Công Ngọc Viêm Bân bị dáng vẻ vội vàng như muốn ăn thịt người của nàng dọa sợ đến mức rụt cả cổ lại, yết ớt nói: "Đúng là có phương pháp giải, chỉ cần tìm được tương khắc của hắc cổ là băng thiềm thì có thể có biện pháp, tuy nhiên băng thiềm là vật thế gian hiếm thấy, trong vòng trăm năm nay vẫn chưa hiện thế, cho nên có thể nói là không thuốc nào chữa được."
Nghe hắn giải thích xong, cuối cùng Vân Chỉ cũng bình tĩnh lại, tinh tế suy xét.
"Thật ra, hiện tại nếu muốn khắc chế độc phát cho Uyên, vì hắc cổ độc là vật chí âm, ta nghĩ chỉ cần tìm một loại thuốc thuần dương bổ khí thì có lẽ lại có hiệu quả, chỉ là sợ thân thể Uyên không chịu được." Công Ngọc Viêm Bân nhíu mày tự nói nhỏ, độc này chỉ sợ sư phụ hắn mới có biện pháp.
Đột nhiên Vân Chỉ nghĩ đến cái gì, lấy từ cái túi nhỏ bên hông một bình sứ màu xanh, lấy một viên thuốc nhét vào miệng Mặc Kỳ Uyên, mà Mặc Kỳ Uyên cũng không để ý xem là cái gì, cứ ngoan ngoãn nuốt xuống, có lẽ có thể nói nếu Vân Chỉ cho hắn ăn độc dược hắn cũng sẽ ngoan ngoãn mà ăn cũng nên.
Công Ngọc Viêm Bân đang cúi đầu thở dài thì chợt bừng tỉnh kinh hãi: "Ngươi cho hắn ăn cái gì vậy? Tình trạng hắn như bây giờ không phải cái gì cũng có thể tùy tiện ăn!"
Vân Chỉ liếc hắn một cái nói: "Không phải ngươi nói nếu không thì dùng thuốc bổ dương bổ khí sao, cái này của ta tuyệt đối có thể dùng được, cho dù là thái giám cũng thể trở nên oai hùng!"
Nghe thấy vậy, thiếu chút nữa Mặc Kỳ Uyên đưa tay vào cổ họng móc viên đó ra, hắn, hắn, hắn chính là còn chưa đến mức này nha!?
"Ha ha, ngươi ngoan độc ngươi ngoan độc, ngươi có biện pháp, ta, ta đi ra ngoài trước, tiếp tục nghĩ biện pháp." Vẻ mặt Công Ngọc Viêm Bân đầy hắc tuyến, không muốn nhốn nháo, chuyện tiếp theo nếu hắn còn ở nơi này thì không thích hợp cho lắm, hy vọng Uyên công lực cường tráng, có thể chịu đựng được.
"Này, ngươi chạy nhanh như vậy để làm chi, nếu độc của hắn lại tái phát thì phải làm sao?" Vân Chỉ khó hiểu lớn tiếng gọi bóng lưng đang hốt hoảng chạy ra xa kia, lại càng thấy hắn chạy nhanh hơn, hơn nữa lại còn cực kỳ tự giác thả tấm màng phía sau khép lại.
"Không phải là hắn cũng trúng độc đó chứ? Rõ là.........." Vân Chỉ thì thầm tự nói, rồi đột nhiên phát hiện phía sau có một bàn tay duỗi qua, từ từ đặt lên vai nàng, vuốt ve mềm mại.
Nghi ngờ quay đầu lại, lại bắt gặp hai con ngươi đang tỏa ra nhưng tia sáng nóng bỏng, chỉ thấy một tay Mặc Kỳ Uyên đỡ lấy nửa thân thể nằm trên giường, một tay thì đang quyến luyến trên thân thể nàng, trên khuôn mặt bắt đầu biểu hiện ra tác dụng của thuốc, giống như muốn đem toàn bộ sự dịu dàng thể hiện ra ngoài. Hai mắt nhìn chằm chằm Vân Chỉ, liên tục truyền đạt một tin tức, hắn muốn nàng, vô cùng cấp bách!
Nhìn cảnh tượng xinh đẹp như vậy, Vân Chỉ sửng sốt một lúc lâu, rồi mới đột nhiên nhớ đến, vừa rồi cho hắn viên thuốc đại bổ như thế. Tuy rằng, hiện tại nàng có chút hối hận, nhìn sâu vào đôi mắt kia, giống như là một con sói nhiều năm chưa được ăn, tuy rằng có mỹ nam ở trước mắt nhưng loại mỹ nam khủng bố như thế này, sau khi xong việc, khẳng định tình hình của hai người sẽ tráo đổi cho nhau cũng nên!
"Ngươi, ngươi, ngươi kiên nhẫn một chút, thuốc này dược tính mặc dù dài, nhưng nếu cố nhẫn lại thì cũng không có hại đến với cơ thể, ha ha." Không biết Vân Chỉ đang khẩn trương hay chột dạ, nói chuyện có chút không đẩy đủ, nghĩ muốn né tránh bàn tay hiền hòa, ôn hậu kia.
Đụng phải nữ nhân đã gây họa lại còn muốn chạy, hai tròng mắt Mặc Kỳ Uyên tối sầm lại, nhanh chóng đưa cả người Vân Chỉ lên trên giường, Vân Chỉ cảm thấy một trận trời đất biến đổi, sau khi mở mắt ra đã phát hiện mình bị Mặc Kỳ Uyên đè xuống, mà hắn lại khôi phục dáng vẻ khỏe khắn trước khi trúng độc, hai mắt phóng lửa khiến mặt Vân Chỉ lập tức nóng bừng cả lên.
"Nếu đã như thế này, thì cứ cố gắng kết thúc đi, nương tử, để vi phu ở trên được không?" Trên mặt yêu nghiệt nở nụ cười câu hồn đoạt phách người khác, khóe miệng cong lên, tóc mai bay xéo qua đôi mắt cười, rất muốn nhanh chóng rút bỏ hồn ra khỏi người Vân Chỉ.
Nữ tử dưới thân ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, dáng vẻ vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ giống như con nít không biết gì, lại không biết biểu tình này có bao nhiêu là câu hồn người khác, rung động lòng người như vậy, không để ý chút lý trí còn sót lại trong đầu, Mặc Kỳ Uyên cúi đầu mạnh mẽ in lên đôi môi đỏ như cánh hoa trước mắt kia, đem toàn bộ tinh thần hòa vào thể xác từ từ thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ kia.
Dù sao thì cũng là một sắc nữ tiềm ẩn, căn bản không cần dụ dỗ, Vân Chỉ cứ như vậy chìm trong nụ hôn ôn nhu, lâu dài của hắn. Mặc Kỳ Uyên không ngừng cố gắng, đầu lưỡi dịu dàng thoải mái đẩy hai hàm răng ra, tiến vào bên trong. Mùi thơm dường như đã tàn phá đại não Mặc Kỳ Uyên, không có kiên nhẫn chỉ nếm chậm rãi như vậy, giống như muốn tiếp tục tiến công chiếm thành đoạt đất, múa may trong miệng nàng, một cái hôn mạnh mẽ như vậy khiến Vân Chỉ thở không nổi.
Buông Vân Chỉ ra cho nàng hít thở, nụ hôn nồng nhiệt tiếp tục kéo ra má rồi theo đường cong của cổ mà từ từ đi xuống, vừa cẩn thận giống như đây là trân bảo quý giá nhất lại vừa nhiệt tình, phong phú, trong nháy mắt khiến nàng run rẩy theo từng bước tiến của hắn.
Thân thể đột nhiên run rẩy khiến Vân Chỉ kinh hãi mà thức tỉnh, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, nàng vậy mà cũng có lúc như vậy! Cái này làm sao có thể là nàng cơ chứ?!
Đột nhiên trên vai chợt lạnh, hơi hơi cúi đầu đã thấy quần áo của nàng đã từ từ bị tụt xuống, bờ vai bé nhỏ trắng như bạch ngọc cứ như vậy trần trụi phơi bày ra, ánh sáng chói mắt mê người càng khiến cho Mặc Kỳ Uyên đang cố gắng kiềm chế càng trở nên điên cuồng.
Lý trí trở lại, Vân Chỉ đẩy Mặc Kỳ Uyên trên người ra, nhanh chóng chạy mất dép. Mà Mặc Kỳ Uyên tuy rằng bị tác dụng của thuốc nhưng vẫn không chống lại được cái đẩy mạnh mẽ của Vân Chỉ, ngã xuống trên giường.
"Ách! Khụ khụ khụ......" Vân Chỉ bối rối bỏ chạy về phía cửa, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng rên rỉ, thống khổ, lập tức quay người lại xem xét, sợ là Uyên lại phát độc.
Vội vàng nhào vào trên giường, kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lần rồi lại một lần, thần sắc bối rối vội vàng: "Ngươi không sao chứ, hay là gọi Công Ngọc đi vào?"
Trong mắt hiện ra ý cười, mạnh mẽ ôm Vân Chỉ vào trong ngực, chịu đựng sự nóng cháy, dày vò của thân thể chỉ khẽ đụng vào nàng, thỏa mãn một tiếng rồi than thở nói: "Không cần gọi hắn, để cho ta ôm nàng như vậy là tốt rồi."
"Ngươi lừa ta!" Nghe thấy giọng nói bình thường của hắn như vậy, Vân Chỉ tức giận, lại muốn đẩy hắn ra, nhưng không hề để ý rằng trong giọng nói của nàng vừa rồi chưa từng có một chút hờn dỗi của con gái.
Không đồng ý buông ôn nhuyễn ngọc thể ra, hai tay Mặc Kỳ Uyên đang giam cầm Vân Chỉ so với sắt thép còn cứng hơn, ôm chặt vào mới có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi mất đi trân bảo.
"Chỉ nhi, không cần đi, cứ để ta ôm như vậy là tốt rồi, hiện tại ta sẽ không ăn nàng!"
Sắc mặt không tốt đỏ bừng, nhưng thấy hắn như vậy, Vân Chỉ cũng không vùng vẫy nữa: "Hừ, không phải muốn ăn là ăn được đâu, thân thể này của ngươi, nói ta ăn ngươi cũng không sai biệt lắm! Ngoan, ngoan ngoãn nằm xuống trên giường ta sẽ cho ngươi ôm!"
Mặc Kỳ Uyên bất đắc dĩ cười, thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không chịu, ngoan ngoãn nằm xuống trên giường, hai tay vẫn ôm chặt Vân Chỉ không rời, rõ ràng càng gần gũi với nàng, thân thể lại càng không chịu được nhiệt độ đang tăng cao, nhưng vẫn cố nén, chỉ là ôm.
"Khụ khụ, ngươi vẫn nên buông ra đi, khụ khụ, buông ra sẽ tốt hơn một chút." Vân Chỉ yết ớt thầm nghĩ, rõ ràng nàng cảm giác được cái gì đó, trong lòng đang hoảng sợ như hươu chạy loạn, trong lòng nàng biết rõ ràng chế tạo viên thuốc này hẳn không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được, huống chi hắn lại đang bị trọng bệnh như thế này.