Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nàng cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Buông ta ra! Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Nếu ôm ta như vậy, ngươi phải phụ trách cả đời ta!”
Tô Cẩm Lí nghe nàng nói thế, sắc mặt hắn chợt trở nên xanh mét.
Hắn cười lạnh, cuối cùng thì nàng cũng để lộ mục đích thật sự rồi!
Tô Cẩm Lí nhìn quanh cảnh xung quanh, tựa như nghĩ tới gì đó.
Hắn đột nhiên tăng tốc, ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.
"Phụ trách cả đời ngươi? Mơ đi!” Tô Cẩm Lí nói không nhanh không chậm.
"Vậy thì mau thả ta xuống!”
Tô Cẩm Lí nghe vậy, lập tức nhìn thoáng qua nàng.
Đáy mắt lóe lên ánh mắt ý vị không rõ ràng, hắn lập tức nhếch môi lên.
Nói rất gọn gàng dứt khoát: “Được!”
Ngay sau đó, Dương Xuyến Xuyến cảm thấy cả người mình bị Tô Cẩm Lí túm lấy.
Nàng kêu lên một tiếng, cả người bị vứt xuống đường.
Tõm ~.~
Dương Xuyến Xuyến thét chói tai, dùng sức vuốt nước trên mặt!
Nam nhân đáng chết, dám vứt nàng xuống nước!
Đêm tháng tư, nước sông lạnh như băng!
Trời ạ, nàng cảm thấy toàn thân bị động, không thể nhúc nhích rồi!
Mà Tô Cẩm Lí lại ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chằm nàng với vẻ hiên ngang.
Đuôi mắt hắn tràn đầy sự lạnh lùng lùng, đôi môi khẽ nhếch lên, thản nhiên nói:
"Nữ nhân, tốt nhất đừng có nảy sinh ý đồ quấn lấy ta, không có lợi cho ngươi đâu!”
Nói xong, hắn xoay người, thậm chí còn kiêu ngạo muốn rời khỏi.
Dương Xuyến Xuyến thật sự rất muốn la to lên, nàng không biết bơi đâu...
Nàng sợ nhất là nước!
Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, ở đây chỉ có một mình, một khắc này, Dương Xuyến Xuyến thật sự sợ hãi.
Nàng dùng sức giãy dụa, đáy lòng chua xót.
Trong nháy mắt, nàng nhìn bóng lưng Tô Cẩm Lí mà chợt nhớ tới một bóng lưng kiên quyết khác.
(Ở đoạn này sẽ bắt đầu hồi tưởng về hiện đại nên mình dùng lối xưng hô khác)
Lúc đó, cô thật sự cho rằng Tô Tử An thích mình.
Cô quấn lấy anh, dính lấy anh, một tiểu thư ngàn vàng vốn kiêu ngạo, tính tình nóng nảy lại ngày càng tinh tế và sâu sắc...