ quái, giống như là đang nhìn cái gì đó. Hàn Phỉ theo tầm mắt nàng ta nhìn sang.
Đó là vị trí trên mu bàn tay, phía gần cổ tay của Hàn Văn Thư.
Hàn Phỉ ổn định tâm thần, nhìn thật cẩn thận một chút, lại phát hiện.. Nơi đó có một cái lỗ kim nho nhỏ, không đáng chú ý.
Hàn Phỉ giống như sét đánh, cứng đờ tại chỗ.