Triệu Cẩn Vân và Trầm Sơ một trước một sau đi đến trước cửa phòng hoa chúc, hai nha hoàn trước cửa nhìn thấy hai người đi đến thì cùng nhau hành lễ: "Vương gia, Trầm hộ vệ”.
- “Lui xuống hết đi”. Triệu Cẩn Vân khoát tay cho họ rời đi.
- "Dạ vâng”. Hai nha hoàn nhận lệnh liền lui xuống.
Thấy Trầm Sơ vẫn còn đứng kế bên mình, Triệu Cẩn Vân lên tiếng châm chọc: “Ngươi muốn theo bản vương vào trong?”
- “Ngài cũng đừng hiểu lầm, thuộc hạ là đang chờ người khác”. Trầm Sơ vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra, Mục Đình tay cầm cái khây bưng thức ăn từ trong phòng đi ra ngoài, thấy hai người một chủ một tớ đứng đó không khỏi ngạc nhiên.
- “Tham kiến vương gia”. Mục Đình khép cửa phòng lại cũng không quên hành lễ với Triệu Cẩn Vân.
- “Không cần đa lễ”.Triệu Cẩn Vân khoát tay với Mục Đình sau đó quay sang Trầm Sơ ra lệnh: “Cũng không còn sớm, ngươi mang Mục Đình đi nghỉ ngơi đi. Trước cứ để Mục Đình ở tạm phòng với ngươi đi, sau này không còn lạ chỗ đến lúc đó muốn đổi sang phòng khác cũng không muộn”.
Trầm Sơ cầu còn không được, mũi cũng đã phồng lên thật to, thầm cảm ơn vương gia đã giúp mình: “Thuộc hạ tuân lệnh”.
Mục Đình còn muốn từ chối nhưng thấy vương gia đẩy cửa phòng đi vào trong, sau đó còn đóng chặt cửa phòng nữa. Thấy vậy nàng cũng không tiện làm phiền vương gia nữa, ngược lại quay sang Trầm Sơ nói nhỏ đủ hai người nghe: “Ngươi sắp xếp cho ta một phòng nhỏ là được rồi, ta không sợ lạ chỗ”.
- “Vương gia có lệnh ta không thể không tuân theo”. Trầm Sơ lấy Biện vương ra để hù dọa Mục Đình, miếng thịt đến miệng làm sao mà thả xuống được.
- “Vương gia cũng không biết, ngươi cứ tìm cho ta một phòng nhỏ nào cũng được”. Ở bên cạnh Tề Minh Nguyệt hầu hạ bao lâu nay, Mục Đình ít nhiều cũng học được tính nhạy bén của chủ tử, cũng không ngốc đến độ không biết ý đồ người kia. Nhìn cái gương mặt sắc lang kia có biết bao nhiêu là gian tà chứ.
Trầm Sơ vẫn kiên quyết không tha cho người kia, bước lại gần hơn nữa nói nhỏ vào tai Mục Đình: “Trong phủ không còn phòng trống, ta cũng không làm gì, ngươi là đang sợ chuyện gì?”
- "Ngươi cách xa ta một chút”. Mục Đình đẩy đẩy tên sắc lang kia ra: “Biện vương phủ rộng như vậy mà không có phòng trống hay sao? Ngươi đừng hòng gạt ta”.
- “Ta cũng không có gạt ngươi, bây giờ ta về phòng đây, nếu ngươi không đi cùng thì cứ tiếp tục đứng ở đây chịu khỗ một đêm đi”. Trầm Sơ giả vờ quay người rời đi, cố ép người kia đến cùng để xem ngươi làm được gì. Bây giờ cũng đã muộn, Mục Đình cũng không thể đi làm phiền chủ tử của mình được, huống chi chủ tử của nàng còn có chuyện quan trọng, nắm bắt được điểm này Trầm Sơ càng tự tin bắt ép người kia hơn nữa.
Thấy Trầm Sơ bỏ đi, Mục Đình có chút tức giận, đây là cố ý ép nàng mà, được rồi ai sợ ai chứ. Mục Đình đuổi theo nắm lấy tay người kia kéo lại: “Thôi được rồi, ta đi cùng ngươi. Nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ bẩm báo tiểu thư trị tội ngươi”.
Trầm Sơ không để lời nói của Mục Đình vào tai, ngược lại thấy người kia nắm lấy tay mình còn vui hớn hở ra mặt, thừa cơ hội liền đem ngón tay của mình đan vào ngón tay người kia hứa hẹn: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm gì đâu”.
- "Có ma mới tin được ngươi”. Mục Đình không cho là đúng ngược lại còn đề phòng hơn nữa. Trong lòng thầm nghĩ hai người một phòng một giường ai biết tên sắc lang kia sẽ giở trò gì mà không để ý tay đã bị người kia nắm kéo đi về phòng.
Hai người lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi viện của Biện vương đi về phòng ngủ của Trầm Sơ, suốt dọc đường đi ngươi một câu ta một câu chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Bên này Triệu Cẩn Vân vào phòng liền thấy Tề Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường, trên đầu vẫn còn trùm khăn voan đỏ. Thấy người kia mặc hỉ phục đỏ xinh đẹp ngồi trên giường, Triệu Cẩn Vân không biết làm gì tiếp theo chỉ có thể đứng chôn chân ở cạnh cửa thật lâu.
- “Vương gia ngài không định vén khăn hỉ lên cho ta hay sao?” Biết Triệu Cẩn Vân đã vào phòng nhưng nghe tiếng đóng cửa vang lên thật lâu mà vẫn chưa thấy người kia vén khăn trùm đầu lên cho mình, Tề Minh Nguyệt có chút sốt ruột nhắc nhở. Cả ngày hôm nay nàng đã rất mệt mỏi rồi, bụng cũng thật là đói mà bây giờ người kia còn chậm chạp như vậy.
- "Tất nhiên là vén chứ, bản vương là lần đầu thành hôn còn chưa quen, lần sau bản vương sẽ rút kinh nghiệm”. Nghe người kia gọi Triệu Cẩn Vân mới biết bản thân từ nảy giờ thất thần lâu như vậy liền lập tức vừa cười nịnh nọt vừa đi về phía người kia.
- "Vương gia ngài còn định thành hôn bao nhiêu lần nữa?” Tề Minh Nguyệt có chút không vui hỏi ngược lại.
Triệu Cẩn Vân bất động thanh sắc, có phải bản vương nói sai chuyện gì chọc giận Tề Minh Nguyệt rồi hay không? Bản vương là lần đầu thành hôn dĩ nhiên là không biết phải làm sao rồi, nếu bản vương biết thì đã không chọc nàng ta giận rồi.
Triệu Cẩn Vân như đứa trẻ làm sai bị trách mắng đi về phía Tề Minh Nguyệt, dùng ngọc như ý đã chuẩn bị sẵn vén khăn voan đỏ ra khỏi đầu người kia lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người kia nhìn mình.
- "Bản vương cả đời này chỉ có một vương phi là Tề Minh Nguyệt, tuyệt đối sẽ không cưới thêm ai khác”. Triệu Cẩn Vân hứa hẹn nói, một Tề Minh Nguyệt cũng đủ khiến bản vương đau đầu rồi, bản vương cũng không muốn ôm quá nhiều muộn phiền vào người.
Triệu Cẩn Vân chỉ là có sao nói vậy nhưng lại không hề biết rằng lời nói vô tình của mình đã làm cho Tề Minh Nguyệt trong lòng nở hoa.
- "Tốt nhất ngài hãy nhớ những gì ngài nói nếu không đừng trách ta vô tình”. Bị lời nói vô ý của Triệu Cẩn Vân làm cho trong lòng ngọt đến độ muốn tan chảy nhưng Tề Minh Nguyệt vẫn cứng miệng với người kia.
Triệu Cẩn Vân cũng không vì Tề Minh Nguyệt lạnh lùng mà mất hứng, ngược lại thật tự nhiên mà nắm lấy tay Tề Minh Nguyệt dẫn lại cái bàn ở giữa phòng. Lúc nảy nàng đã căn dặn Trầm Sơ chuẩn bị một bàn đồ ăn này, toàn là dựa theo sở thích của Tề Minh Nguyệt. Tuy rằng bản vương quyền cao chức trọng nhưng vẫn phải lấy lòng vương phi của mình nếu không với tính cách của nàng ta cũng thật khó sống yên ổn được.
Nhìn người kia nắm lấy tay mình dẫn đi, lại nhìn một bàn đầy thức ăn toàn là món mình thích Tề Minh Nguyệt cảm động trong lòng. Lúc nảy Mục Đình bưng đồ ăn vào có nói nhỏ với nàng những món này là Biện vương đích thân căn dặn đầu bếp làm riêng cho vương phi, vương gia cũng chiều chuộng vương phi quá đi mất.
Ngồi vào bàn, Triệu Cẩn Vân liền cầm bình lên rót đầy hai chén rượu sau đó quay sang đưa cho Tề Minh Nguyệt một chén: “Vương phi có muốn uống rượu giao bôi không? Nếu vương phi không thích thì không uống cũng không sao”.
- “Tuy rằng chúng ta đều là nữ tử nhưng ta cũng không muốn làm trái lễ nghi”. Nhận lấy chén rượu Tề Minh Nguyệt giả vờ như không để ý nhưng thật ra trong lòng rất là cao hứng, đây là chuyện nàng cầu còn không được thì sao nỡ từ chối.
Được sự đồng ý của Tề Minh Nguyệt, Triệu Cẩn Vân liền đan tay của mình vào tay Tề Minh Nguyệt khiến mặt của cả hai càng xích lại gần nhau. Nhìn gương mặt gần trong gan tấc của Tề Minh Nguyệt, Triệu Cẩn Vân càng cảm thấy người kia xinh đẹp gấp bội phần càng khiến cho nàng có chút ngại ngùng. Triệu Cẩn Vân thầm trách bản thân vô dụng, có chuyện lớn nhỏ gì mà chưa từng trải qua đâu vậy mà nay đứng trước mặt nữ nhân này lại ngại ngùng như vậy chứ.
Nghi thức uống rượu giao bôi khá đơn giản, Triệu Cẩn Vân uống một hơi cạn sạch chén rượu, còn Tề Minh Nguyệt nhã nhặn uống từ từ. Sau khi uống xong, Triệu Cẩn Vân lập tức mở tay lùi xa khỏi người Tề Minh Nguyệt. Cuối cùng nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn chưa hết ngại ngùng.
Tề Minh Nguyệt cũng không khá hơn bao nhiêu, tiếp xúc với Triệu Cẩn Vân ở khoảng cách gần như thế đã khiến nàng ngượng ngùng thêm việc vừa uống rượu lại càng khiến cho nàng đỏ mặt hơn nữa.
Triệu Cẩn Vân gấp thức ăn bỏ vào bát cho Tề Minh Nguyệt nhưng thấy người kia vẫn không động đũa, ngập ngừng như có chuyện gì khó nói liền quan tâm hỏi nàng: “Sao vương phi không ăn, có phải khó chịu ở đâu không?”
Nghe người kia hỏi Tề Minh Nguyệt càng ngượng ngùng hơn nữa. Quả thật nàng có chút khó chịu, nhưng vẫn không dám mở lời, bây giờ nghe người kia hỏi cũng không tiếp tục giấu nữa: “Trang sức trên đầu rất nặng, ngài có thể giúp ta tháo chúng xuống không?”
Triệu Cẩn Vân nghe nàng nói như thế cũng không nói nhiều, liền đứng lên tự tay tháo trang sức trên đầu Tề Minh Nguyệt xuống. Từng món từng món nhẹ nhàng tháo xuống tất cả cho Tề Minh Nguyệt, sau đó còn dùng lược chảy tóc đen suông dài cho Tề Minh Nguyệt.
- "Vương phi đã thấy tốt hơn chưa?”
- "Đã đỡ hơn rồi, đa tạ ngài”. Nhìn động tác của người kia dịu dàng như thế, Tề Minh Nguyệt cảm thấy thật ngọt ngào nhưng cố cố kìm hãm nội tâm của mình lại để người kia không phát hiện.
- "Không cần khách khí, vương phi mau dùng bữa đi rồi đi nghỉ ngơi, cũng đã muộn rồi”.Cả ngày bận rộn, Triệu Cẩn Vân có chút mệt cũng muốn mau chóng đi ngủ.
Đi ngủ, bản vương ngủ làm sao đây? Chẳng lẽ phải ngủ chung giường với Tề Minh Nguyệt sao? Triệu Cẩn Vân có chút rối rắm, tay cũng vô thức rót rượu uống liền mấy chén.
Tề Minh Nguyệt thấy Triệu Cẩn Vân uống nhiều như thế liền ngăn cản: “Ngài đừng uống nữa, ta không thích mùi rượu đâu”.
Tay đang rót rượu lập tức dừng lại, rượu rót ra rồi cũng không động đến. Triệu Cẩn Vân ngồi đó nhìn Tề Minh Nguyệt từng đũa nhẹ nhàng gấp thức ăn, tự mình cũng gấp vài đũa. Tề Minh Nguyệt ăn cũng không nhiều, mỗi món trên bàn nàng đều thử qua, dù gì cũng là tâm ý của Triệu Cẩn Vân. Nhưng chỉ gấp vài miếng liền dừng đũa, đêm cũng đã khuya nàng cũng không thể ăn quá nhiều, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, động tác vô cùng nhã nhặn.
- "Vương phi không ăn nữa sao?” Triệu Cẩn Vân quan tâm hỏi.
- “Không ăn nữa, ta mệt rồi muốn đi ngủ”. Tề Minh Nguyệt nhìn Triệu Cẩn Vân chớp chớp mắt có chút mệt mỏi.
- "Được rồi, nha hoàn cũng đã chuẩn bị nước rồi, nàng có muốn tẩy rửa một chút rồi đi ngủ không?” Triệu Cẩn Vân biết Tề Minh Nguyệt thích sạch sẽ nên đã sớm chuẩn bị mọi thứ.
Dù rằng bản vương là bị nàng ép thành hôn nhưng bản vương cũng không thể để nàng chịu ủy khuất khi về phủ của bản vương được. Nàng là viên ngọc quý trên tay Tề tướng quân, trước khi xuất giá Tề tướng quân cũng căn dặn thật nhiều, tuy không nói rõ ràng nhưng Triệu Cẩn Vân đều hiểu hết ý tứ của Tề tướng quân.
- “Vậy ta đi rửa mặt trước”. Tề Minh Nguyệt cũng không khách khí, nàng cảm thấy để nguyên mặt trang điểm ngủ không dễ chịu chút nào.
Tề Minh Nguyệt quay người rời đi Triệu Cẩn Vân thấy thế cũng đi tẩy rửa thay y phục tân lang ra. Đợi nàng xong xuôi mọi thứ quay lại thì thấy Tề Minh Nguyệt đã nằm bên trong giường, Triệu Cẩn Vân có chút lưỡng lự không biết làm sao.
Tề Minh Nguyệt nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu nhìn Triệu Cẩn Vân còn đứng đó mỉm cười trêu chọc: “Phu quân sao còn chưa chịu lên giường đi ngủ, người ta đợi cũng thật lâu”.
Triệu Cẩn Vân bị một tiếng phu quân kia làm cho sắc mặt lập tức trở nên hơi mất tự nhiên. Còn Tề Minh Nguyệt thấy Triệu Cẩn Vân như thế thì thầm cười trộm, tại sao bắt nạt ngài ấy lại vui đến thế nhỉ?
Biết Tề Minh Nguyệt lại trêu chọc mình, Triệu Cẩn Vân cũng không so đo với nàng ta, ngủ thì ngủ ai sợ ai chứ. Triệu Cẩn Vân tắt nến trong phòng sau đó cũng lên giường, bởi vì ngại ngùng nên một mực nằm bên cạnh mép giường bên này, để lại khoảng cách rõ to đủ có thể nằm thêm một người nữa.
Tề Minh Nguyệt cũng không làm khó dễ Triệu Cẩn Vân nữa, dù gì nàng cũng là tiểu thư khuê các, cho dù có thích Triệu Cẩn Vân đến đâu cũng phải giữ lại chút hình tượng. Cho nên ngoan ngoãn gối đầu trên gối uyên ương quay mặt vào phía trong an phận ngủ.
Thấy Tề Minh Nguyệt chịu ngủ, Triệu Cẩn Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Ở gần nữ nhân này Triệu Cẩn Vân còn thấp thỏm căng thẳng hơn là ở gần hoàng đế.