Ba tháng sau, mùa đông giá rét dần lui đi, thời tiết cũng từ từ trở nên mát mẻ.
Cởi lớp quần áo mùa đông dày nặng trên người, thay những bộ quần áo mùa xuân tươi mới, cả người cũng nhẹ nhàng không ít.
Mọi việc trong triều đều bận rộn, Tiêu Hồng Dữ thân là hoàng tử, cũng không thể nào lười biếng nữa, đã bắt đầu lên triều vào nửa tháng trước.
Thẩm Sơ Vi ở trong phủ chăm sóc con trai, thỉnh thoảng xử lý một chút việc trong phủ, ngày tháng trôi qua rất nhẹ nhàng.
Sau khi làm mẫu thân, tuy rằng rất mệt nhưng thấy con của mình dần lớn lên, mỗi ngày một thay đổi thì Thẩm Sơ Vi cảm thấy đây chính là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình.
Ai mà ngờ được, hơn một năm trước nàng còn nghĩ rằng sẽ vĩnh viễn rời khỏi Tiêu Hồng Dữ, mang theo con trai đi tái giá hoặc sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Nào biết trời xanh lại trả lại cho nàng như thế, không chỉ làm hắn trở lại bên nàng mà còn xóa bỏ hiểu lầm, quan hệ thắm thiết hơn xưa.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời xanh thăm thẳm, trăm hoa đua nở trong vườn, tranh nhau khoe sắc, Thẩm Sơ Vi ôm con trai, tản bộ đến vườn.
Sở Vương thế tử Tiêu Hoài Quân vô cùng ngoan, từ khi sinh ra ngoại trừ lúc đói bụng thì rất ít khóc nháo, rất khiến người khác yên tâm.
Hắn sinh ra vào mùa đông, bình thường đều ở trong nhà, bây giờ bị mẫu thân ôm vào ngực đi lại khắp nơi thì rất hưng phấn, mắt to chuyển động láo liên, tay nhỏ thỉnh thoảng kéo vạt áo của Thẩm Sơ Vi.
“Quân Nhi nhớ phụ vương sao?” Nàng nói chuyện với tiểu gia hỏa trong lồng ngực.
Nhưng đứa bé chưa được nửa tuổi thì sao mà hiểu được? Thằng bé vẫn rúc vào ngực của mẫu thân mà sờ nơi này, cấu nơi kia.
Bởi vì sợ thằng bé bị thương nên mấy tháng gần đây Thẩm Sơ Vi không mang hoa tai, trên đầu cũng cài đơn giản, tóc vấn kiểu ngã ngựa (*) cùng với cây trâm bạch ngọc, ngoài ra cũng không còn trang sức gì nữa.
(*) Kiểu tóc ngã ngựa: một kiểu tóc thịnh hành của phụ nữ Trung Quốc thời bấy giờ
Trên đường đi đã bị một tay của con trai nhỏ vò loạn, tóc đen rơi lả tả ở sau đầu khiến cho bóng dáng của nàng thướt tha yểu điệu, nhanh nhẹn xuất trần.
Đi một đường thì lại vô thức đi tới giàn hoa tường vi được Tiêu Hồng Dữ đặc biệt ra lệnh phải chăm sóc cho tốt. Năm nay hoa nở còn đẹp hơn năm trước, trừ màu đỏ ở bên ngoài còn có rất nhiều loại màu hồng nhạt, màu trắng mới được trồng.
Các loại màu sắc và hoa văn hợp với lá xanh tươi tốt, thật sự đẹp không sao tả xiết.
Thẩm Sơ Vi cũng hơi mệt mỏi nên đưa Tiêu Hoài Quân cho bà mụ đi cùng, sau đó dặn đo Thu Lộ: “Đi lấy dụng cụ vẽ tranh của ta tới đây.”
Thu Lộ rời đi, Thẩm Sơ Vi ngồi lên ghế nghỉ tạm, uống hết nửa chén trà nhỏ thì đồ đã được mang đến.
Đặt giá xong xuôi, Thẩm Sơ Vi đặt bút, vẽ bức tranh phồn hoa im ắng trước mắt.
Tâm trạng vẽ tranh năm nay của nàng hoàn toàn khác với năm cũ.
Vẽ xong cảnh vật, nàng lại bắt đầu vẽ người.
Vốn chỉ vẽ đôi nam nữ mặc hoa phục dựa sát vào nhau, nghĩ một hồi, nàng lại vẽ thêm một đứa bé đáng yêu mũm mĩm ở bên chân nữ tử.
Cuối cùng thì viết một câu thơ cổ: “Kết tóc thành phu thê, ân ái không nghi ngờ.”
Vừa mới vẽ xong liền bị một người ôm lấy từ sau lưng. Nhiệt độ cơ thể của hắn nóng kinh người, hơi thở nóng bỏng phả lên gáy của nàng, bàn tay to cũng xoa nắn nơi cao ngất trước ngực nàng qua mái tóc dài.
Gương mặt của Thẩm Sơ Vi đỏ lên, vội đứng dậy đẩy Tiêu Hồng Dữ ra: “Có người đấy.”
“Sợ cái gì. Các nàng không dám nhìn đâu.”
Thẩm Sơ Vi nhìn theo hướng hắn nói, quả nhiên thì thấy các nha hoàn và bà tử hoàn toàn rũ mắt cười cười mà nhìn xuống đất.
Tuy như thế nhưng nàng vẫn nghiêm mặt nói: “Nhưng không được làm bậy nữa.”
Ký ức làm tình ở chỗ này vẫn còn mới mẻ nhưng nàng không muốn bọn hạ nhân có dịp khua môi múa mép.
Nàng không muốn thì không làm thôi, hôm nay Tiêu Hồng Dữ cũng có chút mệt mỏi, còn có chút chuyện muốn nói với nàng: “Chúng ta trở về thôi.”
Trở lại Toái Trúc Hiên, Tiêu Hồng Dữ ôm con trai chơi đùa một trận, đợi thằng bé ngủ say mới cho bọn hạ nhân lui ra hết, nói với nàng: “Có một việc, ta muốn thương lượng với nàng.”
Khó thấy hắn nghiêm túc như vậy, trong giây lát Thẩm Sơ Vi cũng hơi gấp, vội hỏi: “Có chuyện gì?”
“Cơ thể của hoàng huynh càng ngày càng kém, hôm nay ta đến Ngự Thư Phòng gặp phụ hoàng, lời của phụ hoàng mơ hồ có ý muốn sửa lập Thái Tử.”
“Sửa lập?”
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Vi lập tức thay đổi, nàng hoàn toàn không thể ngờ được chuyện lại lớn như thế.
Đương kim Thái Tử và Tiêu Hồng Dữ là một mẹ sinh ra, đều do Hoàng Hậu sinh, tuy tình cảm huynh đệ giữa hai người không thân thiết như gia đình bình dân bá tánh, thế nhưng qua những lời Tiêu Hồng Dữ hay nói thì Thẩm Sơ Vi cũng biết hắn vẫn luôn kính trọng vị huynh trưởng này.
Tim của nàng đập đến lợi hại, trong phòng không có ai nên nàng cũng hỏi những lời từ tận đáy lòng: “Phụ hoàng muốn sửa lập chàng thành Thái Tử sao?”
Hoàng đế của Đại Dận có bốn nam ba nữ, ngoại trừ Thái Tử và Tiêu Hồng Dữ, những hoàng tử khác đều không phải xuất thân từ hoàng cung, tuổi cũng rất nhỏ, không phải người thích hợp để chọn.
Tiêu Hồng Dữ gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lúc trước phụ hoàng đã có ý này nhưng khi đó sức khỏe của hoàng huynh còn tốt nên ngài ấy không đề cập đến. Qua mùa đông năm trước, sức khỏe của hoàng huynh ngày càng xuống dốc, thái y nói sợ là khó có con, nàng lại vừa sinh Quân Nhi, cho nên……”
Thẩm Sơ Vi đã hiểu rồi.
Dưới gối của Thái Tử chỉ có một con gái, Hoàng Thượng lo lắng nếu ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn thì sau này sẽ không có người kế thừa.
Tâm tình của nàng càng trở nên phức tạp.
Nàng gả cho Tiêu Hồng Dữ, tuy rằng đều phải cố gắng chống chịu nhưng đơn giản chỉ vì tình yêu đối với hắn từ khi còn nhỏ, hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận và địa vị của hắn.
Những ngày tháng bây giờ của bọn họ đã khiến nàng rất thỏa mãn.
Hắn có rất nhiều thời gian ở bên mẹ con các nàng, chuyện trong phủ cũng đơn giản, không có chuyện gì khiến nàng phải nhọc lòng cả.
Nhưng trong cung không giống vậy, một khi hắn kế vị thì phải bận về việc quốc sự triều chính, mà sau khi nàng làm chủ nội cung thì phải quản cả hậu cung to lớn như thế, đương nhiên không rảnh rỗi nhàn nhã như bây giờ rồi.
Tiêu Hồng Dữ biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn ôm nàng vào trong lồng ngực, dịu dàng nói: “Phụ hoàng chỉ có ý muốn thử ta, vẫn chưa nói rõ, nếu nàng nguyện ý thì lần sau ta sẽ đồng ý, nếu không muốn thì ra sẽ tấu xin phụ hoàng lập Tam đệ làm Thái Tử, ta ở bên phụ tá.”
Tuy hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Thẩm Sơ Vi biết chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu Hoàng Thượng đã nhắc thì tất nhiên đã có ý định riêng. Ngôi vị Thái Tử cũng không phải trò đùa, nào có thể cho hắn nói làm thì làm?
Huống chi……
Thẩm Sơ Vi ngẩng đầu, nhìn ngũ quan tuấn mỹ, cứng rắn lạnh lùng của Tiêu Hồng Dữ, nghĩ ở trong lòng: Hắn hẳn muốn đồng ý đúng không?
Về công, thân là hoàng tử, đó là trách nhiệm mà hắn không thể trốn tránh.
Về tư, hắn đường đường là nam nhi, có tài năng xuất chúng, văn võ song toàn, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc bước lên ngôi vị tối cao tràn đầy khát vọng kia sao?
Thẩm Sơ Vi ôm chặt lại hắn, nhẹ giọng nói: “Thạch Đầu ca ca, ta nghe chàng, mặc kệ chàng đi đâu, muốn làm gì thì Vi Nhi đều sẽ ở bên chàng.”