Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 11-3: Lý luận (3)



Khi nam nhân họ Tề kia bước vào công đường đại cuộc dường như đã định, nhìn biểu tình của hai người Dạ Phong Thần và Vân Minh, cả hai đều thần sắc vân đạm phong kinh, nhưng lại toát ra khí thế tức giận. Lại nhìn qua phía đám người Bạch Gia đang hả hê, cười khinh bỉ nhìn hai người. Nam nhân họ Tề kia liền cảm thấy thất vọng, nhưng dù chỉ có một cơ hội thì hắn nhất quyết không từ bỏ. “ Là ta , ta là một trong những người bị Bạch tiểu thư kia bắt đi.” con ngươi đỏ ngầu nhìn từng người Bạch gia , hận này hắn nuốt không trôi. Người Bạch gia ba lần bảy lượt cướp đi hạnh phúc của hắn , sát hại thê tử tương lai của hắn , thà chết hắn cũng không buông tha cho người của Bạch gia , dù có là ma hắn vẫn sẽ bám theo mấy người này.

Bạch đại tiểu thư , cùng nhị công tử Bạch gia , nhíu mày nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện. Người có phản ứng đầu tiên là Bạch nhị công tử , hắn cười mỉa mai nhìn chằm chằm vào người mới chạy vào. “ Ha...ha... ta nói ngươi nhìn đi , mọi sự cũng đã định. Người mà bổn công tử không có được thì ngươi cũng đừng hòng giành lấy.” Người này không phải là tình lang của tiểu cô nương kia sao , Tề thư sinh , Tề Mạnh.

Phẫn hận nhìn chằm chằm tên công tử, lời lẽ đầy cuồng vọng kia, Tề Mạnh chỉ thấy có một cảm giác đau đớn lan tràn , là cảm giác lực bất tòng tâm , con ngươi mang đầy lãnh ý , chợt lóe lên định chạy về phía hắn, tức giận đến nỗi muốn một quyền đánh tên Bạch gia đại công tử.

Nhưng khí thế vừa động lại bị chiết phiến của Vân Minh giơ ra ngăn cản. “ Ngươi đánh được hắn một quyền, hắn chỉ là đau một lúc. Trừ phí diệt cỏ diệt tận gốc, thì mới có thể hả được giận phải không?.” tràng thanh dịu nhẹ mang theo chút lí lẽ, chỉ có duy nhất ba người nghe thấy, hắn vừa vặn nhìn sang thì nhìn thấy một con ngươi giáng sắc nhìn hắn mang theo một sự khẳng định, đảm bảo có thể đòi lại công bằng cho hắn vậy. Tề Mạnh nhíu mày, hắn không biết vị thiếu niên nhỏ tuổi trước mắt này có làm được hay không, lời nói ra thủy chung rất lí lẽ, hắn biết thân cô thế cô bây giờ có thể đánh Bạch thiếu gia kia một quyền thì sao, hắn không có khả năng chống lại toàn bộ người Bạch gia. Trong lòng lan tràn cảm giác bất lực.

Tiếu ý nhìn qua hướng tiểu huynh đệ, Dạ Phong Thần cười nhàn nhạt nhìn đám người Bạch gia không biết liêm sỉ này , cất tiếng nói. “ Bây giờ đã có người đến làm chứng thì ta xem các ngươi còn nói được gì nữa.” âm thanh vẫn đạm phong khinh không nghe ra cảm xúc nhất thời khiến bọn họ mất đi cảnh giác , lại hướng lên công đường , thỉnh ý quan tri phủ. “ Tri phủ đại nhân bây giờ bằng chứng rành rành xin người định tội.”

Thấy hai tên một công tử một thiếu hiệp giữa đường nhảy ra này, vẫn không buông tha mọi chuyện như vậy , Bạch phú hào đành nghiến răng nghiến lợi lấy thêm từ ống tay áo ra một xắp ngân phiếu trình lên phía trên. “ Tri phủ đại nhân là người trí tuệ hơn người , hẳn là nên biết đâu mới là kẻ đáng trị chứ.”

Một xấp này cũng khoãng tầm một ngàn lượng bạc , lão tri phủ nhìn đến mắt lóe sáng lên , nhanh chóng đem ngân phiếu cùng cẩm hộp nhét lại vào tay áo , trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn Bạch Bưu , vuốt vuốt chòm râu bộ dáng đỉnh đỉnh, nói. “ Ta thấy chuyện này , người của Bạch gia đơn thuần vô tội , là do các ngươi các ngươi vu oan giá họa , nay hai tỷ đệ Bạch gia được thả ngay trên công đường.” Rồi phất phất tay. “ Các ngươi nên về đi. Bổn quan còn có đại sự.”

Đây là cái kiểu cho qua gì vậy, ngang nhiên hối lộ trên công đường, hành động tùy ý qua loa, để bá tánh chịu phải thiệt thòi bênh vực kẻ gian, hám bạc nghịch luân. Hay cho chức quan thất phẩm, tri phủ đại nhân. Bước chân vùa đi vào trong. Nhưng chưa đi được vài bước , đã nghe thấy tiếng cười không hề kiêng dè của thiếu hiệp kia. “ Ha...ha...” Dạ Phong Thần cười lớn , hắn coi như chưa từng thấy ai vô sỉ như lão , một xấp ngân phiếu , một vật châu bảo liền trắng trở thành đen đen trở thành trắng, mạng người như không, công lí phù du. Thực nực cười! “ Ha...ha...”

Nghe tiếng cười không hề kiên dè của hắn , quan tri phủ giận tái mặt , đang đi cũng dừng lại , phẫn nộ quát. “ Ngươi cười cái gì?” Hai kẻ này, làm phiền hắn thì thôi, còn cố tình không coi quan tri phủ hắn ra gì, hắn đường đường là tri phủ đại nhân, mệnh quan triều đình, lại bị kẻ phàm phu tục tử bởn cợt, nhục mạ hay sao?

“ Ta cười kẻ ngang nhiên tham ô ngay tại công đường , ta cười kẻ sát nhân lại được tha bỗng , ta cười kẻ làm quan tham ô , nhũng quyền , ta cười kẻ chết oan ngày đêm tức tửi. Ngươi nói , có phải rất tức cười không? Tri phủ đại nhân Bành Tiệp.”

Nghe thấy Dạ Phong Thần ngang nhiên gọi ra tên húy của mình như vậy , lão tri phủ giận bốc lên đầu , không nói nhiều lời liền quát. “ Binh lính đâu bắt cái kẻ cuồng ngôn này lại cho ta!”

“ Phựt...phựt...phựt...” một loạt binh lính bị bất động , mọi người trong công đường cả kinh, hít một ngụm khí lạnh. Vân Minh thu lại chiết phiến , nhìn mặt lão tri phủ bây giờ trắng xanh liền thâm trầm không hề thu liễm khí tức hơn người , nhìn chầm chầm lão. “ Tri phủ đại nhân , ta thấy ngươi không hề xứng với cái quan phẩm này một chút nào.”

Mặc dù rất sợ hãi nhưng dù sao lão vẫn là mệnh quan triều đình , nghĩ đến hai người này hẳn không dám làm gì mình , lão mới thu lại biểu tình hoảng sợ của mình cứng rắn nói. “ Các ngươi như vậy là làm gì? Chống đối với bổn quan là chống đối với triều đình. Ta thấy các ngươi hẳn là nên quên đi chuyện này thì hơn.” một câu cuối quả nhiên rộng lượng a.

“ Rầm.” Dạ Phong Thần phẫn nộ giáng một chưởng phong vào bàn trà hai bên , thoáng chốc , nó hóa thành tro bụi trắng xóa. “ Hay cho ngươi , một chữ chống đối với tiều đình. Ta nói , bổng lộc hàng năm của ngươi là do hoàng thượng ban cho , là muốn ngươi chăm lo dân chúng , bảo vệ bá tánh. Ngươi lại tham ô sách nhiễu khiến nhân dân lầm than. Lại còn dám lôi triều đình ra , ta thấy người chống đối triều đình là ngươi mới phải.” Đứng trong hàng ngũ quan lại có kẻ này quả thực ô nhục.

Một câu chống đối triều đình này khiến mặt lão biến hóa nhanh chóng. “ Các ngươi đừng nói nhiều lời. Ý bổn quan đã quyết các ngươi cũng đừng hòng thay đổi.” huống hồ bạc vào tay bổn quan thì không có ý định phải trả lại.

Người nhà Bạch gia cũng không vì thế mà chịu yếu thế. Bạch Bưu sở dĩ có thể hống hách như vậy ngoài có tài phú hơn người ra , thì lão cũng còn có chỗ dựa , bây giờ nhìn thấy tình thế khó bảo toàn đi ra , lão cũng không ngần ngại lấy chỗ dựa đó ra chống lưng cho mình. “ Các ngươi có thể khi nhục quan tri phủ nhưng trên chúng ta cũng có người chống lưng. Chỉ cần chúng ta không toàn mạng ra khỏi đây , các ngươi cũng đừng hòng mà yên thân.”

Khó trách , khó trách lão lại hống hách như thế. Vân Minh không tin người mà hắn nói còn có địa vị hơn Tam vương gia đương triều, trừ phi kẻ đó là hoàng đến cao cao tại thượng. “ Là ai a?” mà cũng phải thôi chuyện này hoàn toàn có thể đoán được.

Bạch đại công tử thấy thế liền vểnh cái mông lên trời. “ Cha ta là tế tử của Trình gia tại Phong châu, mà Trình gia đại lão chính là phụ thân của hộ bộ phu nhân. Các ngươi nói xem có phải bây giờ nên quỳ gối xin tha không?” hắn không quên khuôn mặt này là ai ban cho a.

“ Một cái quan hộ bộ tam phẩm nho nhỏ mà cũng dám lên mặt , ta thấy có phải hay không làm các ngươi đắc ý như vậy?” Dạ Phong Thần tức cười nhìn bộ dáng không sọ trời không sợ đất của hắn. Thuận tiện ném một miếng tử ngọc đến trước mặt quan tri phủ.

“ Ngươi...” không nghĩ đến hai người lại không coi Tào Công Khanh ra gì như vậy. Trong lúc hắn còn chưa tin được lời nói đầy cuồng vọng của Dạ Phong Thần , tên quan tri phủ thẫn thờ nhìn tấm ngọc bài lắp bắp nói không thành câu. “ Tam... tam... vươ...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv