Trầm Sơ Tình sắp xếp cho Phương Đàn một căn nhà cách đó không xa, từ cửa thôn đến nhà nàng khoảng một nén hương. Tống Ứng Diêu và Phương Đàn cùng nhau đến nơi này.
Tống Ứng Diêu đứng ở ngoài sân có chút khó tin Vương Gia sẽ ở nơi như thế này.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, Trầm Sơ Tình không kịp chuẩn bị chổ đàng hoàng cho Phương Đàn, hơn nữa Phương Đàn cũng không nghĩ sẽ trụ ở đây lâu, vì thế ngôi nhà này có phần tơi tả, nguyên lai chủ nhân của nó dời vào trong kinh thành giao ngôi nhà lại cho trưởng thôn, mà Trầm Sơ Tình chính là tìm đến trưởng thôn rồi mua lại ngôi nhà này.
Mặt trời và gió thiêu đốt ván cửa đen ngời, do không chịu nổi thời gian tàn phá cứng ngắc nứt toác ra, chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào có lẽ ván cửa sẽ rơi xuống lộ ra những thanh gỗ ghép bên trong.
Những tấm ván gỗ củ lỹ chen chúc nhau giữa khe hở chật hẹp cũng không che được hết khung cảnh ngôi nhà, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mồn một cảnh tượng bên trong. Hai bên cửa viện dán đôi câu đối không biết đã từ năm nào, góc viền trường liên tróc ra, mặt trên tranh chữ vẫn còn, mà màu giấy đỏ từ lâu đã phai tàn trắng bệch. Nguyên bản kẻ đập cửa phải là màu vàng óng ánh nay mặt trên mọc đầy gỉ sắc làm cho nó mất đi vẻ uy nghiêm.
Không chỉ những thứ này, còn có tường ngói mọc đầy rêu xanh, ngoài sân mỗi một nơi không chổ nào không hiện sự cũ nát, khỏi cần nói cảnh tượng khi vào nhà.
Tống Ứng Diêu không thể tưởng tượng nổi đưa tay chỉ cửa viện: “Vương Gia ở nơi này?”
Phương Đàn gật đầu. Sau khi Trầm Sơ Tình mua lại cái nhà này, vốn định cho Hoán Sơn phái người lại đây dọn dẹp một phen và cũng phái mấy cái hạ nhân đến hầu hạ Phương Đàn, tuyệt không thể để cho Phương Đàn ở trong ngôi nhà cũ rách thế này được. Thế nhưng Phương Đàn từ chối thỉnh cầu của Trầm Sơ Tình, nàng đâu có yếu ớt như vậy, có chỗ nào mà không thể ở, đừng vì ở có mấy ngày mà hao tốn tiền bạc.
“Vào xem một chút đi“. Phương Đàn đi phía trước đẩy cửa ra. Trục cửa lâu ngày thiếu tu sửa, bị ngoại lực đưa đẩy chuyển động phát sinh âm thanh nặng nề.
Trong sân cũng không có rách nát như Tống Ứng Diêu tưởng tượng, bên trong phòng ốc tuy rằng cổ xưa nhưng mỗi một góc đều được người quét tước sạch sẽ, trên đất một mảnh lá rụng cũng không có.
Tống Ứng Diêu đi vào trong sân, đưa tay chạm cây cột chống đỡ mái hiên, mặt trên không hề có một chút tro bụi. Ánh mắt đảo qua tường cửa sổ, nhìn thấy trong nhà một bàn đầy tấu chương, có cái còn đang mở ra để trên bàn. Tới gần thấy cạnh chiếc bàn là một cái ghế cũng đầy ấp tấu chương, bên cạnh bày ra xa một chồng tấu chương chỉnh tề, đại thể hẳn là đã thẩm duyệt qua. Trong nghiên mực hồng vẫn còn chưa khô cạn, bên cạnh bàn ngọn nến đã cháy chỉ còn một đoạn.
Tâm Vương Gia mặc dù thuộc về nàng nhưng con người nàng ấy là vì thiên hạ.
Tống Ứng Diêu trên mặt bất mãn chớp mắt, nàng chỉ vào khoảng sân sạch sẽ hỏi: “Vương Gia chính mình quét dọn sao?”
Phương Đàn đi theo phía sau nàng, gật gật đầu: “Đúng thế”
Tống Ứng Diêu buông xuống lo lắng, xem ra nàng coi thường Vương Gia rồi, Vương Gia cho dù không có hạ nhân cũng có thể làm rất tốt, làm hại nàng lo nghĩ một hồi. Nàng không nói một lời, chuyển hướng nhà bếp muốn đi vào xem sao.
Phương Đàn hốt hoảng chặn trước mặt nàng: “Nàng muốn đi đâu?”
Tống Ứng Diêu thâm tường đáp: “Nhà bếp“. Nếu như nàng đi vào phát hiện Vương Gia ăn sung ăn sướng, vậy thì nàng ấy lại lừa nàng nữa rồi.
Phương Đàn nghe thấy nàng nói muốn ra nhà bếp, vội vã đem nàng kéo trở lại: “Nhà bếp đừng đến xem, bên trong lung ta lung tung, không có gì đẹp đẽ”
“Thiếp không tin“. Tống Ứng Diêu cho rằng Vương Gia nhất định ở trong phòng bếp giấu diếm nàng cái gì, không để ý Phương Đàn khuyên can nàng đẩy Phương Đàn ra đi thẳng vào. Bởi vì Phương Đàn chưa có viết hưu thư, nên khi không có người nàng tự xưng là thần thiếp.
Đẩy cửa phòng bếp Tống Ứng Diêu đi vào, vừa đi vào một bước mũi liền ngửi được mùi cháy khét dày đặc, nàng không nhịn được ho khan mấy lần.
Phương Đàn không đành lòng thấy nàng như vậy mới khuyên nhủ: “Không có gì đẹp đẽ, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi” Nói xong muốn lôi Tống Ứng Diêu ra ngoài.
Tống Ứng Diêu lắc đầu không chịu. Nàng vừa ho khan vừa dùng tay bưng miệng mũi, mở to hai mắt thấy rõ cảnh tượng trong nhà bếp.
Vách tường cạnh kệ bếp đen thùi giống bị hỏa thiêu, khói đen lan tràn hướng ám lên trên, thiếu một chút nữa đã đến nóc nhà. Nguyên bản chổ đặt củi lữa cũng là hỏng bét, củi lửa đã bị đốt thành than cũng không nhìn ra được cái gì, còn có một nửa đã thành than một nửa còn nguyên xi nhưng cái lò thì ướt nhẹp.
“Chuyện gì thế này?” Tống Ứng Diêu sắc mặt nghiêm nghị hỏi.
Phương Đàn quẫn bách: “Bản vương thật sự không nấu cơm được, như nàng thấy...” Giải thích như vậy cũng coi như là trả lời cái vấn đề của Tống Ứng Diêu.
Mấy ngày trước đây nàng muốn thử nhóm lửa nấu cơm, sau khi châm lửa kết quả không khống chế được hỏa suýt chút nữa đem nhà bếp đốt thành tro. May là nàng mang nước giếng từ bên ngoài vào kịp, không phải vậy toàn bộ nhà này không chừng đã bị thiêu đốt. Kết quả là Tống Ứng Diêu nhìn thấy như hôm nay.
Tống Ứng Diêu buông tay bịt miệng ra nhìn Phương Đàn: “Vậy ngươi mấy ngày nay ăn cái gì?”
“Không phải đã nói rồi sao? có gì ăn nấy...” Phương Đàn do dự trả lời.
Tống Ứng Diêu cau mày đánh gãy lời của nàng: “Làm mà có gì ăn nấy?”
Phương Đàn suy nghĩ mấy ngày qua nàng cũng chỉ ăn đại vài thứ vào bụng, đơn giản nói rằng: “Cơm chưa chín hết, đậu hũ nữa sống nửa chín, nước muối cải thìa... Nhà bếp bị cháy, bản vương ở bên ngoài làm bếp nấu cơm...” Làm bếp nấu cơm, nói thật dễ nghe, kỳ thực chính là dùng mấy tảng đá tạo thành có thể đặt một cái nồi. Mỗi lần nấu cơm mặt mày Phương Đàn xám xịt, nàng không cho ám vệ của Trầm Sơn Tình đến giúp đỡ, cũng không cho bọn họ đi nói cho Tống Ứng Diêu.
Khởi đầu còn cảm thấy hứng thú nấy mấy bữa, sau đó hứng thú biến mất, nàng tình nguyện một ngày chỉ ăn một bữa, cũng không muốn ra tay nấu nướng. Nàng trước mặt Hứa đại nương nói những lời kia quả thật không ngoa.
Phương Đàn bây giờ nghĩ lại thấy may mắn, ăn những thức ăn như thế mà cái bụng của nàng vẫn chưa có hư.
Lòng Tống Ứng Diêu từ khi nhìn thấy nhà bếp vẫn căng thẳng, nghe Phương Đàn nói thế nào càng cảm thấy trong lòng không rõ tư vị gì.
“Sau này Vương Gia đến nhà thiếp ăn cơm đi, đừng làm hỏng thân thể, không đáng” Tống Ứng Diêu xem Phương Đàn nhà bếp thì nói một câu như thế.
Kinh hỉ đến bất ngờ, Phương Đàn không hề có chút choáng váng, vội vã gật đầu. Đây chính là Vương phi cam tâm tình nguyện nấu cơm cho nàng ăn đó nha, mà không phải vì nàng cùng Hứa đại nương liên thủ tạo áp lực hay tỏ vẻ đáng thương, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
“Thế nhưng... ta có một điều kiện, không biết Vương Gia có đáp ứng hay không?”
“Điều kiện gì?” Phương Đàn mừng rỡ như điên hỏi. Lúc này Tống Ứng Diêu bất luận đưa ra điều kiện gì nàng đều sẽ đáp ứng.
“Ngoài ra, Vương Gia không được bước vào phòng ta, ta cũng sẽ không cho Vương Gia lưu lại” Tống Ứng Diêu cùng nàng ước pháp tam chương.
“Được” Phương Đàn không chút do dự đồng ý, giơ bàn tay lên cùng Tống Ứng Diêu chưởng ba cái, cứ như vậy đi.
Nhưng Tống Ứng Diêu không nghĩ ngày đó không còn xa, bản thân nàng tự mình nuốt lời.
Sau khi đàm luận, Tống Ứng Diêu liền muốn rời khỏi nhà Phương Đàn.
Phương Đàn: “Ta đưa nàng về nhà”
“Không cần”.Tống Ứng Diêu từ chối Phương Đàn quay đầu đi cũng không ngoáy lại.
Tuy rằng Tống Ứng Diêu không cho Phương Đàn đưa nhưng Phương Đàn vẫn âm thầm đi theo phía sau nàng, đưa nàng trở lại nhà, sau đó chính mình một người trở về.
Tống Ứng Diêu trở về thì bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Buổi chiều thăm qua nơi ở của Phương Đàn, những cảnh nhìn thấy khiến trong lòng Tống Ứng Diêu phát sinh biến đổi lớn. Nguyên lai nàng cố chấp không muốn cho Phương Đàn bước vào nhà nay cũng đã buông lỏng. Tuy rằng nàng trước sau không chịu thừa nhận mình đã tha thứ Vương Gia, nhưng nàng đau lòng Vương Gia, đây là ý nghĩ chân thực.
Nàng chuẩn bị cơm tối sớm chính là muốn làm cho Phương Đàn một niềm vui bất ngờ. Lúc ở nhà Hứa đại nương nàng chú ý thấy Vương Gia khoảng thời gian này gầy gò rất nhiều, nguyên nhân có thể làm cho Vương Gia gầy guộc cũng có nhiều nguyên nhân, mà có lẽ một trong những nguyên nhân lớn chính là mình. Nàng muốn bồi thường cho Vương Gia, nhưng vì không bỏ xuống được mặt mũi nên thật không tiện mở miệng. Trước mắt có cơ hội tốt như vậy tại sao không cố gắng lợi dụng cơ hội này kia chứ?
Khi nàng làm xong một bàn cơm lớn, ra khỏi nhà bếp vừa nhìn mới phát hiện đã đến hoàng hôn, Vương Gia một hồi sẽ qua sang ăn cơm. Nàng đem thức ăn bưng ra, lại dọn xong bát đũa, sau đó ngay ngắn ngồi giữa sân nhà chờ Vương gia.
Mãi đến tận khi mặt trời khuất dạng sau ngọn núi Tống Ứng Diêu còn chưa thấy Phương Đàn sang, nàng đậy mâm cơm lại bước ra ngoài nhìn. Bỗng nghe thấy cửa lớn có người gõ, vang vọng âm thanh có thể nghe được người nọ cấp thiết muốn vào nhà.
Tống Ứng Diêu cẩn thận cao giọng hỏi: “Là ai vậy?”
Ngoài sân truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu quen thuộc: “Ứng Diêu, là ta, mở cửa nhanh“. Sau đó lại liên tiếp vài tiếng gõ cửa như bên ngoài có dã thú đang truy đuổi nàng.
Tiếng nói của Vương Gia đối với Tống Ứng Diêu là độc nhất vô nhị, nàng vội vàng mở cửa: “Làm sao vậy?”
Phương Đàn thấy cửa mở, vội vàng vọt vào: “Chờ một chút hãy nói.” Không chờ Tống Ứng Diêu hỏi lại, nàng kéo Tống Ứng Diêu vào trong, xoay người liền đóng cửa lại thả chốt xuống. Sau đó mới thả lỏng ra dựa lưng vào cửa lớn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
“Vương Gia làm sao vậy? Có chuyện gì gấp?” Tống Ứng Diêu từ trong tay áo lấy khăn ra đưa tay lau mồ hôi trên trán Phương Đàn.
Phương Đàn còn chưa kịp trả lời, khăn trên tay Ứng Diêu lau sát đến miệng, nàng lúc này mới phát hiện khóe miệng Vương Gia ứ đọng một khối máu. Nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, Phương Đàn đau đến nín thở.
Phương Đàn bị đau kéo tay Tống Ứng Diêu ra: “Đừng chạm vào, đau.”
“Chuyện gì thế này?” Tống Ứng Diêu nhìn vào mắt Phương Đàn, nhíu mày hỏi.
Phương Đàn khổ sở: “Bản vương bị người ta đánh, Vương phi có muốn thay bản vương báo thù không?”