Ròng rã hai mươi ngày, từ ngày rời kinh thành đến nay đã hai mươi ngày, Vương Gia vẫn không đến đón nàng, Tống Ứng Diêu từng ngày từng ngày nhẩm tính thời gian, mỗi ngày nhìn về phía kinh thành mòn mỏi trông mong. Nàng hận không thể ngay lập tức trở về kinh gặp Vương Gia, nhưng mỗi khi nàng muốn đi, Trầm Sơ Tình bình thường không thấy đâu cứ đúng lúc xuất hiện khuyên can nàng.
Tuy rằng mỗi lần nói chuyện với mình rất lễ phép, nhưng chỉ cần mình nhấc đến việc trở lại kinh thành, nàng sẽ tìm đủ loại lý do đến qua loa lấy lệ ngăn cản. Mình có dùng thân phận Vương phi ép nàng, nàng cũng thà chết chứ không đồng ý cho mình rời đi.
Tống Ứng Diêu có cảm giác mình bị Vương Gia giam cầm ở đây, mà không phải vì chỉ lý do an toàn. Đương nhiên đây là không thể, nàng tin chắc Vương Gia sẽ không làm như vậy. Hơn nữa chỉ cần mình không đưa ra yêu cầu về kinh, Trầm Sơ Tình cũng không can thiệp vào cuộc sống của mình ở đây, mình còn có thể tùy ý đi lại trong thôn trang nhỏ này.
Vì không để bại lộ thân phận gây phiền phức không đáng có. Nàng dùng tên giả là “Phương Diêu“. Nàng là thê tử củaVương Gia, từ ngày gả cho Vương gia thì đã là người thuộc dòng họ Phương, bây giờ mang tự của mình xóa đi chỉ dùng họ của Vương Gia cũng là hợp tình hợp lý. Thêm nữa nàng nói với mọi người ở đây rằng nàng từ kinh thành đến đây tìm người, người vẫn chưa tìm được, liền ở lại nơi này.
Trong thôn trang này nàng mỗi người đều có tính tình khác nhau nhưng lại giống nhau ở chổ rất nhiệt tình, nàng chưa từng thấy không khí ở đâu mới mẻ như nơi này, chẳng hạn như: Guồng nước, cối xay, lừa, nàng đều chưa từng gặp.
Người trong trang đều đối với nàng rất tốt. Đặc biệt là Hứa đại nương ở nhà đối diện, thấy nàng một mình ở nơi này thi thoảng mang đến một mẻ rau dưa, nàng từ chối không được chỉ có thể nhận lấy phần tâm ý của đại nương.
Đối với ân tình của mọi người thôn trang, Tống Ứng Diêu hiện chưa thể báo đáp, chỉ có thể nhớ kỹ ở trong lòng, chờ khi Vương gia đến nàng sẽ nói cho ngài ấy biết, để ngài ấy giúp nàng chiếu cố bọn họ.
Cũng giống như khi ở trong vương phủ áo cơm không lo. Trầm Sơ Tình đúng hạn sẽ mang tới cây trái rau quả, củi gạo dầu diêm cho nàng sử dụng. Nếu như không phải mỗi ngày ít đi một người nằm bên cạnh nàng mỗi buổi tối, ít đi một người cho nàng dựa vào, kỳ thực ở sinh hoạt ở nơi này so với khi còn trong vương phủ chờ đợi Vương Gia trở về không khác biệt gì lắm. Nhưng nàng vẫn muốn trở về kinh thành, kinh thành có người nàng nhớ nhớ thương thương, không thể quên a!
Nếu đã không thể đi, như vậy nàng có lẽ phải cố gắng chờ đợi.
Mỗi khi Tống Ứng Diêu nghe thấy âm thanh vó ngựa bên ngoài, nàng chẳng thèm để ý đến dáng vẻ mà bước ra nhìn một chút hi vọng đó là Vương Gia, nhưng mỗi lần hi vọng đều trở thành thất vọng. Tiếng vó ngựa xa xa có lẽ nàng nghe lầm, ở thôn trang này đến trâu còn hiếm thấy chứ làm gì có đến ngựa.
Nàng thường xuyên tự mình an ủi mình, cũng có thể là do Vương Gia có việc trì hoãn, không chừng qua ít ngày nữa ngài ấy sẽ đến. Nghĩ như thế trong lòng lại dấy lên hi vọng.
Nàng cứ nghĩ đủ loại khả năng, hết khả năng này đến khả năng khác, có lúc nghĩ đến những chuyện mà từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nghĩ đến. Thời gian lâu dài, nàng dần dần cảm thấy mệt mỏi, không khỏi suy nghĩ lung tung rằng Vương Gia có phải không cần nàng nữa hay không? Có phải là nàng làm sai chuyện gì. Nàng vài lần nhớ lại những chuyện đã qua, cẩn thận tra tìm nhưng không phát hiện được gì. Nàng bắt đầu cân nhắc việc nên làm gì tránh được ánh mắt của Trầm Sơ Tình, sau đó chạy trở lại kinh thành hỏi Vương Gia cho rõ ràng.
Nàng không có võ công làm sao đánh lại người có võ công cao cường như Trầm Sơ Tình. Nếu muốn trốn nàng nhất định phải vạch sẵn kế hoạch hoàn mỹ, còn bây giờ nàng chỉ có thể tiếp tục ngốc nghếch bên trong thôn trang bé nhỏ này.
Sáng sớm hôm nay nàng nằm trên ghế xích đu dưới mái hiên nhà, trên tay là cuốn sách đã ố vàng, đọc mỗi một trang là bàn tay thon dài lật sang trang mới, ánh mắt thoi đưa theo trang sách. Mỗi một lần đọc dường như rất chăm chú suy nghĩ, đọc kỹ từng câu chữ, đôi môi mím lại, khóe môi nổi lên độ cong run động, dung nhan tú lệ dưới ánh mặt trời chiếu rọi hiện ra đặc biệt long lanh.
Ngón tay tinh tế nắm từng góc sách lật qua lại gọn gàng. Thân thể di chuyển nhè nhẹ, xích đu liền theo nàng lay động đong đưa, phát sinh âm thanh chi ca chi ca.
Trạng thái như vậy không biết duy trì bao lâu, dường như nếu không có người ngoài quấy rối, nàng thì sẽ nằm ở đây mãi mãi... Thế nhưng tự nhiên sẽ có người đến quấy rầy nàng.
Bất thình lình hai tiếng oành oành đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh. Cửa viện bất ngờ bị người mở ra. Nàng đặt quyển sách trên tay xuống nhìn cửa viện giương giọng hỏi: “Là ai?”
Người bên ngoài lớn tiếng trả lời: “A diêu, là ta”
Tống Ứng Diêu nghe thanh âm quen thuộc, không cần nghiền ngẫm liền biết là ai đến. Tâm tình đọc sách bỗng chốc bay đi mất, mệt mỏi thả sách xuống đi tới cửa viện mở cửa: “Mời vào”
Một người chừng mười bảy mười tám tuổi, cao như đại hán tử, đang vô cùng phấn khởi bước vào: “A Diêu, ta lại đến giúp cô bổ củi”
Tống Ứng Diêu cố từ chối: “Đại Nguyên, ngươi thật sự không cần như vậy, mỗi ngày cứ đến nhà của ta giúp ta...”
Đại Nguyên cười ha hả vung tay: “Ta cũng không có chuyện gì làm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng đến giúp cô làm chút chuyện” Nói xong liền tự mình tự vào trong sân, hắn cầm cây búa đặt trong góc, Tống Ứng Diêu cản cũng không cản được.
Trong thôn trang không giống như kinh thành bị chú ý này nọ, không có cái gì là nam nữ phải ở phòng lớn, nên hắn cứ thế mà vào. Nhưng Tống Ứng Diêu rất kiêng kỵ chuyện này, từ nhỏ đến lớn giáo dưỡng làm cho nàng mỗi khi thấy nam nhân xa lạ theo thói quen xoay người để tránh hiềm nghi. Lần này nhìn thấy Đại Nguyên cũng như thế, bất quá vì không nghi hoặc Đại Nguyên nên nàng chỉ tránh nhẹ thân mình.
Chờ Đại Nguyên đi vào, nàng tiện tay mở cửa rộng ra để tránh khỏi người ngoài nhìn thấy Đại Nguyên đi vào sân nhà nàng mà cửa viện nếu đóng chặt lòng của họ sẽ sinh mơ màng suy đoán lung tung.
Tống Ứng Diêu hỏi Đại Nguyên: “Nhà ngươi lẽ nào không có chuyện gì sao?”
Đại Nguyên đầu cũng không chuyển trả lời: “Chuyện nhà ta làm xong ta mới đến đây“. Hắn một mạch lấy búa ra muốn đi bổ củi, Tống Ứng Diêu đối với những hành động này đã quen, ngoại trừ lần thứ nhất có phần kinh ngạc, mấy lần sau thì thôi kệ.
Đại Nguyên là con trai thôn trưởng, không biết là từ khi nào Đại Nguyên đặc biệt yêu thích đến sân nhà nàng. Mặc kệ là bổ củi hay là múc nước cũng được, mỗi ngày chung quy phải ở trong sân nhà nàng một quãng thời gian, cử chỉ làm người ta khó hiểu. Nàng cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài, chỉ cần hắn không đi vào phòng của nàng, còn ở ngoài sân thì tùy ý làm gì làm.
Tống Ứng Diêu đi tới trước mặt hắn ngăn cản lần nữa: “Thật sự không cần ngươi bận bịu”
Đại Nguyên giơ đầu búa lên sợ không cẩn thận thương tổn nàng, sau đó cố ý thả lưỡi búa xuống không hiểu hỏi: “Tại sao?“. Đôi mắt quét quanh một vòng nhìn thấy cuốn sách trên xích đu đang mở ra, hắn một tay nắm quần sốt sắng hỏi: “Có phải là ta quấy rối ngươi?”
Tống Ứng Diêu lắc đầu, thẳng thắn nói một cái lý do: “Bởi vì lần trước ngươi bổ củi còn chưa dùng hết“. Trong lòng nàng xoắn xuýt, có phải là nên cùng hắn gọn gàng dứt khoát nói rõ rằng nàng không cần hắn giúp đỡ. Tất cả mấy chuyện vặt đều là do Trầm Sơ Tình sắp xếp rất tốt, thật sự không cần đến hắn nhọc lòng.
Đại Nguyên nghe được hắn không quấy rầy đến nàng, cao hứng sờ sờ đầu cười: “Không có chuyện gì, dùng mãi không hết cũng có thể bổ tiếp, cái ta có chính là sức khỏe“. Đôi mắt của hắn nhìn vào gương mặt của Tống Ứng Diêu không chớp mắt.
Tống Ứng Diêu bị hắn nhìn đến nỗi khó chịu, ngoảnh mặt sang: “Cái này ta có thể tự mình làm”
Đại Nguyên ngẩn người, do dự chốc lát mới lắc đầu: “Không được, cô chân yếu tay mềm, làm sao nâng búa. Vẫn để cho ta làm đi”
“Ta nếu không bổ nhiều củi cho cô, qua mấy ngày cô lại không có mà dùng”
Hắn đã như vậy rồi, Tống Ứng Diêu cũng không thể tiếp tục chối từ, dù sao hắn cũng là tốt bụng. Nàng đành gật đầu: “Vậy ngươi bổ đi, bổ xong cứ chồng vào phòng chứa củi“. Bên trong phòng chứa củi còn rất nhiều củi hắn bổ nàng còn chưa xài tới, nàng cũng chưa từng dùng qua.
Nàng quay người trở lại xích đu đoan chính ngồi đọc tiếp đoạn văn chương khi nãy bị Đại Nguyên làm mất nhã hứng, nhưng không ung dung như trước được nữa.
A Diêu để hắn tiếp tục giúp nàng, Đại Nguyên mặt mày hớn hở nhất thời cảm thấy cả người khí lực mười phần, giơ lưỡi búa mang đống gỗ chất trong góc bổ ra từng thanh từng thanh.
Bên cạnh truyền đến tiếng vang đùng đùng, Tống Ứng Diêu chớp mắt rồi lại nhíu mày, cố nén sự khó chịu, tâm như thủy tiếp tục đọc sách.
Sau khi Đại Nguyên bổ củi xong mới đặt búa xuống ôm đống củi vừa bổ chuyển tới phòng chứa củi. Hắn đứng trong phòng chứa củi thốt lên kinh ngạc: “Mấy ngày nay ta giúp cô bổ củi, cô không có dùng đến sao? Lẽ nào những ngày qua cô không nấu cơm?”
Tống Ứng Diêu nghe được câu hỏi, suy nghĩ rồi thuận miệng đáp: “Mấy ngày nay đều ăn bên nhà Hứa đại nương nên không có dùng”
“Thì ra là như vậy“. Đại Nguyên từ phòng trong phòng chứa củi nhô đầu ra: “Nhưng cũng không thể mỗi ngày ăn bên nhà Hứa đại nương được a“. Hắn thẹn thùng sờ đầu: “Nếu như cô không chê có thể đến nhà ta đi ăn cơm”
Chưa được nửa khắc lại nói thêm: “Hoặc là ta đến nhà cô, làm cơm cho cô ăn”
Lời này vừa nói ra đã thể hiện rõ ràng ý tứ của Đại Nguyên, Tống Ứng Diêu thông minh làm sao nghe không hiểu, nàng lúng túng không thôi vội vã nói sang chuyện khác: “Ngươi biết nấu cơm”
Đại Nguyên từ phòng chứa củi đi ra, tràn đầy tự tin: “Biết chứ“. Hắn cười ngây ngô: “Là Nương dạy cho ta a”
Nấu ăn có cái gì khó, từ lúc để ý Tống Ứng Diêu tới nay, hắn nghĩ Tống Ứng Diêu là đại tiểu thư trong kinh thành nhất định sẽ biết nấu nướng. Vì thế hắn cố ý về nói Nương học làm cơm. Tuy không ít lần hắn bị Nương mắng cho là không tiền đồ, tại sao có thể vì một người phụ nữ mà xuống bếp đây. Thế nhưng hắn vẫn đeo bám theo Nương của mình, muốn bà chỉ dạy, Nương của hắn không thể làm gì khác hơn là đành dạy cho hắn, đồng thời trong lòng mang Tống Ứng Diêu mắng mỏ trăm ngàn lần, cũng không biết Tống Ứng Diêu có mị lực gì lại mê hoặc con trai của bà đến thần hồn điên đảo. Mỗi lần bà nhìn thấy Tống Ứng Diêu đều sẽ trưng ra sắc mặt ghét bỏ, quả thực xem nàng là hồ ly tinh câu dẫn hòa thượng, bà có đắc tội gì với nàng đâu?
Tống Ứng Diêu bây giờ mới biết vì sao bà ghét bỏ mình, đó là vì có nữ nhân khác sắp cướp đoạt con trai của bà.
“Ừ, cũng tốt“. Tống Ứng Diêu giả bộ cái gì cũng không hiểu gật gù.
“A Diêu...” Đại Nguyên tới gần Tống Ứng Diêu, muốn nói gì đó.
Tống Ứng Diêu xem sách cũng không ngẩng đầu lên liền đánh gãy lời của hắn: “Nếu không có chuyện gì, ngươi hãy đi về trước đi, ta cũng không có việc gì cần giúp đỡ”
Đại Nguyên thở dài, vẫn không có dũng khí tiếp tục nói: “Được rồi, vậy ta đi trước, ngày mai trở lại”
Tống Ứng Diêu nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, nàng ngẩng đầu lên, trong sân cũng chỉ còn sót lại một mình nàng, nàng nhẹ nhàng thở phào buông ngón tay đang nắm chặt cuốn sách đứng dậy muốn đến đóng cửa viện lại.
Từ cửa viện lại đến thêm một người.