Vân Chỉ lại từ từ ngồi xuống trên ghế dựa, thở dài một hơi nói: "Chỉ nhi vốn dĩ là con gái nhà quan lại giàu có, nhưng vào đúng một năm trước, cha mẹ lần lượt bị bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, đã đi tìm nhiều thần y nhưng họ đều nói vô phương cứu chữa, rồi có nghe thấy một truyền thuyết nói rằng băng thiềm là thánh vật có thể chữa bách bệnh, có khả năng cải tử hoàn sinh, lúc đó mới cùng huynh trưởng lẻn vào sông Bàn Niết, để xem có thể tìm thấy băng thiềm cứu mạng cha mẹ hay không!"
Một lời nói dối ngắn gọn mà đầy sức thuyết phục, Vân Chỉ nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, ở bên ngoài Mặc Hình đã an bài cho nàng một thân phận giả thật tốt, cho dù có phái người đi thăm dò thì cũng không thể tra ra được cái gì!
Lần này, toàn bộ thân thế và nguyên nhân đều được nói ra rõ ràng, vì để phối hợp hiệu quả hơn, cái tay núp trong tay áo rộng của Vân Chỉ khẽ hạ xuống dùng sức véo đùi chính mình. Ngay sau đó khóe mắt liền hiện ra chút nước mắt, càng nhìn càng khiến người khác cảm thấy thương tiếc.
"Thì ra là như vậy, vậy thì các ngươi cũng coi như là có hiếu, hiện giờ Hoàng lăng đã bị hủy, tổ tiên cũng đã hoàn thành sứ mệnh độ hóa vinh quang, băng thiềm cũng không còn tác dụng nữa, ngươi đã thành người trong Hoàng tộc thì băng thiềm sẽ ban cho ngươi để đi cứu cha mẹ ngươi! Cũng coi như là một phần lễ gặp mặt của quả nhân." Hách Liên Hoàng vốn là người coi trọng lễ tiết, Vân Chỉ mới nói mấy câu mà đã muốn đưa lễ vật đến rồi.
Vân Chỉ âm thầm bĩu môi, sao ngươi không nói sớm, sớm biết Vương thượng Hách Liên dễ đối phó này thì nàng đã không phải tiêu tốn tâm tư đi giao dịch với lão già râu bạc kia.
"Đa tạ Vương thượng ban thưởng, tuy rằng trưởng lão đã đồng ý tặng băng thiềm cho Chỉ nhi, nhưng mà Chỉ nhi vẫn hi vọng có thể được chính Vương thượng mở miệng vàng ngự ban, dù sao đây cũng là Vương thượng cao quý ban tặng lễ vật, lúc đó có thể cha mẹ Chỉ nhi sẽ càng nhanh khỏi bệnh hơn cũng nên!" Vân Chỉ vuốt mông ngựa dụ dỗ, vẫn cảm thấy lấy băng thiềm từ trên người Hách Liên Hoàng có chút an toàn hơn, nàng chính là không tin cái lão già râu bạc kia!
"Được! Được! Trưởng lão đã nói là ngày mai hai người các ngươi cử hành đại hôn, vậy thì ngày mai quả nhân sẽ mang băng thiềm ra làm lễ vật chúc mừng tặng cho ngươi!" Quả nhiên, Vân Chỉ chỉ cần vỗ hai cậu, mặt rồng liền lập tức trở nên vui mừng, không cần suy nghĩ liền mở miệng đồng ý.
"Thái tử yết kiến!" Một già một trẻ đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên từ cửa truyền đến một giọng nói sắc bén.
Không bao lâu sau, một nam tử mặc cẩm bào màu tím đang bình tĩnh đi vào, cúi người hành lễ với người ngồi trên cao: "Nhi thần tham kiến phụ vượng, phụ vương gọi nhi thần tới chuyện gì vậy?"
"Ha ha, Diệp nhi mau đến đây a, phụ hoàng gọi ngươi đến đương nhiên là có chuyện tốt! Ngươi mau nhìn nữ tử này đi, có nhận ra nàng hay không?" Hách Liên Hoàng cười đến cả ngũ quan đều trở nên vô cùng sáng lạn, nhìn hai người phía trước, quả nhiên là nam tuấn nữ mỹ, càng nhìn càng cảm thấy xứng đối, có thể nhìn thấy hoàng nhi hắn yêu thương có thể có một ngày đại hôn vui mừng, tất nhiên tâm tình rất cao hứng!
Hách Liên Diệp nhìn thấy phụ vương cười thoải mái đến như vậy, cực kì khó hiểu, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía nữ tử đang đứng bên cạnh, vừa nhìn qua, giật nảy mình, thế gian này lại có thể có người con gái mỹ lệ như vậy sao, mỹ mà không mị, hơi thở cao quý, toàn thân toát ra khí chất không bình thường, đó chính là cực phẩm hiếm có. Nhưng mà ý phụ vương là hắn có nhận ra nàng không là sao?
"Vị cô nương này sinh ra cực kỳ xinh đẹp mỹ lệ, chỉ là, Diệp nhi có nhận ra nàng không là sao?" Hách Liên Diệp từ từ phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nhìn về phía phụ vương hắn tìm kiếm đáp án.
Hách Liên Hoàng cố tình lạnh mặt, trách mắng: "Vậy là lúc trước ngươi không chú ý kỹ dung mạo của cô nương người ta, nàng ý chính là cô nương mà ngày ấy ngươi gặp ở trong Hoàng lăng, là chủ nhân của chim Hoàng, cũng là nương tử trong số mệnh của ngươi, tương lai sẽ là Hoàng hậu!"
Giống như phải chịu sự kinh hách vô cùng lớn, hai mắt Hách Liên Diệp trợn to, bước nhanh đến trước mặt Vân Chỉ, tinh tế đánh giá lại nàng một lần nữa, không biết là nên tin tưởng hai mắt mình hay nên tin tưởng lỗ tai mình, nử tử trước mặt này sao có thể là nữ nhân gặp trong Hoàng lăng ngày hôm ấy được chứ! Các nàng quả thật là một người trên trời, một người ở dưới đất, nhưng mà, điều hắn cảm thấy cực kỳ khó nhận ra hơn đó chính là hắn nhìn thấy dung mạo của hai người có phần tương tự nhau, chẳng lẽ là hai tỷ muội sinh đôi hay sao?
Vân Chỉ không nói gì, cố gắng chịu đựng Hách Liên Diệp coi mình như một tinh tinh mà đứng bên cạnh chăm chú quan sát, không phải là cùng một người vậy thì tìm đâu ra người con trai để xác nhận lại đây! Trong lòng hận nghiến răng, nhưng vẫn cố kìm nén lại, cố gắng biểu hiện ra trên khuôn mặt là một chút màu hồng khó xử. Mà khi Hách Liên Diệp nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng, lại càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, đây tuyệt đối không có khả năng là nữ nhân ngày hôm đó! Hắn dám lấy hai mắt mình ra để đảm bảo!
"Ha ha, Diệp nhi, tuy rằng ngươi cao hứng nhưng cũng không nên nhìn chằm chằm cô nương người ta như thế! Được rồi, quả nhân sẽ không quấy rầy các ngươi bồi dưỡng tình cảm nữa, các ngươi lui ra chuẩn bị đi, ngày mai là ngày đại hôn, hơn nữa, ngày mai quả nhân sẽ thoái vị, Diệp nhi sẽ còn cần phải cố gắng nhiều a!" Vỗ vỗ bả vai Hách Liên Diệp, cũng không chờ hắn mở miệng nói cái gì thì đã đi thẳng ra ngoài.
Quân doanh Mặc Kỳ.
"Ngươi nói cái gì! Lặp lại lần nữa!" Trong chủ trướng Mặc Kỳ, nghe Mặc Hình bẩm báo xong, Mặc Kỳ Uyên có thể cảm thấy được mấy chữ này là được rít từ trong kẽ răng hắn ra!
Toàn thân người này phát ra khí tức lạnh lẽo, Mặc Hình có cảm giác dưới ánh mắt Vương gia, băng tuyết ngàn năm cũng không thể so được với khí thế này, nhưng mà cũng không có chỗ để ẩn nấp, nhịn không được run lẩy bẩy.
Tránh cũng không thể tránh, cũng chỉ có thể mở miệng lặp lại một lần: "Theo như tin tức mới nhất truyền ra từ Hoàng cung Hách Liên, ngày mai Thái tử Hách Liên Diệp cử hành đại hôn, hơn nữa Hách Liên Hoàng còn muốn nhân ngày đại hỉ truyền ngôi cho Thái tử, còn có lời nói rằng, ngày mai Vương thượng và Vương hậu cũng chính là chủ nhân của chim Hoàng sẽ xưng Phượng đế Hoàng hậu. Chỉ trong vài canh giờ tin tức đã được truyền đi khắp nơi, vô cùng ồn ào huyên náo, hơn nữa....."
Bất an nhìn về phía núi lửa Vương gia đã muốn phun trào, kiên trì nói: "Theo như thám tử ở trong Hoàng cung Hách Liên, người Thái tử muốn cưới rất giống với Vương phi!"
"Ti ti" một âm thanh ngắn ngủi truyền ra, Mặc Hình kinh hách nhìn về phía tay Mặc Kỳ Uyên đang cầm cuốn binh thư dùng tốc độ cực nhanh biến nó thành giấy vụn, nhưng vẫn còn muốn tiếp tục đốt cháy nhiều cái khác, nhất thời trong doanh trướng tràn ngập mùi khét, giống như muốn tô vẽ thêm cho lửa giận của người nào đó.
Mặc Hình âm thầm thở dài một hơi, cũng chỉ Vương phi mới có thể khơi mào lửa giận như vậy ở Vương gia.
"Đây là phương pháp rất tốt mà nàng nói sao!" Mặc Kỳ Uyên tức giận nói ra mấy chữ, mảnh vụn trong tay rơi ra, ngẩng đầu lên, đập vào chính là đôi mắt màu đỏ làm người ta phải sợ hãi: "Truyền lệnh tam quân, hành quân về hướng tây mười dặm rồi đóng quân dựng trại! Ngươi đi chuẩn bị lễ vật sau đó cùng Bổn vương đến Hoàng cung Hách Liên!"
Đi về hướng tây mười dặm......Trong lòng Mặc Hình tính toán, rồi kinh ngạc nâng mắt lên, khó hiểu nói: "Vương gia, đó chẳng phải là biên giới của Hách Liên sao? Vương gia người đang muốn........" Chẳng lẽ dưới cơn giận dữ Vương gia muốn thả Khâu Lệ như hổ đang rình mồi mà đi đến hủy Hách Liên, ngăn cản đại hôn sao? Tuy rằng Hách Liên là một quốc gia nhỏ nhưng không có lý do thì làm sao có thể tùy tiện xuất binh a!
"Bổn vương chỉ muốn mượn sân bãi một chút, nhân tiện đi xem Vương phi của Bổn vương đang muốn làm cái quỷ gì!" Sắc mặt Mặc Kỳ Uyên trở nên hòa hoãn hơn, vô lực nâng trán, Mặc Hình cũng suy nghĩ có lý, hắn vậy mà lại có thể tức giận đến mức không để ý đến đại cục!
"Vâng, thuộc hạ đi ngay!" Tuy rằng vẫn không rõ trong lòng Vương gia đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn vẫn nên rời khỏi cái nơi lạnh lẽo này trước đã. Lần sau những chuyện về Vương phi, hắn vẫn nên trốn tránh là tốt nhất!