Vương Gia Nhà Ta Là Tên Ngốc

Chương 14: Phương thuốc chữa bệnh



Qua vài ngày hôm sau với sự chăm sóc nhiệt tình và chu đáo của Hàn Cửu Minh thì Dương Thiên Ngọc cũng đã hoàn toàn khỏi bệnh.

chữa

Từ lúc đến đây cho đến bây giờ hình như cô đã béo lên lí do là bởi vì ở đây cô quá nhàn rỗi suốt ngày chỉ ở quanh quẩn trong phủ không có đi ra ngoài, vậy nên cũng rất chán thỉnh thoảng cô hay đi xuống bếp trò chuyện với các tỳ nữ trong phủ để học hỏi thêm về các quy tắc ở đây hoặc ngồi trong phòng cùng Tiểu Huệ nói chuyện và Hàn Cửu Minh hắn cũng hay đến tìm cô cũng nhờ vậy mà cô cảm thấy tâm tình cũng cũng tốt hơn.

Nhưng hôm nay hoàng thượng triệu Hàn Cửu Minh vào cung rồi các tỳ nữ ở trong bếp cũng có việc phải làm không thể ngồi đó để hầu chuyện cùng cô được còn Tiểu Huệ xin phép về quê vì mẫu thân cô ấy bệnh, nên khi vừa ăn xong bữa sáng cô liền đi dạo quanh phủ ít nhất khi đi dạo tiếp xúc với thiên nhiên cô sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn, cô ước phải chi ở đây có điện thoại, có internet và được đi shopping như lúc trước thì hay quá haizzz cô đã rời xa chúng quá lâu rồi !

Đi được một đoạn thì cô thấy lão Châu đang ngồi nghiên cứu một cái gì đó bên cạnh ông ấy là con chó mà hôm bữa Hàn Cửu Minh đã tặng cô, nhưng mà nhắc mới nhớ đã lâu rồi cô không thấy nó thì ra là nó ở bên cạnh lão Châu thấy cô từ xa nó vẩy đuôi mừng rỡ chạy lại cô ngồi xuống nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó rồi đi đến ngồi xuống ghế đối diện với lão Châu.

" Lão châu ông đang làm gì vậy ? "

" À lão nô đang nghiên cứu về một loại thuốc "

Ông ấy trả lời một cách rất tự nhiên, sở dĩ ông ấy không bắt buộc phải hành lễ với cô là vì lúc thân mẫu của Hàn Cửu Minh còn tại thế đã ban cho ông ấy một đặc ân, ngoài hoàng thượng ra thì ông ấy không cần phải hành lễ trước bất kì ai.

" Ông nghiên cứu về thuốc gì vậy cho ta xem được không ? "

" Hôm qua lão nô tìm được một quyển sách cổ nói về một loại thảo dược có thể chữa được bách bệnh "

" Bách bệnh ? Trên đời này có loại thảo dược thần kì vậy sao ? "

" Phải, phải lão nô nghĩ loại thảo dược này có thể chữa bệnh cho vương gia "

" Vậy phải đi đâu để tìm nó ? "



" Theo như lão nô biết thì loại thuốc này tên là mộc chi thảo nó thường sinh trưởng ở khu rừng phía bắc cách đây một trăm dặm đường nghe nói mỗi năm nó chỉ mọc một cây nhưng tới tận sâu trong rừng "

" Nói vậy là loại thuốc này không dễ gì tìm được "

" Đúng vậy " Nói rồi ông ấy thở dài một tiếng.

" Lão Châu ông thấy bệnh của vương gia bây giờ có đỡ hơn chút nào không ? "

" Tuy đỡ hơn trước một chút nhưng dù sao căn bệnh này cũng đã theo vương gia nhiều năm nếu không sớm ngày chửa trị thì lão nô e rằng...e rằng vương gia sẽ không qua khỏi ... "

" Cái gì ??? nghiêm trọng vậy sao ? "

Ông ấy không trả lời chỉ khẽ gật đầu.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp : " Lão Châu ông có thể cho ta biết khu rừng đó ở đâu được không, ta sẽ đi "

" Nương nương người nên suy nghĩ cho kĩ bởi vì ở đó rất nguy hiểm có nhiều loài dạ thú, rắn độc đã có rất nhiều người đi tìm loại thảo dược này nhưng tất cả đều bỏ mạng tại khu rừng đó không còn ai quay về nữa trong đó có cả những người trong phủ ta "

Cô dừng lại một lúc như ngẫm nghĩ điều gì đó rồi quay qua đáp lời lão Châu : " Nhưng nếu không có loại thảo dược đó thì chẳng phải Hàn Cửu Minh sẽ chết hay sao ? "

" Nương nương lão nô biết người cũng là vì lo cho vương gia nhưng khu rừng đó thật sự rất nguy hiểm nếu người đi tính mạng của người cũng khó mà bảo toàn "

" Không sao đâu, ta sẽ thử " Giọng nói của cô lần này cất lên nhẹ nhàng nhưng mang giọng điệu rất cương quyết.

Hàn Cửu Minh đối với cô tốt như vậy hơn nữa lúc trước hắn đã từng cứu cô nếu không có hắn thay cô đỡ nhát kiếm đó chỉ sợ là cô đã chết từ lâu rồi, lần này tới lượt cô bảo vệ hắn cho dù có nguy hiểm và khó khăn đến mấy thì cô cũng nhất định sẽ đi.



" Nương nương người đã thật sự suy nghĩ kĩ rồi sao ? "

" Phải "

Lão Châu đột nhiên quỳ xuống hành lễ với cô :

" Lão nô xin thay mặt hoàng hậu nương nương đa tạ người nếu hoàng hậu nương nương trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ rất vui lòng "

Vì là lần đầu tiên có người hành đại lễ với cô như vậy nên cô cũng rất lúng túng không biết phải làm sao vội vàng đỡ ông ấy đứng dậy.

" Ông mau đứng lên đi đừng hành đại lễ với ta như vậy ta thật sự là nhận không nổi đâu"

" Nương nương tấm lòng của người dành cho vương gia thật đáng quý lão nô rất khâm phục, ta có thể thấy được người có một vài điểm giống với hoàng hậu nương nương khi xưa "

" Thật sao ? "

" Là thật "

" Thôi được rồi, bây giờ ông có thể chỉ cho ta đường đi tới đó không ta sợ nếu để càng lâu thì sẽ càng bất lợi cho Hàn Cửu Minh "

" Được, được vậy nương nương chờ thêm vài ngày nữa để lão nô nghiên cứu kĩ hơn về loại thảo dược này cũng như địa hình nơi đó "

" Ừ vậy ta sẽ đợi thêm vài ngày "

Khi trở về phòng cô đã suy nghĩ rất nhiều và trong lòng âm thầm đưa ra một quyết định là sẽ nói ra thân phận thật sự của cô cho Hàn Cửu Minh biết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv