Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 18: Một trăm lượng bạc



Hai ngươi ngủ không được lâu thì cũng đã đến buổi chiều.

Tỉnh giấc giống như nghe được có người ngoài doanh trướng, chính xác là giọng nói của Mặc Hình đang vang lên ngoài cửa: "Vương gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"

"Vào đi!" Mặc Kỳ Uyên cẩn thận buộc lại vạt áo Vân Chỉ rồi nhấc chân ra bên ngoài trướng, Mặc Hình đã đứng chờ ở bàn bên cạnh: "Có chuyện gì?"

Sau khi cúi đầu hành lễ, Mặc Hình trầm giọng nói: "Vương gia, Ly Thiên cung truyền tin tức đến, trong đêm qua bộ tộc Hộ Hà - gia tộc xa lánh cuộc sống nhất giang hồ đã phát ra lệnh truy nã bằng máu, các môn phái trên giang hồ đều được phép truy nã lấy đầu của người trong hình, mà trong đó có hai người là Vương phi và Tần công tử trông vô cùng giống nhau, tuy nhiên trong ba người thì lại không có Vương gia và Công Ngọc công tử."

"Ừ, Bổn vương biết rồi. Ngươi đi bảo bọn họ cố gắng tiêu hủy nó đi, sử dụng một chút thủ đoạn cũng không vấn đề gì, những môn phái này còn chưa xứng đáng để Bổn vương để vào mắt!" Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh nói, xem ra gia tộc Hộ Hà này thật sự tức giận rồi, phát ra cả lệnh truy nã bằng máu? Thật đúng là không để bọn hắn vào mắt!

Mấy đại gia tộc ẩn cư đều có địa vị không nhỏ trên giang hồ, tuy rằng rất ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ nhưng mỗi khi gia tộc có việc, mỗi khi có lệnh truy nã được phát ra, các gia tộc ẩn cư khác, thậm chí là cả giang hồ đều vô cùng coi trọng.

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!"

"Từ từ!" Mặc Hình đang chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên có một âm thanh vang lên ngăn cản, chỉ thấy Vân Chỉ từ bên trong đi ra, tò mò hỏi: "Ngươi có biết cái lệnh truy nã kia, truy nã ta bao nhiêu bạc không?"

"Bẩm Vương phi, là một triệu lượng." Mặc Hình cũng không biết hỏi hắn thế này là có ý tứ gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Một triệu lượng à......" Vân Chỉ vuốt cằm suy nghĩ: "Hừ, coi như lão già râu bạc này tinh mắt! Ngươi đi lấy cái lệnh truy nã kia, nói là đã tóm được bản cô nương rồi!"

Mặc Hình hoàn toàn không hiểu, ý của Vương phi là gì, bảo mình chạy đi bán đứng nàng sao? Chẳng lẽ là vì một triệu lượng bạc kia sao?

Mặc Kỳ Uyên nhìn dáng vẻ âm thầm tính kế của Vân Chỉ, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Chính mình muốn chạy đến vậy mà còn muốn lừa của người ta một triệu lượng bạc, tính toán lần nay của nàng thật đúng là hời nha!"

"Không phải hắn đang muốn buôn bán sao, ta đây là đang trợ giúp sinh ý của hắn." Vân Chỉ không hề bị câu nói đùa kia làm cho xấu hổ, nghiêm chỉnh tính toán dường như đang làm ăn vậy.

Nghe thấy hai người đối thoại như vậy, Mặc Hình liền trở nên ngu dốt, cuối cùng cũng hiểu ý của Vương phi là gì. Nhất thời trên mặt đầy hắc tuyến, quả nhiên Vương phi và Vương gia là một đôi phúc hắc trời sinh, làm cái gì cũng tính toán tỉ mỉ, ai gặp phải hai người này đều phải hận thấu xương, cũng không biết là thủ hạ của bọn hắn sẽ phải mai táng bao nhiêu người đây!

Nhìn thấy Vương gia cũng không có ý phản đối, Mặc Hình cũng đành lĩnh mệnh: "Vậy thì thuộc hạ đi bảo Ly Thiên cung chuẩn bị đến Hách Liên thương thảo."

"Không cần, hiện tại ta sẽ đi cùng ngươi luôn, không cần phải lãng phí thời gian như vậy." Vân Chỉ hào sảng mở miệng, hiện tại thời gian còn không nhiều lắm, đã không nhiều thì không cần phải tiếp tục hoang phí như vậy.

Tay bị người bên cạnh bắt lây, Vân Chỉ nhìn về phía con ngươi sâu thẳm kia, trong đó tràn đầy lo lắng, nhếch miệng cười nói: "Ngươi yên tâm đi, lão già râu bạc kia chỉ biết trên người ta có chim Hoàng, chim Hoàng là thần thú mà bọn hắn bảo vệ, hẳn là hắn sẽ không đối xử kém với ta đâu."

"Hết ngày mai, nếu nàng không trở lại, ta sẽ đi tìm nàng." Mặc Kỳ Uyên nóng lòng nói với Vân Chỉ, nghiêm túc nói xong mới chậm rãi buông tay nàng ra, nhìn nàng từ từ rời khỏi doanh trướng.

Hoàng cung Hách Liên.

Lúc này Hộ Hà Trưởng lão đang giải thích với Hoàng thượng Hách Liên quốc những chuyện đã xảy ra ở đáy sông Bàn Niết. Hộ Hà Trưởng lão vô cùng buồn rầu, tuy rằng hắn là tộc trưởng - người thừa kế của một gia tộc ngàn năm tuổi, ở Hách Liên quốc thì địa vị của Trưởng lão còn lớn hơn Hoàng thượng một chút, chỉ là đây là chức trách của hắn, nhưng hắn lại không thể bảo vệ thật tốt, đến mức mà trên nét mặt già nua của hắn vẫn còn vương lại chút bụi đen dưới đó.

"Ý trưởng lão là, đáy sông Bàn Niết, không chỉ có Hoàng lăng bị hủy mà ngay cả Phượng Hoàng Thần Thú cũng không thấy đâu nữa?" Giọng nói Hách Liên Hoàng trầm xuống, xem ra là để ý mặt mũi Hộ Hà Trưởng lão hắn mới cố gắng cưỡng chế khí nóng trong bụng mình! Nhiều năm qua hắn đều hoàn thành rất tốt sứ mệnh thần thánh của Hách Liên quốc, hơn nữa trong Hoàng lăng đều là di thể của các bậc tiền bối, trong vòng một đêm đều bị hủy đi, cho dù tính tình có tốt cỡ nào cũng phải cảm thấy tức giận!

Sắc mặt trưởng lão cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nhưng có nóng giận cũng không có cách giải tỏa, đành phải dằn lại rồi nói: "Lão phu đã ra Lệnh truy nã bằng máu để truy nã những kẻ xấu này, mặc dù đáy sông Bàn Niết bị chúng làm cho hỏng bét nhưng cũng có chuyện đáng vui mừng xảy ra, Phượng Hoàng Thần Thú đã hiện thân khi Thái tử và một nữ tử đang gây ầm ĩ ở đáy sông, đây cũng chính là biểu hiện cho việc Thái tử là chủ nhân của chim Phượng, chỉ cần bắt được con bé kia, để hai người lập gia đình với nhau thì chúng ta cũng có thể coi như không bôi nhọ sứ mệnh tiền bối truyền xuống từ thời thượng cổ."

Vừa nghe trưởng lão nói như vậy, cuối cùng sắc mặt vua Hách Liên cũng dịu xuống mà thay bằng dáng vẻ vô cùng cao hứng: "Trưởng lão, theo như lời ngày nói là thật hay không? Hách Liên chúng ta bảo vệ thánh sông nhiều nắm, cuối cùng cũng được thần linh bảo vệ sao! Ha ha ha, Diệp nhi không hổ là Hoàng tử của ta, quả nhiên không giống với người bình thường! Quả nhân đã nhận lời, chỉ cần Diệp nhi cưới được phi tử có mệnh này thì trong ngày đại hôn của hắn quả nhân sẽ giao hết trọng trách của Hách Liên vào trong tay hắn!"

Từ nhỏ đến lớn, tài hoa của Hách Liên Diệp đều đã được mọi người biết đến, cũng đã sớm được phong là Thái tử, truyền ngôi vị Hoàng đế cho hắn cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi, hiện giờ vua Hách Liên lại biết được tin tức tốt như vậy, tâm tình trở nên vô cùng sảng khoái, nếu so với việc đại sự long trọng này thì chuyện Hoàng lăng bị hủy cũng đã biến thành bé nhỏ không đáng kể rồi!

"Vương thượng anh minh!" Hộ Hà Trưởng lão cũng tiếp lời, chỉ là không biết tại sao lại cảm thấy còn có chút gì đó không thích hợp.

Bỗng nhiên, có một nam tử bước nhanh đến phía trưởng lão, chỉ nhìn thoáng qua vua Hách Liên rồi cúi người hành lễ, rồi sau đó nói nhỏ bên tai trưởng lão.

Nghe bẩm báo xong, cặp lông mày màu trắng của Hộ Hà Trưởng lão dường như sáng lên, đáy lòng vừa mới sinh ra chút phiền não không hiểu liền trực tiếp bị ném đi, xoay người nói với Hác Liên Hoàng: "Con bé kia đã tóm được rồi, để lão phu để nhìn nàng một chút!"

"Vậy thì trưởng lão đi trước một bước, sau đó lão phải để cho quả nhân gặp con dâu tương lai của mình đó!" Hách Liên Hoàng hoàn toàn yên lòng, không có một chút tức giận nào đối với sự thất trách của trưởng lão, lòng tràn đầy vui sướng khi nghĩ đến cuối cùng Hách Liên cũng nhận được sự bảo vệ của Phượng Hoàng, có thể nhất thống thiên hạ!

Ngay khi trưởng lão vừa đến nơi, Mặc Hình đưa Vân Chỉ đến nơi xong rồi cũng cầm bạc đi.

Mới đi đến cửa, đập vào mắt trưởng lão là dáng vẻ nhàn nhã, thư thái của Vân Chỉ, chỉ thấy nàng thoải mái, nhàn nhã ngồi trên ghế trên, không để ý hình tượng mà ăn đồ ngọt và hoa quả trên bàn, không hề giống một phạm nhân bị bắt mà giống như một vị khách quý được mời đến vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv