Trong thư phòng Biện vương phủ Triệu Cẩn Vân ngồi trên ghế tay lật xem bức mật thư vừa nhận được sáng nay.
- "Đã đưa Trình Vân Y về phủ rồi an toàn rồi chứ?” Triệu Cẩn Vân nhìn Đông Phương Hà nhàn nhạt hỏi khi hắn vừa vào thư phòng.
- "Dạ bẩm vương gia đã đưa Trình tiểu thư về phủ an toàn rồi”. Đông Phương Hà cung kính trả lời.
Triệu Cẩn Vân cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục xem bức mật thư trên tay, đôi lông mày lưỡi kiếm khẽ chau lại rồi lại giãn ra.
Trầm Sơ và Đông Phương Hà ở đối diện thấy vương gia mình lo lắng như vậy cũng biết mọi chuyện cũng không đơn giản như dự liệu ban đầu của họ.
Đi theo Triệu Cẩn Vân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ thấy vương gia để lộ chút tâm tư như vậy. Trước đây cho dù là chuyện lớn nhỏ ra sau vương gia đều lạnh lùng quyết đoán, không cho đối thủ một cơ hội nào. Phải chăng bây giờ ngài ấy còn có nổi băn khoăn riêng, có thứ quan trọng hơn cả giang sơn cần ngài ấy bảo vệ che chở?
- "Vương gia có phải tình hình phức tạp hơn dự liệu rồi không?” Trầm Sơ dè dặt hỏi.
Triệu Cẩn Vân cũng không có trả lời Trầm Sơ ngay, nàng cầm bức mật thư đi về phía bếp than ở góc phòng nhẹ nhàng bỏ vào. Nhìn bức mật thư cháy rụi thành than còn có một ít tàn tro bay lên mới hài lòng quay về ghế ngồi xuống.
- “Phổ Thồn đã nhận cống phẩm chắc là không bao lâu sẽ dẫn binh tấn công”. Triệu Cẩn Vân vừa trả lời Trầm Sơ vừa ghi ghi chép chép.
Tiên hoàng băng hà để lại giang sơn to lớn cho hoàng đế Triệu Cẩn Du. Hoàng thượng là người có tài có đức là vị hoàng đế tốt xứng đáng với mong mỏi của tiên hoàng. Nhưng thế sự không như mong muốn, các hoàng huynh khác luôn dòm ngó ngai vàng, người thì có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, người thì có thể vì vị trí cửu ngũ chí tôn mà bất chấp tình huynh đệ.
- "Tả Hoan ở Giang Nam sao rồi?” Triệu Cẩn Vân chỉ nghĩ đến thôi thì đầu đã có chút đau.
- “Bẩm vương gia, Tả tướng quân ở Giang Nam đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ đợi lệnh của vương gia”. Đông Phương Hà bất động thanh sắc trả lời, trong mắt hắn là một mảnh âm u không có chút ấm áp nào.
- “Đông Phương Hà ngươi đem bức mật thư này gửi cho Tả Hoan ở Giang Nam, căn dặn hắn cứ làm theo y lệnh trong đây là được”. Triệu Cẩn Vân cẩn thận bỏ bức thư vào một phong bì, còn dán chặt lại sau đó mới đưa cho Đông Phương Hà.
- “Tuân lệnh vương gia”. Đông Phương Hà nhận thư lập tức đi ngay cũng không hỏi nhiều.
Con người hắn là như vậy, lệnh của Triệu Cẩn Vân là tối cao, hắn sẽ làm mọi việc chủ tử căn dặn mà không có bất kỳ thắc mắc nào.
Đông Phương Hà rời đi, trong thư phòng rộng lớn chỉ còn lại Triệu Cẩn Vân và Trầm Sơ.
Chủ tử họ đã vào sinh ra tử nhiều năm, chỉ cần là lệnh của Triệu Cẩn Vân họ sẽ không có ý kiến gì vì họ tin tưởng tuyệt đối vào vương gia của họ. Tạo phản là một chuyện lớn, nếu họ đi sai một bước sẽ dẫn đến vô số người thương vong, đây là điều họ không muốn xảy ra.
- “Ngươi đi sắp xếp một chút, tối nay chúng ta vào cung dự tiệc, mọi chuyện phải cẩn thận một chút”. Triệu Cẩn Vân dặn dò Trầm Sơ.
- “Không có Đông Phương Hà đi cùng có được không vương gia?” Không phải Trầm Sơ không tin tưởng vào võ công của bản thân nhưng thêm một người vẫn an tâm hơn.
- “Nơi đây là Kinh thành, đối phương cũng sẽ không làm chuyện dại dột kẻo lại rút dây động rừng”. Triệu Cẩn Vân mỉm cười trấn an Trầm Sơ, nàng biết Trầm Sơ là đang lo chuyện gì, chuyện hành thích bất thành ở Giang Nam hai năm trước luôn để lại cái bóng trong lòng Trầm Sơ.
- “Vậy thuộc hạ đi chuẩn bị trước”. Trầm Sơ nhận lệnh lui xuống, nếu vương gia đã nói như vậy nàng cũng không cần quá lo lắng nhưng nếu như vạn nhất vẫn phải cẩn thận vẫn hơn.
Trầm Sơ lui xuống rồi Triệu Cẩn Vân cũng không nán lại thư phòng nữa mà đi về phía phòng ngủ của nàng ở hậu viện. Giờ này có lẽ Tề Minh Nguyệt đã ngủ trưa, nàng quay lại có quấy rầy người kia hay không. Nhưng bản vương vẫn còn đau đầu, hôm qua đã uống quá nhiều rượu nếu bây giờ bản vương không nghỉ ngơi cho tốt thì tối nay bản vương làm sao còn sức lực đối phó với đám người kia chứ.
Thời điểm Triệu Cẩn Vân đi đến phòng ngủ, Mục Đình vẫn còn canh giữ bên ngoài phòng. Mục Đình thấy Triệu Cẩn Vân đến vừa định hành lễ thì liền bị Triệu Cẩn Vân ngăn cản.
Thấy Triệu Cẩn Vân còn chần chừ trước cửa phòng, Mục Đình có chút nghi hoặc: “Vương gia có chuyện gì sao?”
Triệu Cẩn Vân nhìn cửa phòng đóng chặt hỏi Mục Đình:”Vương phi ở trong phòng sao?”
- "Vương phi vẫn ở trong phòng sau khi dùng thiện đến giờ”.
- "Nàng ấy đã ngủ trưa chưa? Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Triệu Cẩn Vân có chút nghi hoặc hỏi ngược lại Mục Đình.
Mục Đình cười cười đáp lời: "Vương phi vẫn còn đợi vương gia”.
- “Đợi ta?” Triệu Cẩn Vân ngớ người. Nàng ta đợi bản vương làm gì? Lại muốn hành hạ gì bản vương nữa sao? Bụng của bản vương vẫn còn chút khó chịu đây này.
Thấy Biện vương sợ tiểu thư nhà mình như vậy Mục Đình có chút buồn cười nhưng không dám để Triệu Cẩn Vân biết chỉ đành cố nén trong lòng. Không biết nên vui hay buồn thay tiểu thư của nàng nữa. Vương gia chỉ cần nghe đến tên tiểu thư mặt mũi đã biến sắc, đến khi ở gần thì chịu đủ loại bắt nạt của tiểu thư. Tiểu thư ơi là tiểu thư, nếu người cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ vương gia sẽ bỏ chạy trước khi nhận ra tình cảm của người mất.
Không đợi Mục Đình trả lời thì trong phòng đã vang lên một giọng nữ lành lạnh: “Có chuyện gì vậy Mục Đình?”
- “Vương gia ngài có vào không để nô tì bẩm báo?” Mục Đình có chút vui khi thấy người khác gặp họa, điểm này nàng thừa nhận mình có chút giống tên sắc lang họ Trầm kia.
- “Được rồi, bản vương tự vào, ngươi lui xuống đi. Buổi tối vào hoàng cung dự yến tiệc, ngươi hãy đi chuẩn bị cho vương phi một chút đi”. Triệu Cẩn Vân dặn dò xong liền đẩy cửa đi vào cũng không đợi Mục Đình trả lời.
Thấy vương gia đi vào phòng Mục Đình cũng không nán lại nữa, nàng liền đi chuẩn bị theo lời vương gia căn dặn. Đây là lần đầu tiểu thư xuất hiện cùng với vương gia sau khi thành thân, cũng là lần đầu tiên đứng bên cạnh vương gia với thân phận vương phi, nàng phải hảo chuẩn bị cho thật tốt.
Triệu Cẩn Vân vào phòng liền thấy Tề Minh Nguyệt ngồi trên giường đọc sách. Lưng của nàng ta tựa vào đầu giường, tóc đen dài được xõa ra rủ xuống chăn gối trên giường trông thật là dịu dàng thật là xinh đẹp làm Triệu Cẩn Vân nhìn có chút ngây ngốc. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tề Minh Nguyệt quét sang Triệu Cẩn Vân có chút ớn lạnh mọi mộng tưởng ban nảy đều tan biến.
- “Vương phi không ngủ sao?”
- “Ta đang đợi ngài”. Tề Minh Nguyệt gập quyển sách lại để lên đầu giường nhàng nhạt trả lời.
Triệu Cẩn Vân ngồi xuống bàn, tự tay rót một tách trà, những lá trà trong tách tỏa ra hương thơm dìu dịu thật dễ chịu. Triệu Cẩn Vân hít một hơi sau đó mới uống một ngụm: “Nàng có chuyện gì muốn nói với bản vương sao?”
- “Ta có nấu canh, ngài uống đi rồi nghỉ ngơi”. Tề Minh Nguyệt chỉ chỉ thố canh trên bàn cho Triệu Cẩn Vân.
Nói xong cũng không đợi Triệu Cẩn Vân trả lời, nàng xoay người nằm vào bên trong giường nhắm mắt ngủ.
Triệu Cẩn Vân nhìn Tề Minh Nguyệt lại nhìn thố canh, đây là ý gì? Vừa đấm vừa xoa sao? Vừa nảy cho bản vương ăn một bàn thức ăn chua cay, bây giờ lại nấu canh cho bản vương uống, bản vương sẽ không trúng kế của nàng ta đâu.
Nhưng mà canh của Tề Minh Nguyệt nấu không uống thật là phí, bản vương ta chỉ là đang sợ lãng phí thôi. Triệu Cẩn Vân mở nấp thố canh ra, lấy cái muỗng để sẵn đó múc thử một muỗng canh uống, mùi vị quả thật là không tệ chút nào. Triệu Cẩn Vân cao hứng cứ một muỗng lại một muỗng, chẳng mấy chốc thố canh đã thấy đáy.
Triệu Cẩn Vân dùng khăn lụa lau khóe miệng, uống thêm một hốp trà mới hài lòng đi ngủ. Nàng cởi áo khoác ngoài sau đó nằm lên vị trí trống trên giường mà Tề Minh Nguyệt chừa lại cho nàng. Thấy Tề Minh Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, mắt nhắm lại từ từ đi vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, cảm giác người sau lưng mình đã hít thở đều, Tề Minh Nguyệt mở đôi mắt phượng xinh đẹp ra, nàng quay người lại nhìn gương mặt tuấn mĩ kia mỉm cười dịu dàng. Tề Minh Nguyệt da mặt dày liền tiến vào trong lòng của Triệu Cẩn Vân làm ổ trong đấy, tận hưởng cảm giác ấm áp người kia mang lại mà từ từ chìm vào giấc ngủ. Tề Minh Nguyệt không biết rằng có một người tuy rằng đôi mắt đóng chặt nhưng khuôn miệng mỉm cười mãn nguyện, đôi tay cũng bất giác ôm Tề Minh Nguyệt chặc hơn nữa.
Hôm nay hoàng cung vốn chẳng có sự kiện gì nhưng hoàng thượng lại tổ chức yến tiệc, mọi người không ai nói ra nhưng tất cả đều ngầm hiểu đây là tiệc hoàng thượng mừng đại hôn của Biện vương gia.
Trong tiệc rượu, Triệu Cẩn Du ngồi trên ngai vàng cao cao đưa ánh mắt quan sát các hoàng huynh hoàng đệ cùng các đại thần phía dưới, chỉ một cử động nhỏ cũng không thể lọt qua mắt hắn. Trong số những người ngồi phía dưới, có người thật lòng trung thành với hắn, có người lại đang lâm le hồng cướp đoạt ngôi vị của hắn.
Chính giữa đại điện mười mấy ca vũ đang nhảy múa uyển chuyển theo khúc nhạc, mọi người đều đang vui vẻ nâng ly uống rượu thưởng nhạc.
Triệu Cẩn Vân ngồi cạnh Tề Minh Nguyệt, đang cẩn thận bóc vỏ cua cho Tề Minh Nguyệt mà không để ý các ánh mắt khác lạ đang nhìn mình.
Những người khác đều được phu nhân hay nô tì theo hầu bóc vỏ cua gắp thức ăn rót rượu cho. Chỉ có mình Triệu Cẩn Vân là ngược lại, nàng chăm từng miếng ăn cho Tề Minh Nguyệt, chuyện này cũng khiến các nữ nhân có mặt ở đây ghen tỵ không thôi.
Những việc này đập vào trong mắt người khác thì rõ ràng là Biện vương đang sủng vương phi của mình tới đằng trời, làm gì có chuyện hai người bọn họ bất hòa.
- “Hoàng đệ, hoàng huynh ta kính đệ một chung, đại hôn của hoàng đệ mà ta không đến dự được, người làm ca ca này quả thật không tốt, ta mời đệ một chung xem như tạ lỗi”.
Triệu Cẩn Vân nghe âm thanh kia, bàn tay đang bóc vỏ cua liền bất động, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp là một trong các vị hoàng huynh của nàng Ngô vương Triệu Cẩn Hàng đang đứng đối diện nàng.
Nhìn thấy gương mặt của Triệu Cẩn Hàng, bất giác bả vai phải của Triệu Cẩn Vân liền đau nhói một chút. Nàng vẫn không quên được chuyện chút nữa thì nàng đã đi chầu Diêm vương nhờ ơn huệ của vị hoàng huynh này ban cho.
- “Ngô vương không cần khách khí, ngài là bận công vụ của hoàng thượng giao, kẻ làm hoàng đệ như ta không có nữa lời than trách”. Triệu Cẩn Vân khí khái nhã nhặn đáp lời, trong lòng nàng không mong gặp vị hoàng huynh này một chút nào.
- “Đây là Biện vương phi sao? Nghe danh đã lâu hôm nay hân hạnh gặp mặt, bản vương mời Biện vương phi một chung”. Thấy Triệu Cẩn Vân đối với mình xa cách như vậy, Triệu Cẩn Hàng cũng không thấy làm lạ, hắn liền quay sang Tề Minh Nguyệt cười hòa nhã.
Nhìn Tề Minh Nguyệt xinh đẹp như vậy, Triệu Cẩn Hàng thầm tiếc hận trong lòng. Ánh mắt nhìn Triệu Cẩn Vân càng thêm hằn học, sao mọi sự may mắn trên đời đều đổ dồn lên Triệu Cẩn Vân hết vậy? Trước đây luôn nhận được sự sủng hạnh của tiên hoàng, bây giờ vừa có quyền lực vừa có một vương phi xinh đẹp động lòng người đến như vậy. Triệu Cẩn Hàng càng quyết tâm phải trừ khử bằng được vị hoàng đệ này mới thỏa nỗi hận trong lòng hắn.
- “Ngô vương khách khí rồi”. Tề Minh Nguyệt nhìn nam tử trước mắt không có một chút thiện cảm.
- “Ta nghe thiên hạ đồn rằng Tề tiểu thư rất giỏi cầm ca, hôm nay yến tiệc có thể hiến một khúc nhạc góp vui được không?” Triệu Cẩn Hàng có chút tâm tư muốn làm khó Tề Minh Nguyệt, hắn muốn xem tình cảm phu thê của Triệu Cẩn Vân và Tề Minh Nguyệt đã phát triển đến đâu.
“Rầm”....một tiếng động lớn vang lên. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về bàn của Biện vương Triệu Cẩn Vân.
Triệu Cẩn Vân tức giận, đặt ly rượu lên bàn có chút mạnh làm phát ra tiếng động lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Cẩn Hàng như bắn ra tia lửa: “Ngô vương đã quá chén rồi, Vương phi của ta có thể tùy tiện hiến nhạc góp vui như các ca vũ khác hay sao?”
Tề Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay trắng nỏn vì đập mạnh xuống bàn mà có chút đỏ khẽ lắc đầu với Triệu Cẩn Vân. Vì một kẻ như vậy mà tức giận thật không đáng, đặc biệt còn làm đau bản thân mình thì càng không đáng hơn nữa. Thân thể của Triệu Cẩn Vân quý giá ngàn vàng không ai có thể tổn hại, nhưng nếu có thì chỉ có nàng mới được làm như vậy.
- “Ngô vương là xem trọng ta rồi, chút tài mọn của ta cũng không thể ở đây làm mất mặc phu quân của ta được”. Tề Minh Nguyệt hận không thể giết Triệu Cẩn Hàng ngay lập tức chứ nói chi đến việc hiến nghệ cho hắn.
Triệu Cẩn Vân bị trúng tên hai năm trước ở Giang Nam cũng do một tay Triệu Cẩn Hàng sắp đặt. Nếu khi đó Trầm Sơ không bí mật tiết lộ hành tung của Triệu Cẩn Vân cho nàng, nếu như nàng không mạo hiểm đi theo Triệu Cẩn Vân đến Giang Nam thì có lẽ Triệu Cẩn Vân đã mất mạng. Món nợ này Tề Minh Nguyệt nàng nhất định sẽ đòi lại cho Triệu Cẩn Vân.
- "Ngô vương, khanh không nên làm khó Biện vương phi, nếu khanh muốn trẫm sẽ cho triệu kiến một đoàn ca vũ đến phủ của khanh”. Triệu Cẩn Du lúc này mới lên tiếng xoa dịu tình hình.
Phải biết rằng Triệu Cẩn Vân rất ít khi nổi giận, vị vương gia này hỉ nộ ái ố đều để trong lòng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Vậy mà giờ đây chỉ vì một câu nói liên quan đến vương phi của mình liền khiến ngài ấy nổi trận lôi đình cũng đủ biết vị trí của vị vương phi này quan trọng nhường nào.
Hoàng thượng cũng đã ra mặt, Ngô vương biết đây là cây thang hoàng thượng cho hắn để trèo xuống nếu hắn không biết thức thời e là chuyện ngày hôm nay Triệu Cẩn Vân sẽ không bỏ qua: “Thần xin đa tạ long ân của bệ hạ”.
Triệu Cẩn Hàng sau khi tạ long ân của hoàng đế cũng quay về chỗ ngồi, không tiếp tục gây sự cùng Triệu Cẩn Vân. Chuyện hắn muốn thăm dò cũng đã thăm dò được, hà cớ gì phải gây thêm phiền phức.
Triệu Cẩn Hàng đi rồi, Triệu Cẩn Vân cũng không tiếp tục sinh khí nữa, ngược lại còn đổi thái độ đến chống mặt, quay sang Tề Minh Nguyệt ân cần hỏi: “Có phải vừa rồi ta dọa vương phi rồi không?”
- “Không có, nhưng nhìn phu quân sinh khí như vậy trông thật không quen”. Trước đây Tề Minh Nguyệt đã quen với việc bắt nạt Triệu Cẩn Vân, trước mặt nàng Triệu Cẩn Vân như chú cừu bị nàng lùa tới lùa lui, hôm nay quả thật là mở rộng tầm mắt.
- "Sau này ta sẽ không sinh khí trước mặt nàng nữa”. Triệu Cẩn Vân nghe người kia gọi mình phu quân thì tâm liền mềm nhũn hứa hẹn.
Tề Minh Nguyệt mỉm cười dịu dàng gấp thức ăn cho Triệu Cẩn Vân bảo ngài ấy ăn nhiều một chút. Nhìn người kia bận rộn công vụ giờ giấc sinh hoạt thất thường làm nàng đau lòng khôn thôi. Nàng biết Triệu Cẩn Vân có nhiều việc phải lo, cuộc chiến triều can vẫn chưa chấm dứt, tuy rằng bên ngoài yên ắng nhưng bên trong sống ngầm đang cuồn cuộn.
Triệu Cẩn Vân ăn thức ăn Tề Minh Nguyệt vừa gấp cho, còn cao hứng uống thêm vài ly rượu, tâm tình đã hồi phục không ít. Nàng không cho phép ai làm khó dễ Tề Minh Nguyệt, đừng nói là Ngô vương, ngay cả hoàng thượng cũng không được phép.
Mùi rượu thoang thoảng làm Tề Minh Nguyệt có chút khó chịu, nàng liền nói với Triệu Cẩn Vân ra ngoài hít thở không khí một chút không ngờ lại gặp được cố nhân.