Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 107



Phương Đàn ở trong dục trì vừa ngâm bọt xà phòng vừa chăm chú suy nghĩ phương pháp. Lần này va chạm quá nhiều quan chức, rút dây động rừng, không cẩn thận sẽ khiến triều đình rung chuyển, náo động đến bách tính, dân chúng lầm than. Cho nên nàng không biết bắt đầu rút tay ra từ chổ nào.

Nàng ngửa đầu dựa lên thành đá nhắm mắt thở dài, giội nước ấm lên mặt cho thần trí tỉnh táo lại. Giọt nước theo khuôn mặt thanh tú chậm rãi chảy xuống, một ít vướng trên thái dương thấm ướt chân tóc, một ít trải qua vành tai lăn xuống cằm, cuối cùng dừng lại nơi yết hầu bất động. Sau đó không lâu chúng từ yết hầu Phương Đàn thuận lợi chảy xuống trở về trong nước.

Trong phòng tắm nóng hổi và yên lặng, hơi nước mờ mịt như bể sương mù tràn ngập. Xuyên thấu qua lớp sương mù lúc ẩn lúc hiện là bóng dáng một người đang ngâm mình trong nước.

Từ bên ngoài phòng tắm có một người đi vào, tiện tay đóng cửa lại, chân trần lạnh lẽo bước trên mặt đất, cổ chân trắng trẻo dịu êm, ngón chân khéo léo không có chỗ nào không làm người ta thán phục độ tinh xảo của nó. Người kia vừa đi vừa cởi xuống y phục trên người, tiện tay ném xuống đất dần dần lộ thân thể mềm mại lung linh, đợi nàng đi đến trước màn che trên người chỉ còn lại một cái lụa mỏng che giấu cảnh “xuân“.

Ngón tay ngà ngọc đẩy ra màn che trước mặt ra, đôi chân dài cân xứng bước về phía trước đưa ra cả bên ngoài lụa mõng, bàn chân bước đi để lộ khe hở riêng tư sâu bên trong lụa mỏng toả ra làm người ta mê hoặc phát chết, lúc ẩn lúc hiện như vạn trảo dằn vặt lòng người.

Tống Ứng Diêu đi tới dục trì nhìn thấy đôi mắt Phương Đàn đóng chặt ngồi ở trong nước, nghĩ rằng nàng đã ngủ nên dò mũi chân trước tiên chạm hai lần vào mặt nước thử một chút độ ấm, cảm thấy thích hợp mới bước một chân xuống, sau đó từ bậc thang đi vào dục trì, mà một cái chân khác cũng theo sát phía sau bước xuống nước.

Càng đi xuống phía dưới càng sâu, mãi đến tận khi nước đến phần eo của nàng mới đến được cuối bậc thang. Chống đỡ lực cản của nước, Tống Ứng Diêu cẩn thận đi đến bên người Phương Đàn.

Phương Đàn nhắm mắt nghe được âm thanh dòng nước róc rách, hơi nhếch lên khóe miệng, lại lập tức thu về, khuôn mặt vẫn cứ điềm tĩnh, muốn nhìn xem hoàng hậu đây là định làm gì.

Tống Ứng Diêu ngồi trước mặt Phương Đàn đưa tay ra muốn lay nàng tỉnh lại, sợ nàng ở trong nước lâu sẽ cảm lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại thu tay về. Tống Ứng Diêu nhìn kỹ mặt của nàng một hồi, sau đó nở nụ cười, bàn tay cong lên vóc một vóc nước tưới vào xương quai xanh Phương Đàn.

Phương Đàn thức thời nắm lấy tay của nàng, cười mở mắt ra nói: “Đến giúp ta tắm sao?”

Tống Ứng Diêu mỉm cười: “Ta liền biết Đàn không có ngủ.”

Phương Đàn vẩy mi một cái làm cho Tống Ứng Diêu xoay người ngồi lên chân của mình, sau đó đem cằm đặt trên bả vai của nàng, dán vào gò má của nàng hỏi: “Nàng làm sao biết?”

Tống Ứng Diêu vui vẻ: “Lông mi của Đàn còn động đậy.”

Phương Đàn không nghĩ mình sẽ lộ ra kẽ hở, cũng nhịn không được cười lên: “Này đều bị nàng phát hiện.”

Tống Ứng Diêu sát gò má, giơ tay giúp nàng lau những giọt nước lưu lại trên mặt: “Đàn có gì phiền lòng sao?” Nàng nghe nói Phương Đàn ở ngự thư phòng nổi giận nên cố ý lại đây muốn vì nàng giải trừ buồn phiền.

Phương Đàn ôm eo Tống Ứng Diêu để cho hai người càng gần kề một chút, hấp thụ hơi thở trên người Tống Ứng Diêu, lắc đầu nói: “Cũng đã có phương pháp giải quyết”

Tống Ứng Diêu yên tâm: “Vậy thì tốt”

Phương Đàn: “Hi nhi đâu?”

“Đã ngủ”

“Nếu không có chuyện gì, chúng ta liền...” Phương Đàn ám muội, đồng thời tay di chuyển xuống dưới.

Tống Ứng Diêu mạnh mẽ từ trong nước đứng lên đỏ mặt, đôi mắt chuyển loạn: “Ta đột nhiên nhớ đến một chuyện còn chưa có làm...”

Lúc Tống Ứng Diêu cũng chưa cởi lụa mỏng ra, lúc này lụa mỏng đã toàn ướt đẫm, áp sát vào trên người nàng làm lộ ra đường cong si mê. Thế nhưng bởi vì lụa mỏng bao bọc, tầm mắt Phương Đàn không thể trực tiếp nhìn cảnh “xuân” bên trong, cứ vậy mà lại mông lung vạn phần.

Phương Đàn trên mặt nóng ran, nàng làm sao dễ dàng để Vương phi rời đi. Phương Đàn như mãnh hổ nhào đến phía trước bắt được Tống Ứng Diêu: “Không có chuyện gì, những chuyện kia cứ từ từ”

...

Khi Tống Ứng Diêu tứ chi mềm mại được Phương Đàn ôm ra từ trong nước mới ý thức được mình lần này quả thực chính là đưa dê vào miệng cọp. Nhưng sự tình vẫn chưa có xong, sau khi Phương Đàn giúp nàng lau khô thân thể, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ đáy mắt long lanh một bộ dáng vẻ đáng thương, lại không nhịn được áp nàng lần nữa.

Đầu tháng năm, các đại thần bẩm tấu lên để Phương Đàn nhập hậu cung tuyển phi, Phương Đàn không để ý tới bắt đầu bắt tay chuẩn bị thanh tẩy quan trường.

Một lần Phương Đàn sau khi lâm triều về hậu cung cùng Tống Ứng Diêu ăn cơm. Tống Ứng Diêu nhìn thấy trên bàn bày ra cá kho, đột nhiên cảm giác một trận buồn nôn, che miệng nôn khan.

Phương Đàn vội vã đỡ lấy nàng để cung nữ bưng ống nhổ đưa tới trước cho Tống Ứng Diêu, vỗ về lưng của nàng lo lắng hỏi: “Nàng có sao không? “ Đồng thời phân phó cung nữ: “Gọi thái y đến”

Tống Ứng Diêu lấy lại sức, dừng lại không nôn ra nửa, vỗ vỗ tay Phương Đàn: “Đàn, thiếp không có chuyện gì”

Cho dù nàng nói như vậy nhưng Phương Đàn vẫn không yên lòng, cố ý đem thái y gọi lại đây.

Thái y sau khi bắt mạch cho Tống Ứng Diêu mới hỏi: “Hoàng hậu gần nhất có phải là cảm thấy không muốn ăn, choáng váng đầu, không còn chút sức lực nào, thích ngủ, uể oải?”

Tống Ứng Diêu liếc nhìn Phương Đàn một chút, gật đầu: “Đúng vậy”

Phương Đàn trong lòng xấu hổ không ngớt, nàng gần đây bận rộn chính sự không có phát hiện Tống Ứng Diêu thay đổi, áy náy hỏi: “Thân thể nàng không thoải mái vì sao không gọi ngự y lại đây xem mạch?”

“Thiếp cho rằng không có vấn đề lớn lao gì.” Tống Ứng Diêu trả lời. Kỳ thực là nàng cố ý không cho Phương Đàn phát hiện mình khó ở, nàng cũng không muốn để Phương Đàn vì mình phân tâm lo lắng.

Phương Đàn thở dài hỏi dò ngự y: “Hoàng hậu đây là sinh bệnh gì?”

Ngự y nở nụ cười tươi như hoa: “Xin hoàng thượng yên tâm, hoàng hậu này không phải sinh bệnh.” Ngự y xốc áo quỳ xuống: “Chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng hậu. Hoàng hậu có thai, hoàng thượng dưới gối đã có tiểu hoàng rồi”

Phương Đàn nghe rõ ràng lời của hắn nói, kích động truy hỏi ngự y: “Đây là thật sự?!”

Ngự y đáp: “Thưa, chính xác”

Phương Đàn mừng rỡ như điên, không nghĩ dược kia thật sự có hiệu quả, có thể khiến hai nàng có con.

Tống Ứng Diêu một giây thấy ngự y đột nhiên quỳ xuống đã sợ rồi, một giây sau liền nghe hắn nói mình có thai. Trong đầu như một đạo sấm sét giữa trời quang đánh xuống, nàng dại ra thấp mâu nhìn cái bụng, tại sao có thể có hỉ cơ chứ?!

Liền ngay cả Phương Đàn sau khi tiễn ngự y đi cũng không có phát hiện.

Phương Đàn đem cung nữ cùng thái giám cho lui cả ra ngoài. Nàng lên giường ngồi bên cạnh Tống Ứng Diêu ôm chặt nàng kích động không thể tự kiềm chế: “Ứng Diêu, chúng ta có hài tử rồi”

“Đàn, thiếp không có...” Tống Ứng Diêu phục hồi tinh thần muốn giải thích, mới vừa mở miệng liền phát hiện mình trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Phương Đàn đã quên mình vẫn chưa có nói cho nàng nghe chuyện đan dược, thấy nàng dáng vẻ thất thần mới dở khóc dở cười: “Nàng không có cái gì?”

Tống Ứng Diêu hiển nhiên bị kinh hãi, hoa dung thất sắc: “Thiếp không có phản bội Đàn”

Phương Đàn ôm chặt nàng động viên: “Ta biết.”

Tống Ứng Diêu nghe ngữ khí của nàng như là biết rõ chuyện vừa phát sinh, hơi nhướng mày hỏi: “Đàn làm sao biết.”

Phương Đàn kể cho nàng nghe chuyện đan dược, lại cố ý lược bỏ đoạn tác dụng phụ.

“Thì ra là như vậy“. Nghe xong Tống Ứng Diêu mừng rỡ, hóa ra là như vậy, không phải nàng sai, đều là tại Phương Đàn tác quái. Bàn tay vuốt bụng dưới, không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Như vậy nơi này thật sự có con của chúng ta”

Phương Đàn khẳng định: “Đúng rồi”

Tống Ứng Diêu đột nhiên giận dỗi rời đi cái ôm ấp củaPhương Đàn ôm ấp, vươn ngón tay nhẹ nhàng đâm cái trán của nàng: “Vì sao không sớm nói cùng thiếp”

Phương Đàn nắm chặt ngón tay của nàng đưa lên môi khẽ hôn, vô tội nói: “Dược hiệu quả hay không còn chưa biết, ta sợ nói cho nàng đến thời điểm nếu như không có hài tử lại làm nàng thất vọng? Vì lẽ đó ta liền giấu đi, không để nàng biết.”

Tống Ứng Diêu oán trách trừng Phương Đàn: “Nàng âm thầm như vậy liền để ta mang thai mới thật sự doạ chết ta rồi!” Trong lòng nàng biết đây là Phương Đàn dụng tâm lương khổ nên không trách cứ nữa, vỗ vỗ ngực mình nói rằng: “Hại ta chấn kinh một hồi”

Phương Đàn không đáp lời, chỉ là mỉm cười lại ôm nàng vào lòng ôn nhu vỗ về lưng nàng, xoa cho nàng bớt tức giận.

Sau khi Tống Ứng Diêu hạ hỏa mới hỏi: “Đàn tại sao không hỏi ý kiến của thiếp mà?”

“Ta biết nàng muốn có hài tử” Phương Đàn ngắn gọn đáp.

Tống Ứng Diêu trong lòng dâng lên tâm tình phức tạp, nuốt một ngụm mới đem nó áp chế xuống. Dược cũng đã uống, hài tử cũng đã mang, nàng còn trách cứ cái gì đây, Phương Đàn cũng là vì mình mới uống thuốc. Nhưng đồng thời lại không nhịn được lo lắng: “Đàn uống thuốc kia có vấn đề gì hay không?”

“Cũng không biết, ta uống lâu như vậy rồi, một chút việc đều không có.” Phương Đàn vẫn luôn rất chú ý thân thể của mình, tuy rằng nàng muốn cùng Tống Ứng Diêu có đứa bé nhưng nàng càng muốn bồi tiếp Tống Ứng Diêu đến già. Vì để cho Tống Ứng Diêu yên tâm, nàng lại cố ý nói rằng: “Hơn nữa ta còn thường xuyên mời thái y đến bắt mạch, cũng không có phát hiện vấn đề gì a.”

“Nhưng thiên hạ làm sao có chuyện như vậy.” Tống Ứng Diêu đã sớm quên lần đó nói chuyện, đầu dựa vào vai Phương Đàn thở dài nói.

“Nàng đừng suy nghĩ lung tung.” Phương Đàn hôn trán của nàng: “Chúng ta có thể có con của mình không phải rất tốt sao?”

Tống Ứng Diêu nhoẻn miệng cười, một tay ôm lấy hông của nàng một tay vỗ vỗ bụng mình: “Chúng ta thật sự có hài tử.” Cả thân người nàng đều toả ra mẫu tính.

Đối mặt với Tống Ứng Diêu như vậy, Phương Đàn bất giác kiềm lòng không đặng, muốn đối với nàng làm những gì chuyện kia nhưng lại bận tâm hài tử trong bụng, không thể làm gì khác hơn là cố nén dục vọng cười gật đầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv