Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 9: Thú nhận



Thanh y nam tử và tiểu nam hài đứng đối diện nhau, cả hai đều im lặng không lên tiếng nhưng chỗ giao nhau giữa hai đạo ánh mắt như xẹt tia lửa điện.

Chán trò mắt to trừng mắt nhỏ, Lãnh Nguyệt mở miệng lạnh lùng nói “Đây là Huyết Nguyệt lâu. Một khi đã bước chân vào đây thì đều phải trở thành người của Huyết Nguyệt lâu. Sống làm người Huyết Nguyệt lâu, chết làm ma Huyết Nguyệt lâu. Nếu không phải…” Dừng lại một lát, lạnh như băng phun ra một chữ “Chết.” Sát khí phát ra quanh người.

Trước ánh mắt thị huyết của Lãnh Nguyệt, Mộ Lan không chút run sợ trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, bình thản nói “Ta là người của thiếu chủ.”

“Thiếu chủ? Chính ngươi cũng biết Khinh nhi là thiếu chủ của Huyết Nguyệt lâu. Nếu là người của nàng thì chính là người của Huyết Nguyệt lâu.”

“Không! Chủ nhân của ta chỉ duy nhất có một, là Vân Khinh. Ta gọi nàng là thiếu chủ vì nàng không muốn ta gọi là chủ nhân. Thiếu chủ chỉ là một danh xưng.” Mộ Lan quả quyết phản bác “Hơn nữa… Chính Vân công tử là người đã chỉ định như thế.” Nói xong nhìn Lãnh Nguyệt đầy thâm ý.

Lời này thực sự đã chạm đến vảy ngược cấm kị của Lãnh Nguyệt, hắn vung tay đánh một chưởng về phía Mộ Lan. Xuất chiêu nhanh đến nỗi khiến Mộ Lan không kịp trở tay, không còn cách nào khác đành trực tiếp hứng trọn lấy một chưởng. Hai tay đan chéo che trước ngực gồng mình đỡ đòn, một chưởng này quá mạnh khiến Mộ Lan phải lùi lại cả chục bước mới giữ được thăng bằng.

“Ngươi đang dùng Nhiên để đe dọa ta?” Giọng nói âm u kèm theo sát khí ngày một dày đặc khiến người ta hít thở không thông. Nếu là người bình thường dưới áp lực này chắc chắn đã sớm sùi bọt mép ngất xỉu rồi. Mái tóc dài và y phục của Lãnh Nguyệt không gió mà động.

Trước sát khí như muốn đoạt mạng này, Mộ Lan lưng vẫn đứng thẳng tắp, đầu cũng không hề cúi, chắp tay có lễ nói “Mộ Lan không dám. Lâu chủ bớt giận.”

“Theo ta thấy thì ngươi dám đấy.”

Mộ Lan không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng chịu đựng sát khí nồng đượm trong không khí. Lúc này hắn cảm thấy cổ họng có vị ngòn ngọt như đang chực trào ra nhưng vẫn cố ép xuống. Khóe môi từ từ rỉ ra một thứ chất lỏng ấm nóng song khuôn mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì, cũng chẳng buồn chùi đi.

Một lúc sau, sát khí dần dần thuyên giảm, không khí trở nên trong lành dễ chịu hơn. Lúc này Lãnh Nguyệt mới lạnh giọng lên tiếng “Ngươi nên cảm tạ Khinh nhi, nếu không phải nàng cầu xin thì ta sẽ không dễ dàng nương tay như thế này đâu.”

“Tạ lâu chủ thủ hạ lưu tình.” Chắp tay vẫn giữ đưa lên cao hơn.

Liếc mắt nhìn vết máu bên khóe miệng Mộ Lan, khóe môi Lãnh Nguyệt cong lên giễu cợt “Đến mạng sống của mình còn không đảm bảo. Ta xem ngươi cũng chẳng đủ tư cách đứng bên nàng.” Nói xong phất tay áo hừ lạnh quay bước.

Nhìn bóng lưng Lãnh Nguyệt khuất hẳn, lúc này Mộ Lan chợt khuỵu gối ngã bệt xuống đất, không khống chế được nữa ôm miệng phun ra một ngụm máu lớn. Tay run run đưa lên nhìn, máu đỏ hơi ngả sang màu đen. Chất độc vẫn còn sao? Mộ Lan có chút kinh ngạc, hiện tại mới hiểu câu nói vừa rồi của Lãnh Nguyệt. Hèn gì mấy tháng nay hắn luôn có cảm giác một phần nội lực bị phong bế không giải thoát ra được.

Cảm giác quen thuộc lại trào ngược lên trong cổ họng, Mộ Lan lại phun ra một ngụm máu. Lồng ngực vừa tức thở vừa nhức nhối, cơn đau ê buốt từ hai cánh tay truyền đến nhắc hắn nhớ lại một chưởng thịnh nộ vừa rồi của Lãnh Nguyệt. Không, không thể đổ lỗi tất cả do chất độc. Là do hắn còn quá yếu.

Nếu không phải vì Vân Khinh, một chưởng kia của Lãnh Nguyệt cũng sẽ không giảm bớt lực sát thương.

Nếu như Lãnh Nguyệt thực sự xuất toàn lực, hắn có lẽ đang nằm thoi thóp chờ chết.

Đối với Lãnh Nguyệt thì việc giết hắn dễ dàng như trở bàn tay.

Trong đầu Mộ Lan quay cuồng trong những suy nghĩ dằn vặt, bên tai như vang lên giọng nói “Ta xem ngươi cũng chẳng đủ tư cách đứng bên nàng.” Bàn tay dính đầy máu siết chặt lại đấm mạnh xuống đất khiến cát bụi bay mù mịt. Chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Hắn nhất định phải mạnh hơn nữa!



Tử Vân các.

Đã qua một tuần trà kể từ lúc hai ám vệ rời đi, và đương nhiên bọn hắn cũng không quên hướng Vân Nhiên kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Từ lúc bước chân vào đây Vân Khinh vẫn một mực đứng yên lặng tại bậu cửa, động cũng không dám động, từ đầu chí cuối chỉ cúi đầu nhìn đôi giày thêu của mình dưới chân. Mặc dù không ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn có thể cảm giác một đạo ánh mắt vẫn luôn phủ xuống người mình khiến nàng không dám lộn xộn.

Ấm trà ở trên bàn không hề được đụng đến đã sớm nguội lạnh, Vân Nhiên lẳng lặng ngồi trên chủ vị cuối cùng cũng lên tiếng “Lại gần đây.”

Giọng nói không rõ hỷ nộ khiến Vân Khinh có chút lo sợ chầm chậm đi vào, còn cách ba bước chân thì dừng lại. Chợt nghĩ bản thân chẳng làm việc gì sai trái cả, tại sao phải thấy tội lỗi day dứt chứ? Nghĩ đoạn ngẩng đầu lên ép mình phải nhìn thẳng vào Vân Nhiên. Tuy nhiên khi ánh mắt vừa đụng vào tròng mắt đen như màn đêm của hắn, Vân Khinh có cảm giác hốt hoảng như bị nuốt chửng trong bóng đêm ấy. Nhưng nàng cũng không muốn biểu hiện rõ sự sợ hãi bèn chuyển tầm mắt xuống sống mũi cao thẳng của hắn. Nhuệ khí bừng bừng vừa mới ra trận đã tự động giao vũ khí giơ tay đầu hàng, Vân Khinh đau khổ nghĩ thầm. Cũng không thể lí giải nổi vì sao một người sống đến kiếp thứ hai như nàng lại sợ một người cổ đại như Vân Nhiên. Hắn chưa bao giờ đánh nàng, mắng nàng, thậm chí cũng không bao giờ to tiếng với nàng. Ở hắn có cái gì đó không thể nắm bắt tựa vực sâu không nhìn thấy đáy. Một nam nhân ôn nhu tĩnh như mặt hồ lặng sóng nhưng lại có khí chất không giận mà uy hoàn toàn trái ngược vẻ bề ngoài khiến người khác không thể khinh nhờn. Nếu hắn được sinh ra tại thời đại nam tôn, không nghi ngờ gì hắn chắc chắn sẽ trở thành bậc chí tôn bễ nghễ thiên hạ.

“Không phục phải không?” Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của nàng, Vân Nhiên hỏi.

Vân Khinh im lặng không trả lời coi như ngầm thừa nhận.

Thầm thở dài một tiếng, việc Vân Khinh nhiều lần trốn ra ngoài thực ra hắn đã biết ngay từ đầu. Hai người giám sát Vân Khinh nếu không có sự ngầm cho phép của hắn sao dám tự ý thả nàng đi chứ? Đã quá rõ tính cách Vân Khinh không đời nào chịu bị giam giữ ở một chỗ nên chắc chắn sẽ tìm mọi cách trốn đi. Hắn cũng không muốn quá khắt khe đối với nữ nhi duy nhất của mình, nhưng nghĩ cứ như vậy mãi cũng không ổn nêm phải một lần đối mặt nói chuyện rõ ràng.

“Khinh nhi, ta là gì của ngươi?”

Vân Khinh lắp bắp không hiểu “Tại sao…?”

“Trả lời ta!” Vân Nhiên cắt ngang.

“Phụ thân… là phụ thân của ta.”

“Vậy ngươi có bao giờ coi ta thực sự là một người phụ thân không? Có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ta không?” Giọng nói ba phần chất vấn bảy phần đau đớn.

Vân Khinh ngỡ ngàng nhìn Vân Nhiên. Hắn ôn nhu, hắn chăm sóc, cưng chiều sủng nịch nàng. Nhưng chưa bao giờ nàng thấy qua biểu cảm này của hắn, vì mỗi khi nhìn nàng, hắn luôn mỉm cười dịu dàng. Nhìn Vân Nhiên đau khổ trong lòng nàng cũng chợt thấy nhói lên khó chịu. Đưa tay lên ngực tự vấn. Có không? Có hay không?... Hình như, chưa từng… May mắn được trao tặng cơ hội thứ hai sống lại, nàng biết trân trọng hưởng thụ, yêu cuộc sống hơn trước. Luôn nghĩ làm thế nào để ngày mai trải qua vui hơn ngày hôm nay, muốn lớn thật nhanh để chạy ra thế giới bên ngoài thăm thú khắp nơi chứ không phải mãi trong khuôn khổ ngọn núi này. Thật sự đã bỏ quên mất những người xung quanh, những người thân kiếp này của nàng. Vân Khinh bàng hoàng nhận ra, thì ra nàng là người ích kỷ như vậy. Chỉ một mực nghĩ đến niềm vui riêng của bản thân mà không hề để ý đến người bên cạnh luôn quan tâm đến mình.

“Phụ thân, ta…”

“Ngươi trách ta kiểm soát ngươi, giam cầm ngươi, nhưng lại không nghĩ là vì ta muốn bảo hộ ngươi.”

“Ngươi có biết, lúc nghe tin ngươi ngã xuống vực, tim ta tưởng như ngừng đập rồi không? Nếu ngươi xảy ra chuyện, thì ta phải làm sao?”

“Tại sao? Tại sao lại tự đặt mình vào nguy hiểm? Lúc đó ngươi có nghĩ đến ta hay không? Có nghĩ đến người phụ thân này sẽ đau khổ thế nào nếu mất đi ngươi không?”

Dường như những lo sợ uất ức bị dồn nén đã lâu hiện tại như những cơn sóng ào ạt dâng cao như thủy triều, buông theo những cảm xúc tâm tư giấu trong lòng thoát ra ngoài.

Từng câu từng chữ của Vân Nhiên như những mũi tên hung hăng ghim vào ngực Vân Khinh. Càng nghe càng thấy mình đúng là một kẻ tệ hại, nước mắt ầng ậc từng giọt to như hạt đậu thi nhau lăn trên má. Hai tay siết chặt lấy ống tay áo vừa khóc nấc vừa mếu máo nói không rõ tiếng “Phụ thân… xin xin…lỗi… xin lỗi… xin… … ta sai rồi…”

Nhìn Vân Khinh khóc đến không thành tiếng, môi dưới bị cắn đến rướm máu để giữ cho không bị nấc lên, Vân Nhiên trong lòng vừa không nỡ vừa đau xót bèn xốc nách nàng lên đặt ngồi trên đùi, một tay vuốt lưng nhỏ dỗ dành “Khinh nhi ngoan, đừng khóc nữa. Là phụ thân không nên lớn tiếng với ngươi.”

Cơn nấc dần qua, Vân Khinh cũng bình tĩnh ổn định lại tâm trạng, ngước đầu nhìn Vân Nhiên lo sợ nói “Không, ta đáng bị như thế, phụ thân mắng đúng lắm. Phụ thân, ta biết ta sai rồi, có thể tha thứ cho ta hay không?”

“Ngốc tử, đương nhiên rồi. Phụ thân chỉ mong ngươi trước khi quyết định làm gì đó thì hãy luôn nghĩ cho bản thân mình đầu tiên.” Vân Nhiên mỉm cười ôn nhu quen thuộc như mọi khi dịu dàng ôm lấy nàng.

“Vâng.”

Vân Khinh cũng chôn đầu vào vai hắn ôm trở lại, cảm nhận được mùi trà quen thuộc nhàn nhạt vương vấn quanh đầu mũi.

Hiện tại Vân Khinh đã hoàn toàn mở rộng lòng mình đối với Vân Nhiên, những nút thắt e ngại trong lòng hoàn toàn được gỡ bỏ. Vì vậy nàng không muốn giữa hai người còn tồn tại bất cứ bí mật nào nữa mà sẽ can đảm đối mặt với sự thật, cho dù có lẽ sau khi thú nhận chuyện này, hắn sẽ ghê sợ, ghét bỏ nàng. Nàng cũng tuyệt không hối hận.

Đã quyết tâm như thế , Vân Khinh hít sâu vào một hơi nhẹ đẩy Vân Nhiên ra nói “Phụ thân, thực ra có một chuyện ta vẫn luôn giấu ngươi.”

Vân Nhiên mỉm cười vuốt vuốt lưng Vân Khinh để nàng bình tĩnh hơn, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.

“Thực ra… linh hồn ta đến từ một nơi khác.” Vân Khinh dừng lại một chút chăm chú quan sát Vân Nhiên muốn nhìn ra một chút cảm xúc của hắn lúc này. Nhưng không hề có sự kinh ngạc hay sợ hãi như nàng tưởng tượng, khóe môi Vân Nhiên vẫn nhẹ cong lên mỉm cười hiền hòa, đôi mắt vẫn đen huyền như màn đêm không sao nhìn ra được suy nghĩ của hắn. Thấy vậy Vân Khinh có chút yên lòng, tiếp tục chẫm rãi kể “Cũng không biết vì cái gì mà linh hồn ta lại lạc đến đây. Chỉ biết lúc tỉnh lại đã nghe thấy giọng nói của ngươi, cũng nhận ra chính mình đang nằm trong bụng của ngươi. Còn cơ thể ta ở thế giới kia, đã chết.” Đúng vậy, khoảng mấy ngày sau khi được sinh ra, Vân Khinh đã mơ thấy ba mẹ, ca ca và tiểu đệ một thân lễ phục màu đen trong tang lễ của chính mình. Không ai có thể nhìn thấy nàng, nghe thấy nàng, thậm chí còn đi xuyên qua người nàng như một bóng ma. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể đau đớn bất lực nhìn mẹ thương tâm qua độ mà ngất đi trong lòng ba. Sau đó giật mình tỉnh giấc, phát hiện nước mắt vô thức đã rơi đẫm gối. Tất cả đều quá đỗi chân thực khiến nàng nghĩ không đơn giản là một giấc mơ, mà đó thực sự là chuyện đã diễn ra. Thực sự Đỗ Y Lạc ở thế giới kia đã không còn tồn tại, mà Vân Khinh lại được sinh ra ở thế giới này.

Vẻ mặt tang thương làm Vân Nhiên không nỡ khi đã khiến nàng nhớ lại chuyện cũ không vui, bèn mở miệng nói.

“Ta cũng phần nào đoán ra chuyện này rồi.”

Vân Khinh ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhìn Vân Nhiên “Thật sao?”

Khẽ gật đầu, nghe giọng nói có chút khàn của Vân Khinh bèn rót cho nàng một ly trà.

Nhấm một ngụm trà, nàng lại e dè hỏi “Vậy phụ thân có cảm thấy ta là thứ quái thai kỳ dị hay không?”

“Không đâu.”

Thấy Vân Nhiên không hề có chút gì tỏ ra bài xích hay ghê sợ, Vân Khinh vô cùng vui sướng hạnh phúc, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản hơn hắn giống như vừa được xưng tội xong.

“Bởi vì, ta cũng giống ngươi.” Vân Nhiên chậm rãi nói tiếp.

“Phụt!” Vân Khinh phun toàn bộ nước trà trong miệng bắn lên tay áo trắng sạch sẽ của Vân Nhiên, bộ dáng như gặp quỷ trố mắt nhìn hắn. Giọng run run nói “Phụ thân… ngươi… ngươi… lẽ nào cũng xuyên không đến đây sao? Cũng từ thế kỷ hai mốt sao?” Té ra có một đồng chí xuyên không ngay từ đầu luôn ở trước mắt mà nàng không biết.

Vân Nhiên nghi hoặc lặp lại mấy từ ngữ lạ lẫm “Xuyên không? Thế kỷ hai mốt? Là nơi trước đây ngươi từng sống?” Vừa nói vừa dùng tay áo rộng lau nước trà đang nhỏ giọt trên cằm Vân Khinh.

Nhìn dáng vẻ Vân Nhiên như vậy thì có lẽ không phải, nhưng tại sao hắn lại nói giống nàng? Vân Khinh không nghĩ hắn nói dối vì chẳng có lý do gì hắn phải làm như vậy. Hơn nữa khi nghe nàng kể chuyện Vân Nhiên cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, giống như mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của hắn.

Nhìn sự khó hiểu hiện rõ trên mặt Vân Khinh, Vân Nhiên giải thích “Ta vẫn giữ được trí nhớ của kiếp trước. Nhưng không giống như ngươi đến từ nơi khác, ta được sống lại quay về thời điểm năm năm tuổi.”

Vân Khinh hiểu ra gật gật đầu, ra là trọng sinh.

Thật đúng là kỳ lạ, một người không rõ nguyên nhân xuyên không, một người trọng sinh sống lại gặp được nhau. Có phải là sự sắp xếp có chủ ý của đấng tạo hóa hay không? Cũng có thể từ nhiều kiếp trước nàng mắc nợ Vân Nhiên, nên kiếp này mới được sinh ra trở thành con của hắn chăng? Cho dù nàng có thắc mắc thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai có thể lên tiếng giải đáp, thôi thì cứ sống thuận theo tự nhiên vậy. Chuyện gì đến thì sẽ đến. Dù sao thì nàng cũng đã trở nên quen thuộc và yêu thích cuộc sống hiện tại.

Chợt Vân Nhiên choàng tay ôm lấy nàng.

“Phụ thân?”

Từ trên đầu vang lên giọng nói thủ thỉ dịu dàng của Vân Nhiên “Khinh nhi, ngươi chắc chắn là món quà mà ông trời ban tặng cho ta.” Sống lại lần thứ hai, biết trước những chuyện hắc ám trong tương lai. Hắn quyết định thay đổi số phận của mình, buông tay tất cả bỏ đi để đổi lấy một cuộc sống tiêu dao tự tại. Để rồi khi gặp được người kia, hắn bắt đầu trầm mê, nàng là người đầu tiên trong cả hai kiếp khiến hắn biết thế nào là rung động. Nhưng ông trời vốn thích trêu người, thứ nàng khao khát nhất lại là thứ hắn căm hận nhất, vì vậy hắn mang theo trong người giọt máu của nàng lần nữa bỏ đi.

Hiện tại hắn không cầu gì cả, hắn chỉ muốn nuôi dưỡng tiểu nữ nhi của hắn thật tốt, tiếp tục sống những chuỗi ngày giản dị mà bình lặng như thế này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv