“Vương gia chúng ta ngồi đây đợi vương phi đi,chỉ cần người bước vào sẽ nhìn thấy chúng ta ngay.”Ảnh Vệ nhìn vương gia nói.
”Ngồi đi,giờ này chắc nàng cũng sắp tới rồi.Hai ngừơi các ngươi thử nghĩ xemnếu ta nói nàng sẽ phản ứng với chuyện này thế nào đây,ta thật khôngbiết phải làm gì“.Hắn thật không biết phải đối mặt với nàng thế nào nữa.
”Vương gia người đừng lo.Người lúc nào cũng quan tâm vương phi mà,vương phinhất định không giận người đâu.Người đừng lo lắng quá“.Vô Ngân an ủi vài lời cho hắn.
Thật hy vọng nàng sẽ không vì thế mà bỏ mặc hắn,rời xahắn không quan tâm tới hắn.Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thực sựsợ hãi.
”Bảo Bảo đói chưa ta dẫn con đi ăn ngon“.Nàng liền dẫntay hài tử đi về hướng Túy Nguyệt lầu.Vừa cho bảo bảo ăn cơm,vừa gặphắn tiện thể cho 2 người gặp nhau luôn một thể.
Đột nhiên bảo bảo kéo áo nàng rồi chốn sau lưng nàng giọng sợ hãi vang lên”Mẫu thân,phụ thâncon đang ở đây chúng ta đi nơi khác ăn được không'.
Thấy bảo bảo như vậy nàng cất tiếng hỏi”Bảo Bảo phụ thân con là ai?“.
”Là người mặc y phục màu xanh lam ngồi cạnh bức bình phong kia,bên cạnh là hai hộ vệ mặc y phục dạ hành đen“.
Nhìn theo hướng chỉ tay của bảo bảo.”oh my good“.Phụ thân hắn chính là phuquân của nàng.Nàng giận,sao hắn dám nói dối nàng,nàng thật không hiểunổi.Nàng muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với nàng như vậy,nhưng nghĩ lại những ngày ở cùng hắn nàng lại không đành lòng cứ như vậy mà hiểu saicon người hắn.Bây giờ nàng nên ngồi lại suy nghĩ kĩ càng xem nên đốidiện với hắn thế nào.
”A Trúc ngươi vào nói với ba người họ rằng hômnay ta không tới được hẹn gặp vào lần tới.Bảo chàng đừng lo cho ta“.Dặndò A Trúc xong nàng dẫn bảo bảo đi nơi khác,nàng muốn nghe mọi chuyện từ bảo bảo.
”Xin lỗi công tử Y Lâm tiểu thư muốn tôi chuyển lời tới công tử rằng hôm nay nàng không thể tới được,nàng xin lỗi công tử.Cònnữa người không cần lo lắng cho nàng đâu hiện giờ nàng sống rất tốt.Nàng hứa rằng sẽ tới gặp công tử xin người yên tâm“. Nàng thật không có thời gian dài dòng thêm nữa nàng còn phải đi bảo vệ tiểu thư.
”Cô nương à đợi đã”Vô ngân vội đuổi theo nàng.
”Dừng lại.Hai ngươi đi dò la tin tức cử nàng cho ta rồi về báo lại cho ta.Ta phải đi xử lí một số việc“.
”Bảo bảo con nói cho ta biết người vừa rồi có đúng là phụ thân của con không”Nàng muốn khẳng định lại một lần nữa.
”Đúng là phụ thân con”
”Đó là phu quân của ta”
Hai tiếng nói đồng thời cất lên.không gian trở lên im ắng lạ thường.
”Mẫu thân người đừng vì thế mà giận phụ thân con sẽ kể hết cho người nghe“.Sợ nàng sẽ hiểu lầm nó vội vàng giải thích.
”mẫu thân à thực ra mọi chuyện là như thế này bala..bala..bala..chúng ta làm như vậy nhé mẫu thân“.
Hai nụ cười gian xảo hiện chạy theo 2 suy nghĩ “Phụ thân xem lần này ngườisống như thế nào“.”Phu quân được lắm dám nói dối ta ta sẽ dạy chàng thật ngoan“.