Liên viện.
Liên viện là chỗ ở riêng biệt của trắc phi Liên Tĩnh tại Ly vương phủ, biệtviện được thiết kế trang hoàng lộng lẫy, chín đoạn hành lang gấp khúctrùng trùng điệp điệp, đình viện tĩnh mịch và rộng lớn.
Hạ Thiên mang theo khăn che mặt, trong tay bưng một ấm trà, được nha hoàn của Liên viện dẫn đến chỗ ở của Liên Tĩnh.
“Ngươi đứng đây đợi một chút, ta đi bẩm báo với Liên phi!” Nha hoàn dẫn đườngđưa nàng đến một đình nghỉ mát nhỏ ở bên cạnh, sau khi nói xong nhữnglời này, cũng không liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái đã bỏ đi mất.
“A. . .” Hạ Thiên cũng không so đo với nàng ta, tục ngữ nói không sai, chủ nhân là cái loại cẩu như thế nào? Ngươi cũng không thể mong đợi một cầm thú có thể nuôi dưỡng ra được một con cẩu hiểu chuyện.
Cho nên thôi, nàng là một người thông minh, làm sao có thể so đo với một con cẩu.
Nàng bưng trà, ung dung tự tại ngồi chờ ở đình nghỉ mát, trong lòng lườngtrước Liên Tĩnh này nhất định sẽ kiếm chuyện để làm khó dễ mình.
Quả nhiên là không sai, nàng ngồi ở trong đình đợi gần một canh giờ, mộtcanh giờ a, đổi qua giờ Bắc Kinh là hai tiếng! Lãng phí thời gian là một chuyện đáng xấu hổ biết bao nhiêu nha!
Nàng khinh bỉ ở trong lòng, ngoài mặt vẫn nhàn nhã tiếp tục chờ đợi, nàng không tin nữ nhân này chết cũng không ra khỏi cửa!
Lại qua nửa canh giờ, nha hoàn dẫn đường kia rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!
“Ngươi đi theo ta, Liên phi muốn gặp ngươi!”
Hạ Thiên cười haha: “Vậy thì mời tỷ tỷ dẫn đường!”
Tỷ tỷ? Mặt của nha hoàn kia sưng lên, nàng mới mười bốn tuổi nha, rõ rànglà nhỏ hơn so với Hạ Thiên, vậy mà lại gọi mình là tỷ tỷ, cảm thấy bựcbội, lại không muốn nói chuyện với Hạ Thiên, đành phải đem cơn tức giậnkìm lại ở trong lòng.
Nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi nữa Liên phi sẽgiáo huấn nàng, bản thân mình tội tình gì phải cùng nàng chấp nhặt, vìthế lại tiếp tục im lặng dẫn đường.
Hạ Thiên sao có thể khôngbiết trong lòng nàng ta đang nghĩ gì? Nhưng giả ngu, làm bộ không biếtlà chuyện nàng am hiểu nhất, trong lòng âm thầm vui vẻ, lại giả vờ ngơngác tiếp tục bước đi.
Đi tới chính điện, Liên phi một thân cungphục thêu hoa, kéo dài trên mặt đất, ung dung mà cao quý, thân thể xinhđẹp nằm nghiêng nghiêng ở trên ghế quý phi, khép hờ đôi mắt, hưởng thụsự hầu hạ của nha hoàn.
Thấy Hạ Thiên tiến vào, cũng không thèmnhìn đến nàng, chỉ lạnh lùng nói: “Nghe nói ngươi tới đây bồi tội, thậtlạ nha, ngươi là nha hoàn thân cận bên cạnh Vương gia, là tâm phúc củaVương gia, ta nào dám nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Hạ Thiên tiếnlên một bước, cúi thấp đầu, lộ ra bộ dáng hèn mọn, cong môi, giả bộ nóichuyện có chút khó khăn, nàng từ từ mở miệng: “Tiểu nhân không dám,người là vương phi nương nương tương lai, tiểu nhân có mắt như mù, cómắt không tròng xúc phạm đến vương phi nương nương, tiểu nhân tự biếtmình không thể đối mặt cùng với Vương gia và nương nương người, cho nênđặc biệt tới đây bồi tội!”