Đêm, trăng lạnh như sương, rét run người.
Thu Lộ thêm than xong rồi đến sờ tay của Thẩm Sơ Vi trong chăn.
Vẫn rất lạnh, một cảm giác lạnh lẽo vô biên.
Rõ ràng đã đắp hai cái chăn nhưng cả cơ thể của nàng vẫn không có một chút độ ấm nào. Khuôn mặt nhỏ càng ngày càng trắng bệch, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người khác giật mình.
Thu Lộ lập tức rưng rưng nước mắt, nàng chỉnh tốt góc chăn cho Thẩm Sở Vi rồi mới xoay người đi ra cửa.
“Thu Lộ, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Lúc sắp đi đến cửa phòng, giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Sơ Vi vang lên đúng lúc. Tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến nàng nghe rõ.
“Vương phi, ngài tỉnh rồi ư?”
Thu Lộ vội chạy đến trước giường, cẩn thận kê gối lót cho nàng.
Đôi mắt của nàng vẫn còn đỏ, Thẩm Sơ Vi lớn lên cùng nàng, sao lại không nhìn ra nàng đã khóc?
“Ngươi muốn đi đâu vậy?” Nàng dựa vào đầu giường, hỏi lại nha hoàn của mình lần nữa.
Tuy bị bệnh nhưng đôi mắt của nàng vẫn trong veo, như chứa ánh sao ở trong đó vậy.
“Ta…… Ta muốn đi tìm Trần thúc, kêu hắn lập tức phái người mời thái y.”
Dù nói thế nào thì tiểu thư nhà nàng cũng là đích nữ của Trung Nghĩa Hầu phủ, đường đường là Sở Vương phi, cho dù không được sủng ái thì ít nhất cũng không thể mặc kệ nàng bệnh nặng chứ?
“Không được đi, ta không sao cả.”
“Nhưng mà……”
“Nghe lời. Cơ thể của ta, ta tự hiểu rõ…… Khụ khụ…… giờ này muộn quá rồi, chúng ta vẫn không nên đánh thức người khác, sáng sớm mai đi cũng không muộn.”
Tuy giọng nói của Thẩm Sơ Vi nhẹ nhàng nhưng cũng không cho ai cãi lại.
Từ nhỏ nàng đã như thế, là một người rất quyết đoán.
Rốt cuộc Thu Lộ cũng không dám làm trái, đành phải từ bỏ.
Một đêm, Thẩm Sơ Vi không ngừng tỉnh lại, liên tục ho khan. Thu Lộ vẫn luôn canh giữ ở trước giường, suốt đêm không dám chợp mắt chút nào.
Vất vả lắm mới đến bình minh ngày thứ hai, nàng vội đến sân trước tìm quản gia Trần.
Trần Lương vừa nghe thấy Thẩm Sơ Vi bị bệnh, sợ tới mức ngơ ngác, vội nói: “Sao lại không phái người thông báo sớm một chút?”
“Trần thúc, tính tình của Vương phi của chúng ta thế nào ngài đã biết rồi đấy, nàng không chịu, sao ta dám không nghe chứ?”
“Ôi……” Trần Lương thở dài một hơi.
Vương phi rõ ràng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Dận, tài mạo song toàn không cần phải nói, tính tình lại tốt đến mức khó gặp, xưa nay vô cùng quan tâm đến hạ nhân nhưng lại không được sủng ái, gả vào Vương phủ hơn một năm nhưng đều bị Vương gia lạnh nhạt, còn bị bọn hạ nhân trong phủ coi thường thất lễ.
Hắn vội sai người đến Thái Y Viện mời người, lại tiếp tục hỏi Thu Lộ: “Gần đây Vương gia vẫn không đến phòng Vương phi sao?”
“Vâng, đã mấy tháng chưa đến rồi.”
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của Thu Lộ đau buồn. Nàng là người hầu của Hầu phủ, hầu hạ bên người của Thẩm Sơ Vi, tình cảm chủ tớ giữa hai người rất tốt, đương nhiên cũng hy vọng nàng và Sở Vương đều ổn.
Trần Lương uống một ngụm trà, hỏi tiếp: “Ngươi theo bên người không khuyên nhủ Vương phi sao? Vương gia không đi thì nàng đừng ngại chủ động chút, dù sao cũng là phu thê, không thể cứ như thế mãi được.”
“Sao lại không khuyên chứ, chỉ đáng tiếc……”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc Vương phi nói nàng và Vương gia đã không còn hy vọng nào nữa, đời này chỉ có thể như thế.”
Thu Lộ nói xong, cả hai người liền im lặng.
Toàn bộ vương phủ, mọi người đều biết kết quả của bọn họ ra sao.
Sở Vương - Tiêu Hồng Dữ, hắn có thích một nữ tử, hắn thích cô nương tên Minh Nguyệt đứng đầu bảng Khinh Hồng Các của kinh thành, cũng từng vì nàng mà đánh người tàn nhẫn.
Lúc ấy việc này rất ầm ĩ, truyền đến tai của đương kim Thánh thượng.
Dưới cơn tức giận, Thánh thượng liền ban hôn cho Sở Vương.
Mà trong quá trình tứ hôn, Ngọc phi trong cung làm chút chuyện ở giữa, thế là cái ghế Vương phi từ tay nữ nhi nhà họ Tạ đến tay nữ nhi nhà họ Thẩm.
Tiêu Hồng Dữ trời sinh ngạo mạn, hận nhất là bị người khác sắp đặt.
Sau khi bất đắc dĩ phải thành thân, hắn liền trút giận lên người Vương phi Thẩm Sơ Vi, nói chuyện lạnh lùng, cứ thế tình cảm phu thê giữa hai người càng thêm lạnh nhạt, dần trở thành người xa lạ.
Thu Lộ nói thêm vài câu với Trần Lương, đột nhiên, một gã sai vặt báo lại từ bên ngoài: “Trần thúc, Vương gia đã trở lại.”
Thu Lộ nghe vậy, vội lên tiếng: “Trần thúc, ta về trước đây.”
Chạy một đường về Toái Trúc Hiên, tìm khắp từ trêи xuống dưới nhưng lại không thấy bóng dáng của Thẩm Sơ Vi.
Thu Lộ vội kéo một nha hoàn lại hỏi: “Vương phi đâu?”
“Thu Lộ tỷ tỷ, Vương phi vừa nói thời tiết hôm nay rất tốt, muốn đi dạo một chút trong vườn.”
Xong rồi! Trong lòng Thu Lộ vang lên một tiếng.
Diện tích của Sở Vương phủ rất lớn, phòng nhà trong phủ đều được tạo ra bởi bàn tay của các bậc thầy, mỗi hoa mỗi cây đều có thợ chăm sóc tỉ mỉ.
Thẩm Sơ Vi đi ra khỏi Toái Trúc Hiên, đi thẳng một đường đến đình ở giữa hồ.
Ngày mùa thu, hoa sen đã tàn, phần còn sót lại cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ven hồ, tùng bồ vi (*) rất phát triển, đang nhẹ nhàng lay động trong gió thu.
(*) Tùng bồ vi: Cỏ Pampas là một loại cỏ lâu năm mọc rất cao, cao từ 100 đến 200 cm. Đặc điểm trang trí chính của nó là các chùm hoa màu bạc rất đẹp mọc rất cao trêи thân cây mỏng thẳng. Có thể sử dụng làm hoa cắt cành trong cắm hoa khô, trong vườn hoặc công viên, quanh ao.
Thẩm Sơ Vi nhìn ngơ ngẩn, mất hồn trong thoáng chốc, đột nhiên, nàng vươn bàn tay ra ngoài đình, khẽ chạm vào ngọn cỏ, nhẹ giọng nói: “Thạch Đầu ca ca, ta nhớ ngươi……”
“Hắn là ai?”
Bên tai, đột nhiên bị một người thổi hơi nóng vào, thấp giọng đặt câu hỏi.
Thẩm Sơ Vi giật mình, sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Lui một cái, cả người của nàng liền rơi thẳng xuống hồ nước.
Trong khoảnh khắc rơi vào nước, cuối cùng nàng cũng thấy rõ người tới.
Là Tiêu Hồng Dữ.
Phu quân của nàng.
Ánh mắt hắn nhìn vào nàng tràn đầy lạnh nhạt, ghét bỏ, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Chết đi như vậy cũng tốt, như vậy… sẽ có thể quên hết quá khứ và tạm biệt những điều đã qua.