“Đồ vô dụng!” Tinh Thiên đập một nhát vào cái chân gã giơ ra, liếc những người nằm trên mặt đất, “Đỗ lão đại, những lời ta vừa nói, phiền ông nhắc lại lần nữa.”
“Các người...” Đỗ lão đại và gã đàn ông yểu điệu tức đầy bụng, liếc nhanh Hạ Lan, Hạ Hà bên cạnh, hầm hầm nghiến răng, “Khoản tiền Lâm Tử Hoài nợ sòng bạc đã trả... mẹ kiếp...”
“Ha ha... Đỗ lão đại thật hào phóng, tiểu nhân đây xin cảm tạ... ái chà, các vị nên nói sớm một chút như vậy ta có thể nợ nhiều hơn... Đỗ lão đại thật kém hảo tâm, không thú vị lắm.” Lâm Tử Hoài chạy đến, cúi người, cười đểu, “hảo tâm” chọc vào vết thâm trên mặt lão đại, bộ dạng rất vô can nói: “Lão Đại, hai tiểu mỹ nhân nhà chúng tôi ra tay không nặng, về nhà xoa bóp chút xíu là ổn... không đau, không đau...”
“Ôi...” Một tiếng thét như lợn bị chọc tiết vang thấu trời, khiến Lâm Tử Hoài hốt hoảng, thình thịch lùi sau hai bước.
Đỗ lão đại phẫn nộ hét: “Lâm Tử Hoài, ngươi...”
“Tiểu nhân chỉ quan tâm đại ca chút xíu mà, sao hét gớm thế?” Lâm Tử Hoài lắc lắc đầu đứng thẳng lên, phảy ống tay áo dáng điệu cực kỳ phóng khoáng. Mạt Ca cuối cùng đã hiểu ra thâm ý của câu “được của hời lại còn làm bộ.”
“Cút!”
“Này!” Lâm Tử Hoài phở phơ tay, gọi to? “Đỗ lão đại, nhớ mở cổng sòng bạc, tiểu đệ lần sau lại đến chơi nhớ bày đủ các thế trận đón tiểu đệ.”
Đáp trả là cái nhìn căm hận của Đỗ lão đại, hai mắt đỏ vằn cơ hồ sắp thiêu cháy gã.
Sau một phen ầm ĩ, mười mấy gã đàn ông loạng choạng chuồn thật nhanh, như có người xua chó đuổi đằng sau. Chỉ một thoáng đã biến mất tăm.
Tinh Thiên nghiêm mặt hừ một tiếng, liếc nhìn Lâm Tử Hoài đang cười như thổ phỉ, mặt lạnh tanh hỏi: “Lâm Tử Hoài, uổng cho ca vẫn còn lương tâm! Nợ nần như thế, còn mang đầu về chịu chết? Giỏi lắm, ca muốn muội tháo cái xương nào của ca trước đây?”
“Tiểu muộn ngoan, ca biết muội quan tâm ca. Tay ca chỉ chưa thành thạo mà thôi, lần sau...”
“Lần sau hả?” Giọng Tinh Thiên rất vừa phải, xung quanh “Ca đùa thôi mà, đùa thôi mà... muội xinh đẹp vậy, sao hay cáu thế?” Gã nịnh bợ cười khan hai tiếng, lại nhăn nhở ghé đến gần, nhìn Mạt Ca, “TinhThiên, tiểu ca ca xinh đẹp này ở đâu đến thế? Em rể ta chăng?”
“Liễu Như Phong!” Tinh Thiên dửng dưng trả lời.
“Liễu... Như... Phong” Lâm Tử Hoài dằn giọng nhắc từng chữ cái tên đó. Đi một vòng quanh Mạt Ca, cười du đãng, “Tên hay lắm!”
“Quá khen!” Mạt Ca cười giả tạo. Không biết có phải quá đa nghi, cô cảm giác giọng nói của gã có ý thăm dò.
Lâm Tử Hoài nhướn mày, ghé gần má Mạt Ca, hơi thở nóng hổi phả vào làn da non mịn của cô, ánh mắt bỡn cợt, thân hình cao dỏng đó vô hình toát ra một áp lực. Tiếp xúc ở khoảng cách gần như thế, khiến Mạt Ca thể nghiệm rõ ràng sự khác nhau bẩm sinh giữa nam và nữ.
Mạt Ca biết, bị đàn ông ghé sát như vậy, cho dù có ý gì cô cũng nên đỏ mặt, như thể mới phù hợp với tính cách rụt dè e thẹn một tiểu thư khuê các. Nhưng bây giờ, cô đang là đàn ông, cho nên cô đường hoàng nhìn thẳng vào mắt gã.
Gã du đãng đó càng ghé sát, càng được thể lấn tới, ánh mắt càng bỡn cợt.
Mạt Ca hơi ngả người ra sau, thầm nghĩ: đây là đang đọ về sức kiên gan, hay là đọ xem mắt ai to? Mùi đàn ông càng nặng xen với mùi long diên hương2 thoang thoảng phả đến.
(2) . Một loại hương liệu quý.
Mạt Ca muốn đá gã ra, nhưng như thế lại chứng tỏ mình hơi kỳ quặc. Có điều, bộ dạng gã thật sự có vẻ giống như đang trêu chọc trai nhà lành. Nụ cười nhếch mép của gã thật mê hồn, lại thêm ngoại hình tuấn tú nho nhã, có khiến trái tim bất cứ thiếu nữ nào cũng đập rộn ràng.
“Huynh mắc chứng thích đàn ông à?” Quả thật tình huống vừa rồi quá lạ lùng, không phải vì cô quá nhạy cảm. Do giác quan thứ sáu, Mạt Ca từ xếp gã vào loại đàn ông đặc biệt, nếu không tại sao gã lại có biểu hiện “thân mật” như thế với “trai” đẹp?
Gã bật cười, Mạt Ca cảm thấy ngực gã phập phồng. Rõ ràng, lời của cô làm gã vui. Nhích ra một bước, Lâm Tử Hoài hứng thú nhìn vào đôi mắt đẹp của Mạt Ca, giọng trầm nhỏ nhẹ mắt chớp chớp rất thân mật, hỏi: “Có cần thử không?”
“Xin lỗi! Tôi rất bình thường, không có hứng với huynh” Mạt Ca nở nụ cười giả dối. Có phải gã đang trêu mình? Người cổ đại rất ý tứ cơ mà? Sao gã còn thoáng hơn cả người hiện đại vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật trêu chọc gái...à, trai nhà lành! Mạt Ca cuối cùng hiểu ra một vấn đề thì ra, bản “sắc” của đàn ông thời nào cũng như nhau.
“Tôi rất bình thường!” Khóe miệng gã vẫn nụ cười du đãng ngang tàng. Rõ ràng khuôn mặt rất mực nho nhã tuấn tú, trong mắt Mạt Ca, khuôn mặt đó như đang nói “mau đến làm gì tôi đi! Đừng khách sáo.”
“Thực ra, tôi chỉ muốn nói với Đệ...” Đột nhiên, gã cười rất hiền lành, lại ghé sát má Mạt Ca, hơi thở lại phả vào mặt cô, “Là đấng nam nhi, đệ rất lùn.”
Mạt Ca bực bội ra mặt, suy cho cùng không có ai có ai cười cám cơn, sau khi bị người ta chê là lùn.
Rất tốt! Gã Lâm Tử Hoài này đã vinh dự trở thành nhân vật Mạt Ca ghét nhất!
Tài sản còn lại của Lâm gia đã tiêu gần hết, Tinh Thiên muốn kinh doanh.
Gã tay chơi Lâm Tử Hoài chẳng giúp được gì Tinh Thiên tìm Mạt Ca bàn chuyện làm ăn, cô muốn mở một tửu lâu. Ở chốn kinh thành này quan to, khách quý rất nhiều, tửu lầu cũng không ít, làm ăn rất phát đạt. Tuy nhiên, muốn mở một tửu lầu, không có mấy trăm lượng bạc, tuyệt đối không thể. Tiền đâu phải lá cây, chỉ cần rung là có.
Tinh Thiên đang nghĩ cách kiếm tiền, nhờ Mạt Ca nghĩ giúp làm thế nào để nhanh chóng có một khoản tiền kha khá.
Rất có duyên với Tinh Thiên, Mạt Ca sẵn lòng tìm cách giúp đỡ. Mà không chỉ là giúp Tinh Thiên, cũng là giúp chính mình. Suy nghĩ của Mạt Ca rất đơn giản: có tiền, sau này nếu nhìn thấy cái dây chuyền mặt ngọc kia cô có thể mua.
Mặt ngọc đó xem ra không phải ít tiền. Tiền bạc không phải là vạn năng, nhưng không có tiền là vạn sự không thể. Câu này ở thời đại nào cũng phù hợp.
Mạt Ca đi lang thang trên đường phố ba ngày, dần dần phát hiện, một sinh viên đại học sắp tốt nghiệp như mình ở vào thời cổ đại lại không hề có đất dụng võ. Tiểu thuyết xuyên không hiện đang rất thịnh hành. Các nhân vật khi xuyên không, ai cũng vinh hiển, hoặc là làm một công chúa tuyệt sắc khuynh thành hoặc là một nữ nhân quyền lực, có thể hô gió gọi mưa, công danh, tình ái đều mãn nguyện. Giờ mới biết, giữa tiểu thuyết và hiện thực có khoảng cách rất xa, một cử nhân như cô mà ở đây lại không tìm được cách gì có thể nhanh chóng làm giàu.
Tiền, không có! Bản thân lại là một tiểu thư bị ghẻ lạnh, mất tích cả tháng trời cũng chẳng ai chú ý.
Chàng đẹp trai? Nực cười! Ngoài Lâm Tử Hoài cô vẫn chưa gặp chàng đẹp trai nào, huống hồ gã thổ phỉ đó cũng chẳng phải là người tử tế gì.
Linh Long hốt hoảng, mặt thất sắc, vội đến đỡ. Cánh tay Mạt Ca bị trầy xước máu thấm vào áo, đủ thấy nhoi nhói đau. Linh Long thấy cô chủ bị chảy máu, hốt hoảng mắng kẻ kia: “Ngươi không có mắt hay sao? Không nhìn thấy thiếu gia nhà ta hả?”
Người đàn ông bị ngã lăn ra đất, trông rất thảm hại, lồm cồm bò dậy, khuôn mặt thô, vuông vức bị va đập thâm tím, khóe miệng có máu. Chàng ta cười đau khổ chàng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Linh Long vẫn bực bội ca thán. Mạt Ca lắc đầu, bíu vào cánh tay Linh Long đứng dậy. Vừa đứng dậy, thì thấy hai người một nam, một nữ từ trong tửu lầu đi ra.
Nữ mặc váy hồng nhạt, gió thổi nhẹ, váy cuốn lên như từng lớp sóng hồng, một chiếc châu thoa gắn con bướm bằng vàng cài chéo trên búi tóc, trên dải tưa rua buông rủ gắn một viên bảo thạch màu hồng. Mình ngọc, da tuyết, cực kỳ diễm lệ khuôn mặt bực bội có phần ngạo mạn và ngang ngược. Chàng trai bên cạnh cô ta chừng mười bảy, mười tám, khuôn mặt có phần non nớt, mắt sángnhư sao, lông mày lưỡi mác, tuấn lãng phi phàm, chiếc áo chùng màu tím càng tôn vẻ cao quý. Ánh mắt chàng trai lướt qua Mạt Ca, sau đó quay đi.
“Lý Chí Minh, ngươi to gan thật!” Cô gái hét lên, vung cái roi trong tay. Cây roi dài quất lên người chàng trai, nhanh và mạnh như luồng điện, cánh tay chàng ta lập tức hằn một vệt máu dài.
“Tiện nhân? Ngươi vốn là vị hôn thê của ta, lại dám thoái hôn vì gã đàn ông khác! Khiến cả kinh thành cười nhạo ta, ta mắng ngươi thì sao?” Lý Chí Minh không kìm được phẫn nộ. Mấy gia đinh chạy lại đứng vây quanh Lý Chí Minh, hung hăng chỉ đợi chủ ra lệnh là xông vào đánh.
“Ta... ta chỉ thích Long Tiêu, không thích ngươi, đương nhiên thoái hôn.”
Thấy người vây quanh chỉ trỏ, thiếu nữ đỏ mặt thanh minh.
Ánh mắt Lý Chí Minh hung dữ liếc về phía Long Tiêu, “Tại sao ngươi dụ vị hôn thê của ta?”
Rất nhiều người vây lại xem trò hay. Lý Chí Minh và thiếu nữ đều là con cái nhà giàu, gia thế hiển hách ở kinh thành, hay xuất đầu lộ diện, nên nhiều người biết. Họ vừa có chuyện ầm ĩ là thu hút bao nhiêu ánh mắt thiên hạ, mọi người đang bàn tán phỏng đoán thân phận của Long Tiêu.
“Lý thiếu gia không giữ được vị hôn thê của mình, là do người bất tài, liên quan gì đến tại hạ?” Long Tiêu cười rạng rỡ, cử chỉ duyên dáng có sức hấp dẫn kinh người.
“Có gan thì đến đây, ta sẽ cho ngươi sống dở chết dở!
“Công tử bột!” Long Tiêu thản nhiên giễu cợt, miệng cười như gió xuân tháng Ba, khiến Lý Chí Minh điên tiết, máu nóng xông thẳng lên đầu.
“Các ngươi... người đâu!” Lý Chí Minh giơ tay ra hiệu cho bọn gia đinh động thủ.
“Tiểu thư, tiểu thư đừng làm bừa. Lý công tử đánh chết người trên phố, quan phủ cũng không truy cứu. Tiểu thư chớ dây vào bọn họ.” Thấy Mạt Ca đang định xen vào, Linh Long vội vàng kéo cô lại.
Mạt Ca cười, vỗ về để Linh Long yên tâm, rồi tươi cười bước lên trước, ra hiệu cho Lý Chí Minh trước hết hãy bình tĩnh, “Xin lỗi ba vị. Tôi quả thực rất không muốn quấy rầy các vị, nhưng tôi có một số việc cần hoàn thành. Đợi tôi giải quyết xong công việc, các người muốn cãi cọ, muốn ẩu đả cũng không sao, tôi còn có thể làm trọng tài hoặc vỗ tay cổ vũ cho các vị. Trước khi các vị ẩu đả, ai cho tôi biết, ai sẽ đứng ra bồi thường tiền thuốc men cho tôi đây?”
Mạt Ca xác định, thái độ mình rất lịch thiệp, mềm mỏng, chân thành. Nhưng vì sao có nhiều ánh mắt hầm hầm tức tối hướng vào cô, cứ như cô làm chuyệnbgì độc ác? Cùng là người của đất nước này, lẽ nào cách nhiều nhiều trăm năm, định nghĩa về phép lịch sự cũng khác nhau?
“Tiền thuốc men.” Đối với họ là là một từ mới, nhưng Mạt Ca đã “tốt bụng” giơ tay đánh khẽ như vậy, họ cũng hiểu đó là chuyện gì rồi. Có điều xã hội này phân biệt đẳng cấp rất nghiêm trọng, cho dù giẫm chết cô cũng là chuyện nhỏ, ai bận tâm một gã trai ăn mặc xoàng xĩnh bị các thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đánh bị thương?
“Trông ngươi nghèo kiết, ai thèm bận tâm sống chết của ngươi?” Ánh mắt cô thiếu nữ đầy khinh bỉ. Mạt Ca mặt nhăn nhở, giống hệt bộ dạng của Lâm Tử Hoài, “Chính vì nghèo kiết nên mới nhân cơ kiếm chác chút đỉnh. Nếu nhà tôi có núi vàng núi bạc, bị các ngươi ức hiếp thế này, e là vị tiểu thư này đã phải quỳ xuống, hoặc là nửa đêm lén trèo lên giương của tôi chứ?”
“Tiểu tử thối này ở đâu ra! Mau cút cho khuất mắt ta!” Lý Chí Minh quát lên, tức tối nghiêng đâu nhìn cô. Đột nhiên hắn kêu “Ối” một tiếng, mắt nheo nheo, nhìn cô một lượt từ đầu xuống chân, vẻ tức tối trong mắt biến thành vẻ quái dị, như bị ngấm độc.
Mạt Ca mắt cười cười, đang định nói, thì Long Tiêu đã bước xuống bậc thềm, “Ngươi tên gì?”
“Công tử không biết, chưa tự báo danh đã hỏi tên người khác là bất lịch sự hay sao?” Long Tiêu cười nhạt, “Long Tiêu!”
Bộ não nhạy bén của Mạt Ca hoạt động rất nhanh, suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể đạt mục đích một cách nhanh nhất. Rốt cuộc, có tiền làm gì cũng dễ.
“Liễu Như Phong!”
“Thiếu gia...” Từ xa nhìn lại, Linh Long sốt ruột giậm chân. Mạt Ca ra hiệu cho Linh Long không được lại gần, Linh Long chỉ biết đứng xa lo lắng, thầm nghĩ ngoài Long Tiêu mình không quen, hai người kia đều là những kẻ không thể dây vào. Tiểu thư xưa nay luôn sợ phiền, cũng không gây phiền phức, nhưng hôm tiểu thư định làm gì đây?
“Liễu Như Phong à? Liên Nhân quán cần ngươi!” Lý Chí Minh ngoái đầu giơ tay hiệu, mấy tên thủ hạ đã đến vây quanh, “Trói mang đến Liên Nhân quán cho ta!”
Triều đình Hiên Viên, dân tương đối khai phóng, trong đám công tử nhà giàu, không ít người có sở thích đồng tính. Cho nên Lý viên ngoại liền mở tiên Nhân quán trong thành, chuyên dụ dỗ lừa gạt những thiếu niên trẻ đẹp bán thân, phục vụ thú ăn chơi hưởng lạc của đám công tử quý tộc. Lý Chí Minh này chính là con trai độc nhất của Lý viên ngoại.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ định xông ra, bị Long Tiêu ngăn lại, chàng kéo Mạt Ca ra sau lưng mình, “Lý thiếu gia, giữa thanh thiên bạch nhật, ngay giữa đường giữa phố bắt nạt lương dân. Trong mắt ngươi còn có vương pháp không?”
Người đó tiếng nói không to, nhưng rất uy nghi.
Mạt Ca ngoái đầu nhìn chàng. Chàng vận áo chùng gấm thêu, thắt lưng đeo miếng ngọc bội rỗng, ở giữa khắc nổi một con rồng cuốn. Có câu “phú dưỡng người, quý dưỡng khí”, quả không sai. Xuất thân của chàng có lẽ không xoàng.
Mạt Ca học về kinh tế, nên cũng biết tính toán. Với thế lực của Lý gia trong kinh thành, người có thể chống lại Lý Chí Minh, thân phận chắc chắn không thấp. Lý Chí Minh xem ra không quen biết Long Tiêu, có thể chứng tỏ Long Tiêu không phải là người trong giới của Lý Chí Minh. Từ thái độ của cô thiếu nữ đối với Long Tiêu, có thể đoán ra, thân phận và địa vị của chàng nhất định cao hơn Lý gia. Như Linh Long vừa nói, Lý công tử đánh chết người trên phố, quan phủ cũng không truy cứu, có nghĩa Lý gia có hậu thuận vững chắc. Trong thời cổ đại này, người có tiền bạc, nhiều nhất cũng chỉ là chúa đất, có quyền lực mới là bá chủ. Cho nên có thể thấy, Long Tiêu là nhân vật không chỉ có tiền mà còn có quyền lực nữa.
Một kế hoạch chợt nảy trong đầu Mạt Ca, chỉ là hơi mạo hiểm. Tuy nhiên, nguy hiểm càng lớn, thù lao càng cao, huống hồ mình chẳng mất đồng vốn nào.
Đang thầm toan tính lúc sực tỉnh nhìn ra lại phát hiện bọn Lý Chí Minh và thủ hạ đã biến mất từ lúc nào. Thiếu nữ kia lườm Mạt Ca một cái, đoạn cùng hai cô hầu bực bội bỏ đi.
Mạt Ca mỉm cười nhìn Long Tiêu, đàn ông đẹp như thế, nếu mang lên sàn bán đấu giá trong Liên Nhân quán, có lẽ kiếm được khoản tiền to. Như vậy, Tính Thiên sẽ khỏi lo vấn đề tiền bạc. Mạt Ca suy nghĩ nên làm thế nào cho vụ việc “hợp tình hợp lý” tiến diễn theo kế hoạch đã định của mình.
“Long thiếu gia à, Lý thiếu gia chạy rồi, vậy thiếu gia sẽ bồi thường cho tôi tiền thuốc men chứ?” Mạt Ca cố tình chìa cánh tay bị trầy xước ra, có nhã ý nhắc nhở chàng.
“Tiền thuốc men?” Long Tiêu nhướn mày, đột nhiên giơ tay nắm cánh tay cô. Thấy Mạt Ca sững người, chàng cười rạng rỡ, tay bóp mạnh một cái. Cô đau nghiến răng, đôi mắt đen tức giận long lên. Long Tiêu cười rất vô tư, như vỡ lẽ điều gì đó, nói: “Thì ra đúng như vậy.”
“Long thiếu gia nếu cảm thấy tôi giả vờ, chi bằng cứ kiểm tra, tôi không câu nệ giúp thiếu gia một tay.”
“Ta đã cứu ngươi khỏi móng vuốt, ngươi nên trả ơn mới phải, sao thái độ lại dữ thế?” Long Tiêu cười cợt nhìn cô, dường như ngắm nghía vật rất thú vị.
“Móng vuốt ư? Phải, phải, phải... Long thiếu gia nói rất phải. Nếu không có thiếu gia, có lẽ tôi đã bị con lợn đó bắt vào Liên Nhân quán thụ giáo rồi, đa tạ ơn cứu mạng của Long thiếu gia, có điều lẽ nào không có ai dạy thiếu gia, làm ơn không màng báo đáp hay sao?” Mạt Ca giễu cợt, hỏi lại.
“Ta chỉ được học, chịu ơn bằng giọt nước, phải báo đáp bằng con suối.”
“Cáo đến chúc tết gà, chẳng tử tế gì.”
“Xem ra có người lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Chàng ta xòe cái quạt trong tay, cử chỉ phóng khoáng, như một văn nhân nhã sỹ hứng khởi vung bút vẽ.
“Nếu Long thiếu gia thật sự cần tại hạ báo ơn, tại hạ cũng không có gì để nói. Hiềm nỗi, kẻ nghèo tay trắng, ơn này muốn báo cũng lực bất tòng tâm.” Mạt Ca nghĩ ra một ý, “Hay là thế này, hai ta đánh cược, nếu tiểu nhân thắng, ơn này coi như đã báo xong. Thế nào?”
“Nếu thua thì sao?”
“Nếu thua, cái mạng này, xin tùy thiếu gia!” Mạt Ca cười thầm. Trên thế giới này ngay cái người tên là Liễu Như Phong cũng không có, nếu thua cô sẽ chạy thôi. Đôi mắt long lanh đảo một vòng, Mạt Ca mỉm cười, tiếp tục: “Nói vậy cũng không công bằng. Nếu tiểu nhân thua, có thể dùng mạng ra đền, thắng coi như báo ơn, thế cũng quá thiệt rồi. Long thiếu gia, nếu tiểu nhân thắng, thiếu gia còn phải đồng ý với tiểu nhân một điều kiện. Được không?”
Long Tiêu như cười như không hỏi: “Điều kiện gì?”
“Thiếu gia cũng biết, tại hạ người nghèo chí đoản, cả đời này chẳng hy vọng gì làm người có tiền đồ, nhưng vẫn muốn sỹ diện một phen. Nếu Long thiếu gia thua, chúng ta hoán đổi thân phận, thiếu gia làm nô tài của tại hạ một ngày, được không?” Mạt Ca cười nói. Cô nhìn Long Tiêu từ trên xuống dưới. Chàng đích thị là phá gia chi tử, riêng viên minh châu trên đầu xem ra đã đáng giá không ít tiền, chưa kể thắt lưng viền vàng, xiêm y gấm vóc, nhìn đã biết là bảo vật. Người này toàn thân trên dưới đều lóng lánh ánh vàng.
“Được!” Long Tiêu vui vẻ nhận lời.
Hai người hẹn thời gian, Long Tiêu đứng dậy cáo từ.
Linh Long thấy Mạt Ca mặt mày tươi rói, lòng hơi run, thấp thỏm nhìn vẻ toan tính trong mắt cô chủ.
“Linh Long, chúng ta đi tìm Tinh Thiên.”
Hai người đàn ông trẻ mặt như ngọc ngồi đối ẩm trong tửu lầu, họ chính là Mạt Ca và Long Tiêu. Bốn ngày rồi, Mạt Ca làm như vô tình buông lời thăm dò, để biết thân phận chàng ta. Tuy nhiên, Long Tiêu là người cực tinh quái, trong lúc chuyện trò không để lộ một chút manh mối nào, Mạt Ca đành suy đoán qua trang phục. Cô chưa nghĩ ra nên đánh cược cái gì, ván cược vẫn để đó. Cô không nhắc, Long Tiêu cũng không đả động.
Đầu tư không bỏ vốn, phải tính từng bước, một bước đi sai là thua cả ván.
Cô và Tinh Thiên đều cảm thấy kế hoạch này đáng tin, mấu chốt là phải thắng Long Tiêu. Nhưng làm sao thắng chàng thì phải dựa vào trí thông minh, mưu lược của cô.
“Ngươi muốn làm thiếu gia như thế sao, dù chỉ một ngày?” Long Tiêu buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Ca. Nếu thay bằng bộ xiêm y đẹp, với nhan sắc và thần thái này nhất định sẽ là một thiếu niên tuấn tú quý phái.
Long Tiêu vốn tinh tế, đã sớm chú ý đến sự khác thường của Mạt Ca. Tiểu tử này dù xiêm áo bằng vải thô, nhưng da thịt rất mịn, không hề giống da thịt con nhà nông bị cháy nắng. Bàn tay thon mảnh và tao nhã, chàng đã cố tình chạm vào, mịn như tơ, rõ ràng là bàn tay chưa từng lao động. Có người nghèo nào có đôi bàn tay như khuê nữ quý tộc?
Mạt Ca liếc chàng, khuôn mặt đẹp như ngọc tỏ vẻ bất cần hơi nhướn mày: “Vớ vẩn! Nếu không thiếu gia nghĩ tại hạ có nhiều thời gian đến đây hầu thiếu gia ư?”
“Hầu ta?” Long Tiêu cười, “Là ta đang hầu ngươi đấy chứ?” Mạt Ca cười nhạt, “Long thiếu gia, thiếu gia nói vậy, tại hạ nghe không lọt.
Thiếu gia giống như con chim bị nhốt trong lồng, khó khăn lắm mới bay ra được, vừa hay tại hạ tự đem thân đến, mang cho thiếu gia chút gì giải khuây, cho nên thiếu gia mới hạ cố nhẫn nại cùng tại hạ giết thời gian. Truy đến cùng, ai hầu ai cũng khó nói rõ.” Long Tiêu hơi ngẩn ra, gượng cười.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào vọng lại. Mạt Ca nhìn ra, Long Tiêu cũng nhìn theo. Cách tửu lầu không xa, có một con sông, trên chiếc cầu đá, có một thiếu nữ mắt rớm lệ, đứng lặng như chìm trong thế giới yên tĩnh của mình, cả người cô dường như bị bủa vây bởi nỗi buồn đau, tuyệt vọng nặng nề. Cô muốn nhảy xuống sông. Mọi người vây quanh khuyên giải rất nhiều, đều vô ích.
Mạt Ca nhướn mày, đoạn mỉm cười, “Long Tiêu, đánh cược cô gái kia, được không?”
“Sao? Đánh cược cô ta cái gì?” Long Tiêu bắt đầu hứng thú.
“Đánh cược trong một tuần nhang tại hạ sẽ khuyên được cô ta đi xuống cái cầu đá kia, được không?”
“Một tuần nhang?” Long Tiêu thầm cân nhắc, có phải nếu tiểu tử này quá tự tin? Chàng cười nhạt: “Có thể!”
“Chắc chắn thế nhé!”