Nhìn cô gái trước mặt không những xinh đẹp lại còn ăn nói lễ phép, đại tỉ kia thấy rất có hảo cảm với nàng.
- Cô nương, khi tướng công cứu được cô, thấy cô ăn mặc rất khác thường. Phải chăng cô từ nơi khác đến?
Huỳnh Hiểu gật gật đầu :
- Dạ, là do ta quá ham chơi nên không may bị rớt xuống nước. Không biết sao lại bị cuốn tới đây.
Nàng ngồi được một lúc thì lão công của đại tỉ kia trở về. Trông hắn có chút mệt mỏi cùng sầu não.
- Vân Tịch, chàng đã về. Sao thần sắc chàng kém vậy?- Nữ nhân kia quan tâm đứng dậy.
Vân Tịch kéo nương tử cùng ngồi xuống bàn.
- Thiện nhi, ta vừa gặp Lâm Tịnh. Hắn lại nhắc tới món nợ của chúng ta, đòi chúng ta phải gả Hoa nhi cho hắn. Nếu không…- Hắn thở dài, lắc đầu nói.
- Hai vị có chuyện gì phiền não sao?- Huỳnh Hiểu tò mò hỏi.
- Ài, Huỳnh Hiểu cô nương, cô là người mới đến đây nên không biết đấy thôi. Lâm Tịnh vốn là con trai của Đô đốc thành Nam Kinh, mẹ hắn là con gái một thương nhân rất giàu có. Hắn tính tình hốc hách, kiêu ngạo lại rất háo sắc. Nhà ta có nợ nhà hắn một món tiền lớn, hắn lại lấy lãi cao nên hơn chục năm nay vẫn chưa trả hết. Hoa nhi của chúng ta năm nay mới có mười lăm tuổi, cũng gọi là có chút tư sắc. Lâm Tịnh muốn lấy Hoa nhi làm thiếp, hắn hứa sẽ xóa nợ cho chúng ta. Nếu chúng ta không chịu, hắn sẽ ép chúng ta trả hết tiền, mà chúng ta…ài…làm sao có đủ tiền để trả chứ.
Đỗ Thiện buồn bã nói. Mấy hôm nay, gia đình nàng vì chuyện này mà phiền não. Huỳnh Hiểu cũng hiểu nỗi lòng của phu thê nhà này nhưng nàng lại không có cách nào giúp đỡ họ.
***
Mấy hôm nay, Mộ Dung Phong trong lòng cứ thấy bứt rứt lạ thường. Hắn tâm tình có chút không tốt, lại rất hay gắt gỏng.
Mộ Dung Triệt vì Mộ Dung Phong mà không ít lần đau đầu. Đệ đệ hắn trước kia ngoan ngoãn bao nhiêu thì giờ dữ dằn bấy nhiêu. Tiểu Phong rất khó tính, chỉ không vừa mắt vật gì thì sẽ ném đi, không ưa ai thì sẽ giết. Mà kẻ đi sau thu dọn hậu quả chính là bạn hoàng đế đáng thương nhà chúng ta. Mộ Dung Triệt nhiều lúc cũng khuyên đệ đệ nên kiềm chế tính khí một chút nhưng Mộ Dung Phong chỉ lừ mắt một cái, toàn thân hắn đã run như cầy sấy rồi, đâu dám nói câu nào nữa.
Trước kia tiểu Phong chỉ cần dùng bánh ngọt là có thể dụ dỗ, bây giờ, ài, có cho hắn cũng không thèm. Mộ Dung Triệt nhớ lại hai năm trước.
Mộ Dung Phong cầm một chiếc bánh ngọt lên nếm thử. Hắn vừa nuốt vào liền cau mày khó chịu ném chiếc bánh trong tay đi, quát lên :
- Vứt hết đi.
Mộ Dung Triệt ngạc nhiên :
- Tiểu Phong à, đây chẳng phải là quế hoa đệ thích nhất sao?
- Không phải của nàng làm, ta ăn không vô.
Ài, đệ đệ hắn nói vậy hắn biết phải làm sao ?
***
Huỳnh Hiểu từ trong nhà bước ra ngoài, thấy Đỗ Thiện đang chuẩn bị đồ định đi đâu đó. Nàng tiến lại gần tò mò hỏi :
- Thiện tỉ, tỉ đi đâu vậy?
- Ta đem ít dược thảo trồng được vào trong kinh thành bán. ở đó được giá hơn.- Đỗ Thiện đáp lại, tay không ngừng sắp đồ.
- Tỉ cho ta đi với được không?
Huỳnh Hiểu muốn đi vào thành cốt là để tìm Mộ Dung Phong. Trước kia, nàng chỉ ở trong phủ, nếu có đi ra ngoài cũng chỉ vào hoàng cung là chính nên đối với đường xá nơi đây, Huỳnh Hiểu căn bản là kẻ mù đường. Sẵn tiện hôm nay đại tỉ đây phải vào thành, nàng liền lên tiếng đề nghị cùng đi.
Đỗ Thiện vui vẻ gật đầu. Dù sao Huỳnh Hiểu cũng mới đến đây, đưa nàng đi dạo một chút có khi lại tìm thấy người thân cũng nên.
Huỳnh Hiểu vào trong thành nghe được không ít tin tức về Mộ Dung Phong. Hai năm nay, hắn thay đổi nhiều quá. Nàng đứng bên kia đường, tầm mắt nhìn thẳng vào thủ phủ quen thuộc. Dòng chữ Tiêu Dao Vương như rồng bay phượng múa trên tấm biển gỗ, hai con sư tử to lớn, uy mãnh ở trước cổng. Chỉ là có hai quan binh cao lớn đứng canh ngoài cổng, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, điều này chưa từng có khi nàng ở đây.
Huỳnh Hiểu không biết rằng, sau khi nàng mất tích, Mộ Dung Phong đã tăng lực lượng quan binh trong phủ. Khắp nơi đều có lính canh gác tuần tra nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lọt qua. Bất kì kẻ nào tự ý xâm nhập vào đây đều phải chết.
Nàng mông lung suy nghĩ không biết có nên vào hay không. Hai năm qua, Mộ Dung Phong từ một tiểu ngốc đáng yêu trở thành một chiến thần uy dũng. Hắn từ một con người ngây thơ, trẻ con trở nên máu lạnh, vô tình. Hắn thay đổi nhiều như vậy, có khi nào đối với nàng cũng thay lòng không? Hai năm, hắn có khi nào đã quên nàng, lập một vương phi mới? Nếu như hắn không còn yêu nàng, nàng bước vào chẳng phải sẽ làm hắn chán ghét sao? Nếu như hắn có vương phi mới, nàng như vậy chẳng phải người thừa sao?
- Hiểu Hiểu, muội đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta mau về thôi. – Đỗ Thiện chạy tới nắm lấy tay nàng nói.
Huỳnh Hiểu giật mình thoát khỏi vòng suy nghĩ. Nàng chậm rãi quay đầu, mỉm cười với Đỗ Thiện :
- Vâng.
Huỳnh Hiểu theo chân Đỗ Thiện ra về, lúc đi còn ngoảnh lại lưu luyến nhìn thủ phủ xa dần trong tầm mắt. Huỳnh Hiểu rời đi chưa bao lâu thì cánh cổng gỗ cao lớn mở ra, một nam nhân anh tuấn bước ra ngoài. Hắn toàn thân màu đen, khí chất cao quý, phong thái lạnh lùng. Hai quan binh đứng canh cúi đầu tôn kính nói :
- Vương.
Mộ Dung Phong cước bộ ra hồ Vân Hải, gần tới nơi thì bị chặn lại bởi một đoàn xiếc rong. Mộ Dung Phong bực mình dùng khinh công bay lên nóc nhà, dưới kia ồn ào như vậy thật làm hắn chán ghét. Bỗng tầm mắt hắn dừng lại ở trên người một cô gái xinh đẹp. Nàng mặc bạch y rất giản dị đi cùng với một nữ nhân tầm ba mươi. Mộ Dung Phong ban đầu là ngây ngẩn, hắn lắc lắc đầu định thần lại, sợ rằng nàng chỉ là ảo ảnh do hắn mường tượng ra. Nhưng không, là nàng thực sự là nàng. Hắn phi thân xuống, thật muốn nhanh chóng chạy đến ôm lấy nàng. Hiểu Hiểu của hắn, cuối cùng cũng tìm thấy nàng. Hiểu Hiểu của hắn, có biết hắn nhớ nàng đến thế nào không? Nhưng đám đông kia bất chợt chuyển đến chỗ nàng, bóng dáng nhỏ bé dần khuất sau đoàn người đông đúc. Mộ Dung Phong xô đẩy mọi người xung quanh, gạt hết những chướng ngại vật, miệng không ngừng gọi :
- Hiểu Hiểu…Hiểu Hiểu…
Mộ Dung Phong nhìn khắp xung quanh, chỉ toàn người và người, nhưng người yêu của hắn, Hiểu Hiểu của hắn lại không có. Hai mắt hắn đờ đẫn, lại mang theo chút tuyệt vọng, mất mác. Hiểu Hiểu của hắn, tại sao, tại sao nàng xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất?
-Hiểu Hiểu...
Mộ Dung Phong nắm chặt tay lại, đau đớn gọi tên nàng, thanh âm phát ra có chút run run.