Dương Xuyến Xuyến biết Tô Cẩm Lí đang nhìn mình. Ánh mắt của Tô Cẩm Lí, luôn khiến nàng phát giác được. Mặt thờ ơ, nhấc chân đi về phía trước. Nhìn tình hình như vậy, đáy lòng Tô Cẩm Lí lạnh giá. Nàng quả thật không để ý đến hắn, sao hắn phải để tâm đến cảm nhận của nàng? Lại như ngày đó, hắn vui vẻ đi tìm nàng, nghe được từng câu từng chữ nàng nói. Bị nàng vô tình giẫm đạp lên tôn nghiêm của nam nhân, còn bị sự vô tình của nàng chia năm xẻ bảy trái tim. Nhếch môi, ngạo mạn đáp: "Không có gì, bổn vương mệt mỏi, chán ghét." Sau đó, Tô Cẩm Lí không nói thêm gì mà xoay người rời đi
Chán ghét, mệt mỏi? Bốn chữ xóa tan mọi chuyện trước đó xảy ra giữa họ. Dương Xuyến Xuyến chớp mắt, vẫn im lặng đi về phía trước. Thì ra nàng chẳng có gì hấp dẫn
Ha ha, xinh đẹp, lại là tiểu thư nhà giàu thì sao nào? Tô Tử An không cưới ngươi, im lặng không từ biệt mà bỏ đi. Trước một ngày còn ôm ấp nói sẽ đưa ngươi đi Pháp, còn nói muốn cho ngươi một niềm vui, còn nói cho hắn thời gian suy nghĩ chuyện kết hôn. Nàng biết, mỗi nam nhân đều có nỗi sợ với hôn nhân, huống chi nàng có bối cảnh tốt như vậy, khiên Tô Tử An có áp lực rất lớn. Nàng không để ý đến những thứ đó, đâu có nghĩa là Tô Tử An không để ý? Nàng vẫn luôn nói chuyện cẩn thận, sợ sẽ khiến Tô Tử An tức giận. Cẩn thận tiếp cận và lấy lòng, còn khom người hèn mọn cầu xin. Đổi lấy kết cục như vậy. Trên thế giới, chỉ có duy nhất một nam nhân khiến nàng hèn hạ như vậy, Tô Tử An là người đó. May mắn nàng chưa động tâm với Tô Cẩm Lí.