Tô Cảnh Lương đưa lưng về phía nàng, nhàn nhạt đứng, nghe được lời như vậy thì từ từ xoay người. Nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm, đột nhiên nở nụ cười. Cười rất ôn hòa, mang theo chút trấn an: "Sơ Tâm, sao vậy?" Tô Sơ Tâm càng cảm thấy sợ: "Muội.... Huynh..... Muội
.. Chúng ta...
" Tô Sơ Tâm lắp bắp, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh. "Sơ Tâm, hôn sự của chúng ta, lùi lại đến năm sau." Tô Cảnh Lương nói ra, rất chậm, không thêm lời nào khác. Tô Sơ Tâm hơi bình tĩnh lại, có lẽ là nàng quá lo lắng rồi. Ép bản thân bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Tô Cảnh Lương, sau đó nói nhỏ: "Vì sao?" Tô Cảnh Lương mở miệng, đáy mắt mờ mịt. Tô Cẩm Lí không cần nữ nhân kia. Có phải hắn vẫn còn khả năng theo đuổi không?
Nhưng Tô Sơ Tâm thì phải làm gì bây giờ? Nếu hắn không bảo vệ Dương Xuyến Xuyến, vậy nàng sẽ bị Tô Cẩm Lí đối đãi tàn bạo hơn nữa. Hắn quyết định từ bỏ, làm không nổi! Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất nữ nhân này khiến hắn để ý, phiền não. Không phải không để ý tới Tô Sơ Tâm, không phải không để ý tới mong muốn của mẫu hậu, nhưng tình cảm này so với những thứ đó càng thêm mãnh liệt. Mãnh liệt đến không thể nào dứt ra được. "Vì sao muốn làm vậy? Cảnh Lương, hôm nay huynh tiến cung sớm như vậy, đối với muội mà nói là để bàn tới hôn sự của chúng ta..." Gương mặt tinh xảo của Tô Sơ Tâm nhăn lại: "Nhưng vì sao lại nói với muội lùi lại đến năm sau? Cảnh Lương, trong lòng huynh rốt cuộc coi muội là gì? Cảnh Lương, trong lòng huynh có phải là Dương Xuyến Xuyến không?!" Tô Sơ Tâm hét lên, không chịu đựng nổi nữa, nàng vẫn luôn cẩn thận yêu hắn!