Mục Dã nhìn nàng, ánh mắt tối xuống, lạnh đến tận xương, bày ra tư thế phòng ngự
:"Ai cử các người đến?"
Khí thế xung quanh Thư Di vẫn không giảm, ngữ điệu đều đều đáp
:"Chính đạo. Đến bắt phản đồ là Mục Dã và mang Thần khí đi."
Nam tử hơi giật mình, ánh mắt khẽ động, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy phòng bị
:"Ta không phải phản đồ gϊếŧ Cung chủ tiền nhiệm."
Tâm tư Thư Di hơi động, lật tập giấy trong tay soàn soạt
:"Bọn họ nói Mục Dã muốn dùng Thần khí đánh về chính đạo."
Đột nhiên nghe vậy, nam nhân giật mình, mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy
:"Đúng là Thần khí ở trong tay ta, nhưng ta không phải Mục cung chủ. Mục Dã là sư huynh song sinh của ta. Ta là Mục Thiều, trộm Thần khí khỏi tay huynh ấy để tránh sư huynh ta sa vào ma đạo."
Ngẫm lại thì đúng là từ lúc gặp mặt, người này cũng chỉ nhận mình họ Mục, không nói hắn là Mục Dã. Hoá ra còn một Mục Thiều là anh em song sinh.
Thanh Mai Thiên Ẩn nghe vậy, nhíu mày. Cuối cùng vẫn bước tới, nhẹ giọng nói
:"Vậy kẻ ác thật ra là sư huynh của ngươi."
Mục Thiều xoay đầu, giọng nói có chút run rẩy
:"Đúng vậy. Ta cũng không biết tại sao huynh ấy lại muốn làm thế."
Lại giống như không thể áp chế phẫn uất cuồn cuộn trong lòng, tay y nắm thành quyền, bội kiếm bên người rung lên.
Bội kiếm ánh bạc kia uy lực cường đại, khá giống Thần khí mà Vu Thủy bảo họ lấy.
A Ngu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rũ mi mắt.
:"Ta không thể để Mục Dã sa vào ma trướng nên mới trộm nó đi. Hiện tại vẫn luôn bị người của Cung Hoả Diễm săn lùng."
Nói xong, Mục Thiều như tổn thương mà cúi đầu, mi mắt rũ xuống khẽ run rẩy.
Thanh Mai Thiên Ẩn vỗ vai hắn, ôn thanh nói
:"Không sao. Bọn ta chắc chắn sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng."
Thư Di biểu tình muốn nói rồi lại thôi.
Kiếm thanh vù vù, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.
Người trong phòng lập tức cảnh giác cực độ.
Mục Thiều cúi đầu, cắn nhẹ môi, gian nan nhìn ba người họ, ngón tay vì dùng sức lôi kéo ống tay áo mà trở nên trắng bệch
:"Là sư huynh. Hắn hẳn đã theo dõi ta."
Một giây sau, cửa phòng được đẩy ra. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nam tử mặc dị phục đi tới.
Dung mạo giống hệt Mục Thiều, từ màu tóc, màu mắt đến trang sức cài tóc trên người đều tương tự. Chỉ có vải vóc trên người lại ít hơn rất nhiều, lộ ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp.
Hắn vừa nhìn thấy nhóm Thư Di liền nghiêng người tựa vào cửa. Thần thái nhẹ nhàng, giọng nói làm người đắm chìm trong gió xuân
:"Các vị khách nhân, ta đến mang đệ đệ của mình đi."
Không gian hơi lạnh cũng vì y mà trở nên kiều diễm.
A Ngu không động.
Đáy mắt Thư Di nhìn bản thảo trong tay hiện lên ý vị thâm trường. Nhưng ngoài mặt vẫn không đổi. Nàng cầm kiếm, thấp giọng mang theo chút lơ đãng nói
:"Đáng tiếc, Mục cung chủ đến muộn, bọn ta phải mang gã về cho Vu Thủy xét xử."
Ý cười trên khóe miệng người đến càng sâu
:"Cô nương thật thông minh."
Thanh Mai Thiên Ẩn còn chưa hiểu đoạn đối thoại kỳ dị giữa hai người họ, Thư Di Đà trong nháy mắt trói lại Mục Thiều còn đang ngơ ngác.
Khuôn mặt Thanh Mai Thiên Ẩn đầy khiếp sợ, không nhịn được đi về phía nàng, lại bị Thư Di cản lại.
Tiểu tử này là Mục Thiều.
Bản thảo nói 'Mục Dã là người tốt.'
Tác giả luôn đúng. Vậy nên cái kẻ vẫn luôn giả ngây thơ nói xấu định tội cho Mục Dã này mới là phản đồ.
Tình tiết song sinh người này phạm tội người kia chịu thay trong tiểu thuyết gặp như cơm bữa.
Ngón tay thon dài của Mục Dã vuốt ve góc áo, than nhẹ đáp
:"Giới thiệu với các vị, đệ đệ ta Mục Thiều. Là tên phản bội kia, cũng là người muốn trộm Thần khí, chống lại chính đạo. Hiện đang bị Hoả Diễm cung truy nã."
:"Tại hạ Mục Dã, cung chủ Hoả Diễm cung, lần đầu gặp mặt."
:"Thư Di."
Thanh Mai Thiên Ẩn vẫn còn ngu người, ngón tay chỉ về phía nam nhân trước cửa, hướng Thư Di lên tiếng
:"Vậy ra tên Mục Dã này là người tốt. Còn Mục Thiều mới là kẻ ném đá giấu tay còn bắt sư huynh mình chịu tội á?"
Mục Thiều bị trói dưới đất nghe vậy gân xanh nổi lên, hốc mắt như nứt ra
:"Ngươi nói ai ném đá giấu tay?"
Gã nổi cơn thịnh nộ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, bĩu môi khinh bỉ
:"Đám chính đạo các người đúng là vừa thối nát vừa ngu ngục như nhau. Ta muốn đánh chính đạo là sai sao?"
Khuôn mặt Mục Thiều trở nên vặn vẹo đến đáng sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén, đôi mắt lam ngọc phát ra ngọn lửa mãnh liệt. Gã liếm nhẹ môi dưới, hứng thú dâng trào
:"Hôm nay gặp phải ta coi như các ngươi xui xẻo, sẵn sàng chết dưới sức mạnh của Thần khí đi!"
Ánh mắt Thư Di thanh lãnh, quay sang Mục Dã
:"Tiểu tử này lúc nào cũng lên cơn như thế à?"
Nam tử bên cạnh che miệng ho khan
:"Thiếu niên thời kỳ phản nghịch mà. Cô nương lượng thứ."
Mục Dã nghe hai người trao đổi cả người đều toát lên hàn ý, cái lạnh như đông cứng cả huyết mạch lan đến tận xương tủy.
Phựt một tiếng, dây thừng trên người tan thành khói bụi.
Gã đứng thẳng lưng, tay vững vàng nâng kiếm bạc, trên không trung liền bốc lên khói trắng mù mịt. Lửa đỏ rực cháy, bùng lên theo từng đường chém của gã, mặt đất xung quanh chấn động ầm ầm. Kiếm lửa phá không mà ra, như mưa rền gió dữ quét qua, khách trạm lập tức biến thành một mảnh hỗn độn.
Thư Di để Thanh Mai Thiên Ẩn đi sơ tán dân thường đến nơi an toàn.
Bóng dáng Mục Thiều lấp loá đan xen thành từng đạo hư ảnh giằng co, kiếm quang bắn ra bốn phía, lực lượng cường đại đè ép đất đá thành bột mịn.
Ngay cả Mục Dã cũng chuẩn bị rút kiếm.
Nhưng mà A Ngu đứng đó lại vô cùng bình tĩnh, không nháy mắt nhìn chăm chú Thư Di từ dưới đất nhặt lên một mảnh gỗ.
Thư Di thì đang tự hỏi mình nên giả vờ ném thế nào để không đập chết tiểu tử nhảy nhót này.
Mảnh gỗ trong tay cô nương mềm yếu kia như ẩn chứa sức mạnh đến đáng sợ, run lên bần bật như sắp nổ.
Mục Dã theo bản năng thu kiếm, lùi lại một bước.
Cho rằng đám người kia coi thường mình không chịu ra chiêu, gương mặt Mục Thiều trầm xuống, mạnh mẽ chém ra một chưởng.
Thư Di cũng ném mảnh gỗ đi.
Mục Dã trơ mắt nhìn mảnh gỗ bé xíu kia càng đi càng nhanh, như một pháp khí khủng bố nào đó rẽ lửa mà qua, bay đến đập vào bung sư đệ của hắn.
Mảnh gỗ bình thường đối đầu với pháp khí, nhưng lại đem Mục Thiều bắn ra xa ba trượng, mất hết khí lực buông kiếm rơi xuống. Mặt gã tái nhợt đến cực điểm, còn khoa trương mà hộc thêm một ngụm máu.
Trong nháy mắt, Mục Dã giống như ý thức được, tu vi cả đời mình cũng không thể vượt qua nổi một góc người kia.
Nàng ta... tuyệt đối không phải người bình thường.
Nàng ta là một con quỷ.
Chứ mẹ nó làm gì có nữ nhân nào đập người mang Thần khí như con thế kia!!!
Mục Dã vẫn còn lâm trong hoảng hốt đột ngột bừng tỉnh, vội vàng tiến lên đỡ lấy đệ đệ.
:"Mong Thư Di cô nương tha mạng cho đệ đệ ta. Người muốn Thần khí, ta sẽ mang đến cho Vu điện chủ."
Nữ tử bình thản xách cổ áo Mục Thiều lên, rất từ tốn nói
:"Ta có thể tự mang."
Thanh Mai Thiên Ẩn từ đâu chạy tới, ôm lấy kiếm bạc trên đất
:"Thư Di, ngươi còn làm gì vậy? Thần khí đây rồi, còn tranh giành tiểu tử kia với Mục cung chủ làm gì?"
A Ngu cầm tay Thư Di, thở dài nhìn người trên tay nàng đang co rúm lại vì sợ hãi, khẳng định
:"Mục Thiều là Thần khí."
Rất rõ ràng, lửa trên thân kiếm đều từ trên người gã mà ra.
Không khí xung quanh đột nhiên căng chặt.
Quanh thân Mục Dã đột ngột toả ra uy thế của cường giả cao cấp khiến người ta sợ hãi, chấn đất rung trời.
Thư Di vẫn rất bình tĩnh, mày cũng không nhăn lại chút nào, lại càng không có ý định tránh né.
Uy thế nhẹ nhàng tiêu tan.
Mục Dã cũng biết không thể đắc tội với nàng, mà đánh cũng không lại. Chỉ có thể âu sầu day huyệt thái dương
:"Xem ra thông tin của mọi người thu được cũng không ít. Nó đích xác là Thần khí, nói đúng hơn là bảy phần Thần khí, ba phần sót lại ở trong thanh kiếm kia."
Thanh Mai Thiên Ẩn không nhịn được nói
:"Vậy là tiểu tử Mục Thiều gϊếŧ Cung chủ tiền nhiệm, đổ tội cho ngươi rồi chạy trốn. Sau đó thì gã lại chính là Thần khí."
:"Mấy người chính đạo bị cuồng rắc rối à?"
Thư Di cũng không nhịn được phối hợp cảm thán, A Ngu thì chỉ gật gật đầu.
Mục Dã âu sầu lắc đầu, nhìn lên trời.
:"Cung chủ tiền nhiệm không phải bị nó gϊếŧ..."
Lại muốn kể chuyện xưa dài dòng rồi.
Thư Di rút ra bản thảo, tính toán đọc trước cho nhanh.
Một bàn tay ngăn lại động tác của nàng.
A Ngu cong môi cười
:"Trời tối lắm, không nên đọc truyện nữa, ảnh hưởng mắt."
Chỉ có thể nghe thôi.
Đáy lòng Thư Di bỗng dâng lên một trận hoảng hốt không rõ.
Giống như tầng giấy mỏng manh sắp bị chọc thủng. Nàng chủ động nắm lấy tay A Ngu.
:"A Ngu..."
Nam tử nhìn nàng, môi mỏng khẽ nhếch, con ngươi nheo lại, cười đến đáng sợ. Động tác y lại điềm đạm như thường
:"Suỵt."
:"Mục cung chủ đang kể rồi kìa."