Khi Cao Vũ bị cây Bàn Đào ở phía trung tâm làm cho rung động, một chuyên gia khác - Ân An Bình bắt đầu kiểm tra các cây cổ thụ khác trong khu vực cây cổ thụ.
Ông ấy càng nhìn lại càng cảm thấy bất ngờ, vì mỗi cây cổ thụ ở đây đều được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không mắc phải những vấn đề thông thường như thân cây rỗng, vỏ cây đen và bong tróc, cành lá khô héo.
Là nhân viên thuộc bộ phận quản lý cây cổ thụ, ông ấy thực sự luôn đau đầu về vấn đề bảo vệ những cây cổ thụ này.
Cho dù hàng năm chính phủ đều trợ cấp cho những người dân sống ở nơi gần cây cổ thụ một số tiền để bảo dưỡng, nhưng những người chăm sóc cây cổ thụ thường không có những kiến thức ở phương diện này, không thể thực hiện bảo dưỡng một cách chuyên nghiệp, nhiều lúc phải chờ đến khi có chuyên gia đến, mà lúc đó thì đã quá muộn rồi.
Cây cổ thụ giống như con người, khi về già tất nhiên sẽ mắc rất nhiều bệnh, cần phải phát hiện sớm, rồi chữa bệnh kịp thời, chứ không phải chờ đến khi bệnh tình đã trở nên nguy kịch rồi thì mới tiến hành cứu chữa.
Cây Bàn Đào ở đây cũng vậy, mà cây Đan Quế xin được di dời cũng vậy.
Ban đầu, vốn các vị lãnh đạo bên trên đã định từ chối đơn xin di dời và bảo vệ cây Đan Quế này.
Cây cổ thụ đó cũng không phải là cây cổ thụ bình thường, đó là "Trạng Nguyên Đỏ" trong họ Đan Quế, một loài vô cùng quý hiếm trong các loại hoa quế.
Tuổi cây lên đến hơn 260 năm, chiều cao hơn 7m, phá vỡ kỷ lục trong "Hoa quế Atlas" là cây Đan Quế bình thường không vượt quá 6m, có thể nói đây là một cây cổ thụ tương đối quý giá và hiếm có trong các loại hoa quế.
Nó đã trải qua một lần di dời và bị tổn thương nghiêm trọng, lần di chuyển thứ hai tương đương với việc tổn thương gân cốt lần thứ hai, nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, họ sẽ không thể giải thích được.
Tuy nhiên, vào hai ngày trước, Ân An Bình đã tới cơ sở vườn ươm để kiểm tra tình hình của cây Đan Quế như thường lệ.
Khi tới, ông ấy đã phát hiện tình trạng của cây cổ thụ có vẻ tốt hơn một chút so với vài ngày trước.
Ban đầu ông ấy nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi xới đất lên và tưới "bột mọc rễ" lên những rễ cây đã chuyển sang màu đen, Ân An Bình đột nhiên phát hiện rằng những rễ cây đã chuyển sang màu đen đang từ từ phục hồi trở về màu sắc ban đầu, hiệu suất hấp thụ nước cũng cao hơn rất nhiều so với trước đây.
Ân An Bình ngẩn ngơ trong khoảng thời gian ngắn, nghĩ rằng có lẽ trong lúc ông ấy không có mặt, đã có những vị chuyên gia khác giỏi hơn đã đến đây.
Nhưng việc quản lý cây cổ thụ này vẫn luôn do ông ấy phụ trách…
Quản lý La đã kịp thời lên tiếng giải thích: "Ngày hôm qua, quản lý Hoa Gian Tập đã đến đây, cô ấy cũng chính là người đã đề xuất việc di dời cây cổ thụ. Cô ấy còn nói có cách để cây Đan Quế khôi phục lại trạng thái ban đầu, ông chủ cũng hy vọng cây Đan Quế này sẽ có một môi trường sống tốt hơn."
"Cô ấy cũng đã đến đây nhiều lần rồi, mỗi lần đến đây đều chỉ xem cây cổ thụ này, vô cùng để tâm."
"Anh biết nhiều hơn tôi, anh có cảm thấy cây Đan Quế này đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây không? Cô ấy là quản lý vườn bách thảo, cũng chuyên nghiệp giống như anh vậy."
…
Thu hồi suy nghĩ, Ân An Bình nhìn cây Phong trước mặt.
Cây Phong thuộc họ Bồ Hòn (Sapindaceae), là cây cao to lá rụng, các nhánh cây thường chẻ đôi, cành vươn dài ra, trông rất rậm rạp.
Nó cũng được gọi là cây Phong Chân Gà vì hình dạng lá giống như hình chân gà, bắt đầu chuyển sang màu đỏ vào mùa thu.
Và hiện giờ cây Phong này đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.
Màu sắc của nó rất rực rỡ, đậm hơn so với cây phong thông thường, từ xa nhìn lại giống như một biển lửa đỏ, thậm chí còn có một chút ánh tím, tạo ra hiệu ứng thị giác tuyệt vời cho người xem.
Nhìn gần, màu sắc mỗi chiếc lá đều xêm xêm nhau, không pha lẫn chút tạp sắc nào, hình dáng hoàn mỹ, cho dù nhìn xa hay gần thì đều vô cùng xinh đẹp.
Vừa nhìn sức sống liền tràn đầy.
Nhìn sang cây Bạch Quả bên cạnh, cao hơn 10m, đường kính thân cây hơn 70cm, đứng sừng sững hai bên trái phải, như hai chiếc ô xanh khổng lồ trên đỉnh đầu, tán cây vươn ra vô cùng khổng lồ.
Trái cây trên cây mẹ đã gần chín, treo đầy cành, tỷ lệ kết trái cũng rất đáng kinh ngạc, thậm chí còn khiến cành cây bị uốn cong một chút.
Dự kiến trong tháng tới sẽ thu hoạch được một lượng lớn Bạch Quả đã chín.
Tình trạng của chúng không chỉ là tốt bình thường.
Hai người theo thứ tự kiểm tra lần lượt những cây cổ thụ này, nội tâm đã không còn bất cứ sự nghi vấn nào nữa.
Đất đai phì nhiêu, các thiết bị bảo vệ đầy đủ, có hàng rào bảo vệ, giá đỡ cành cây chuyên dụng, hệ thống thoát nước, thiết bị phun sương cành cây, và có cả nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.
Cho dù bọn họ thuộc bộ quản lý bảo vệ cây cổ thụ, cũng không thể làm tốt hơn so Hoa Gian Tập.
Hơn nữa, họ còn phải học tập một số kỹ thuật chăm sóc cây cổ thụ từ Hoa Gian Tập, vì cây cổ thụ trong vườn bách thảo này thật sự được chăm sóc vô cùng tốt.
Đặc biệt là cây Bàn Đào, quả thật giống như là được hồi xuân, sắp nghênh đón một cuộc sống mới.
Trước khi rời đi, Cao Vũ còn nhìn lên cây Bàn Đào này, nhíu mày nói: "Gốc cây già này sắp hồi xuân rồi..."
Cây Bàn Đào: “…”
Âm thanh không thể tin được của nó vang lên trong tai Diệp Hàm, "Ý gì, gốc cây già là đang nói ai vậy? Chẳng nhẽ là đang nói ông đây?!"
Cây Bàn Đào tức giận bắt đầu run run, nó nói với Cao Vũ: "Cậu, cậu có bị mù không, nói ông đây già? Cậu mới già, cả nhà cậu mới già, ông đây vẫn còn trẻ!"
Nhưng tiếc thay, đối tượng mà nó chửi đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một bóng lưng, tất nhiên là không nhìn thấy cây Bàn Đào đằng sau đã bắt đầu run run như bệnh Parkinson.
Diệp Hàm không thể nhịn được cười, đôi mắt hạnh cong lên: "Tôi biết rồi, thiếu gia vẫn còn trẻ, chỉ mới 18 tuổi thôi."
Cây Bàn Đào ngừng run rẩy ngay lập tức, giọng nói mang theo một chút ngượng ngùng: "Cũng không trẻ đến mức đó..."
Sau đó, nó lại bắt đầu lẩm bẩm: "Hừ, ít nhất là cô còn hiểu chuyện, không giống tên điêu dân kia, không có mắt nhìn gì cả."
Diệp Hàm nhanh chóng tiếp thu: "... Cảm ơn thiếu gia khen ngợi."
Sau khi rời khỏi khu vực cây cổ thụ, mọi người lại đi xem đài sen của sen Tịnh Đế.
Ngoại trừ một bông sen đang còn ở trên cuống hoa, bảy bông sen khác đều được bảo tồn nguyên vẹn.
Ngoại trừ đài sen hơi héo, nhưng mỗi hạt sen bên trong đều đầy đặn, no tròn, số lượng lên đến hơn 20 hạt, tương đương gần 50 hạt cho mỗi bông sen Tịnh Đế.
Số lượng nhiều, kích thước đớn và mỗi hạt đều tràn đầy sức sống.
Sử dụng chúng để trồng, tỷ lệ sống sót chắc chắn là rất cao.
Tiến sĩ Hầu quan sát từng đóa sen Tịnh Đế lớn và đầy đặn này, trong đầu ông ấy đã lên kế hoạch nên chọn loại nào, và làm cách nào để mang chúng về.
Nghe nói trong tám bông sen Tịnh Đế này có bốn loại, loại cánh đơn, loại cánh kép, loại hình chiếc bát...
Vậy thì ít nhất phải mang về mỗi bông một loại.
Tiến sĩ Hầu càng nghĩ lại càng cảm thấy hào hứng, khi trở về ông ấy sẽ lập tức viết báo cáo nghiên cứu và đệ đơn, đẩy nhanh quá trình hợp tác này.
*
Sau khi buổi khảo sát này kết thúc, vài ngày sau, đơn xin di dời cây cổ thụ và việc nhập các loài thực vật được bảo vệ cấp quốc gia vào trong vườn bách thảo đều đã được phê duyệt.
Vào hôm di dời cây Đan Quế, Diệp Hàm đã đích thân đến đó và hướng dẫn công nhân khu bảo vệ đào sâu hơn một chút để tránh làm tổn thương đến rễ của cây.
Sau vài ngày tưới dung dịch dinh dưỡng, rễ mới của cây Đan Quế đã dần dần phát triển, cắm sâu hơn so với trước đây, nhưng vẫn cần đặc biệt chú ý trong quá trình di chuyển.
Cây Đan Quế Trạng Nguyên Đỏ sống hơn 260 năm đã thành công di dời đến giữa vườn Đan Quế, Diệp Hàm đã tưới dung dịch dinh dưỡng thực vật cho nó, không chỉ tưới cho rễ cây mà cả cành lá cũng được tưới kỹ.
Đồng thời, cô cũng đã cho xây dựng hàng rào bảo vệ xung quanh, làm tơi đất và duy trì đặc tính phì nhiêu, cố gắng tạo ra môi trường tốt nhất cho nó.
Chờ mọi thứ đã ổn thỏa, thì chỉ cần chú tâm chăm sóc là được.
Sau khi đã đóng cửa vườn, Diệp Hàm đã sử dụng "bàn tay vàng" lên người cây Đan Quế này để xem có bất kỳ vấn đề nào không ổn không.
Cây Đan Quế: "Lại đổi môi trường mới rồi. Môi trường lần này cũng không tồi, đất đai màu mỡ, xứng đáng với địa vị cao quý của mình."
"Hãy chờ xem, sau nửa tháng nữa, mình sẽ lại trở thành mỹ đẹp nhất trong thôn ~ chậc chậc ~"
Dường như tâm trạng của nó rất tốt, Diệp Hàm đã cảm thấy yên tâm.
Cô lại đi xem cây hoa quỳnh của vườn hoa quỳnh, cũng sử dụng "bàn tay vàng" lên cây hoa quỳnh cao hơn 2m kia.
Hoa Quỳnh lá mỏng: "Lại là người đẹp dưới ánh trăng... Ồ, ông nội cô từ sa mạc đến đây, biết không? Nó nóng đến mức muốn nở hoa cũng sợ bị phơi khô. Không tin thì cô đến sa mạc thử xem."
Diệp Hàm: "..."
Chẳng biết tại sao, hình ảnh của người đẹp dưới ánh trăng này đã hoàn toàn bị phá vỡ, nát tươm rơi đầy đất.
Diệp Hàm lại sử dụng "bàn tay vàng" lên một cây hoa quỳnh khác.
Cô nghĩ trong lòng: "Chắc không phải mọi cây hoa quỳnh đều có tính cách như vậy đâu nhỉ, khá là... phóng khoáng".
Hoa Quỳnh lá to: "Gần đây tôi đang cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng, có chút muốn nở hoa. Năm ngoái đã không nở hoa rồi... nở hoa đúng là rất mất công."
Diệp Hàm:... Bản thân thế nhưng lại bị lừa.
Cô nhớ chủ cửa hàng bán hoa đã thề rằng cây hoa quỳnh này đã nở hoa vào năm ngoái, còn cho cô xem hình.
Nhưng đúng là rất khó để xác nhận được điều này.
Lần tới cô sẽ mang tai nghe theo.
Diệp Hàm nhìn cành và lá cây rủ xuống bên cạnh chậu, rậm rạp và phát triển rất tốt.
Còn chuyện nở hoa, xem ra vẫn nên chậm rãi một chút, chờ đến khi có du khách rồi từ từ nở hoa cũng không muộn.
Trong thời gian này, cô sẽ giảm lượng dung dịch dinh dưỡng tưới lên chúng, để sử dụng cho những nơi quan trọng hơn.
Thật sự cũng không còn nhiều dung dịch dinh dưỡng thực vật.
Nghĩ đến điều này, Diệp Hàm không thể không cảm thấy một chút cấp bách, vẫn phải nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt.
Hy vọng hai tiến sĩ ở viện nghiên cứu sẽ liên lạc sớm với cô.
*
Thời gian trôi đi rất nhanh, sau khi di chuyển hơn 200 cây Đan Quế, các loại hoa khác cũng được trồng dọc theo hai bên đường và mặt cỏ gần đó, sau khi đã xử lý xong các hạng mục khác nhau, thì cũng đã trôi qua 10 ngày.
Cuối tháng 9, cùng với sự giảm dần của nhiệt độ, hàng chục cây Đan Quế được trồng đầu tiên bắt đầu ra hoa.
Những chùm hoa quế màu vàng kim óng ánh treo trên cành cây, ánh vàng rực rỡ…
Mùi hương hoa quế ngọt ngào lan tỏa, thay thế cho sự lụi tàn của hoa sen, trở thành một cảnh đẹp vào mùa thu.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, số lượng du khách đến Hoa Gian Tập đã giảm đi rất nhiều.
Tổng số lượng khách trong tuần này thấp kỷ lục, lượng khách trong tuần không đến 500 người, còn cuối tuần thì khoảng 900 người, tạo ra sự khác biệt rõ rệt so với lượng khách đông đúc trước đây.
Liễu Nghệ và những người khác có chút không thích ứng kịp, công việc hàng ngày đột nhiên lại trở nên nhàn hạ hơn.
Thực ra, đó là hiện tượng bình thường.
Sau kỳ nghỉ hè, tháng sau lại là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, trong khoảng thời gian này Hoa Gian Tập cũng đang ở trong thời kỳ giáp hạt*, lượng du khách tất nhiên sẽ không nhiều lắm.
(Thời kỳ giáp hạt là khoảng thời gian khi thóc lúa của vụ mùa đã hết, ngoài đồng những ruộng mạ vừa mới cấy chưa chắc rễ, rau màu vụ trước đã tàn mà vụ mới chưa đến, cây trái trong vườn mới đang chớm nụ.)
Lượng du khách đông đúc trước đây là do hiệu ứng của quảng cáo và hot search, hiện tại độ hot đã giảm, lượng du khách giảm đi cũng là chuyện bình thường.
Buổi tối liên hoan, Liễu Nghệ nói về công viên rừng quốc gia gần đó: "Hôm nay em đi qua, thấy họ đang chuyển hoa cúc, có vẻ như đang chuẩn bị triển lãm. Có rất nhiều loại hoa cúc, màu sắc khác nhau, có mấy loại vô cùng xinh đẹp, còn có thể thay đổi màu sắc."
Nói đến đây, cô ấy có chút lo lắng: "Quản lý à, khi họ tổ chức triển lãm hoa cúc, không biết có thu hút du khách qua đó không? Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
Cô ấy thực sự rất thích Hoa Gian Tập và không hy vọng cảnh đẹp này không có ai thưởng thức.
Tay cầm đũa ăn của Vương Vân hơi dừng lại, nhẹ nhàng nhăn mày.
Liễu Nghệ có lẽ vừa mới tốt nghiệp, thiếu kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, cô ấy không nên nói những điều này khi mọi người họp mặt, sẽ khiến nhân viên cảm thấy mất hứng, và sẽ đặt câu hỏi về tương lai phát triển của Hoa Gian Tập.
Diệp Hàm cười an ủi Liễu Nghệ, nói: "Không sao đâu. Chúng ta và công viên rừng quốc gia không có mối quan hệ cạnh tranh, hai bên tập trung vào các điểm khác nhau, cảnh đẹp cũng không bị trùng lặp. Em yên tâm, khi triển lãm được tổ chức, sẽ có du khách đến, chị đảm bảo.”
Mọi người đều được thuyết phục bởi lời nói của cô, và nhanh chóng phục hồi tinh thần.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ họ đã tin tưởng vào Diệp Hàm một cách mù quáng, nghe lời quản lý ắt sẽ không sai.
Vương Vân nhìn qua đám đông vui vẻ, nội tâm chị ấy không khỏi cảm thán.
Dường như sự đoàn kết của nhân viên trong vườn bách thảo rất cao, chị ấy cũng không cần phải lo lắng.
Nhưng khi nói đến lượng khách giảm, Diệp Hàm nhớ đến việc phải xử lý thẻ thường niên.
Bây giờ là thời điểm thích hợp, có thể bắt tay vào xử lý việc này luôn.
Gần đây quá bận rộn, nên cô suýt chút nữa đã quên mất.
Diệp Hàm đã thảo luận vấn đề này với Vương Vân.
Trước tiên là loại thẻ thường niên.
Thường có hai loại: thẻ vật lý và thẻ điện tử.
So với thẻ vật lý, thẻ điện tử tiện lợi hơn, không cần mang theo, sau khi xác minh chỉ cần quét mã QR trên điện thoại là có thể vào công viên.
Trong khi thẻ vật lý cần phải làm riêng, chi phí thiết kế và làm thẻ đều bao gồm ở trong đó, vì thế chi phí sẽ cao hơn.
Nếu làm thẻ vật lý, cần phải gom lại một lần rồi làm, như vậy sẽ khấu hao chi phí.
Tiếp theo là số lượng.
Diệp Hàm đã nhờ Liễu Nghệ và Tiền Nhiễm Nhiễm thống kê vài lần số lượng người mua vé, lúc đó công tác thống kê là khoảng hơn 5000 người, trong đó có một nửa là mua vé hai lần trở lên.
Tuy nhiên, không loại trừ việc số lượng người sẽ giảm sau khi những hot search và quảng cáo bị giảm đi, hoặc vì lý do xa xôi mà không đến lại nữa.
Diệp Hàm định phát hành 2000 thẻ đầu tiên, xem phản hồi của khách hàng thế nào rồi mới tiếp tục.
Cuối cùng là giá cả.
Thẻ thường niên du lịch ở thành phố W có giá 200 đồng, bao gồm 16 khu du lịch cấp 4A/5A, có nhiều danh lam thắng cảnh; Hoa Gian Tập được phát hành riêng, chắc chắn không thể vượt qua mức giá này.
Nhưng giá quá thấp cũng không tốt.
Hiện tại, giá vé của Hoa Gian Tập là 30 tệ.
Khi xây dựng nhà kính triển lãm 2000 mét vuông, mở rộng vườn bách thảo, đưa vào nhiều loại cây cảnh, tạo ra nhiều điểm tham quan đặc biệt hơn, giá vé chắc chắn sẽ tăng, ví dụ từ 30 tệ lên 40 - 50 tệ.
Một khi thẻ thường niên được phát hành, giá cả không thể thay đổi.
Mặc dù Hoa Gian Tập không nổi tiếng như các điểm du lịch quốc gia đớn, nhưng cảnh quan trong công viên như khu rừng trúc, khu sen Vua và nhà ấm trồng hoa thủy tinh đều là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ khu du lịch nào có thể Diệp Hàm suy nghĩ và cảm thấy đây là một vấn đề lớn, không thể quyết định một cách tùy ý, cô muốn hỏi ý kiến các nhân viên của Hoa Gian Tập.
Vương Vân cười một cách bất đắc dĩ: "Tôi sẽ không tham gia, mức giá mà tôi đưa ra có lẽ những người bình thường sẽ không thể chấp nhận được."
Vương Vân là người ủng hộ trung thành của Hoa Gian Tập.
Nơi này giúp chị ấy giải tỏa tâm trạng buồn bực, thậm chí khi nghe nói về việc tuyển dụng, Vương Vân đã tự nguyện bị giảm lương để có thể làm việc ở đây, mà cho dù như vậy, chị ấy vẫn cảm thấy rất tốt.
Chị ấy sẽ không phải trả hàng trăm tệ cho một buổi tư vấn tâm lý hoặc một lần làm spa tinh dầu thực vật, tính ra nửa năm cũng đã tốn 5 - 6000 tệ.
Chẳng qua sau khi tới Hoa Gian Tập, Vương Vân hiện tại đã rất ít khi đi mấy chỗ đó.
Vì vậy, Diệp Hàm đã hỏi trong nhóm.
Nếu là mọi người, mọi người sẽ mua thẻ thường niên với giá bao nhiêu?
Liễu Nghệ là người đầu tiên trả lời sau khi nhìn thấy tin nhắn: "Thẻ thường niên à, sau khi làm thẻ, có thể đến bất cứ lúc nào trong năm đúng không?"
Liễu Nghệ: "Vậy... không vượt quá 500 tệ là được."
Mỗi tháng đến 4 lần, giá vé là 120 tệ; trong 12 tháng, giả sử tính 10 tháng thôi, thì tổng cộng đã là 1200 tệ.
500 tệ thậm chí còn rẻ hơn là giảm một nửa.
Vương Hồng Niên: "300 là tạm ổn. Bình thường tôi cũng không tiêu nhiều tiền, nên cảm thấy 500 hơi đắt."
Lưu Xuân Linh: "Tầng lớp chúng ta tất nhiên là không thể, nhưng nghĩ xem, khách du lịch sao có thể giống như chúng ta chứ? Có rất nhiều người đến đây bằng xe riêng, không thiếu chút tiền này. Tôi nghĩ 500 là được, hoặc cũng có thể để 600, coi như là cầu phát tài phát lộc." (Số 6 = Lục, tương đương với Lộc)
Diệp Hàm cảm thấy mọi người quả thật là quá đề cao Hoa Gian Tập, sau khi hỏi xong, 300 tệ lại là mức thấp nhất.
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Dù sao, thẻ thường niên du lịch ở thành phố W cũng chỉ có giá 200 tệ.
Hoa Gian Tập vừa mới mở cửa được hai tháng, vẫn đang ở những giai đoạn đầu, đây là lúc cần tích lũy danh tiếng, Diệp Hàm có chút lo lắng rằng mức giá quá cao sẽ để lại ấn tượng không tốt cho khách du lịch.
Nhưng Vương Vân lại không nghĩ như vậy.
Vương Vân: "Quản lý, thực ra chúng ta không cần so sánh với thẻ thường niên. Những khách du lịch đăng ký thẻ du lịch chỉ vì sự tiện lợi, có thể không đến mỗi điểm du lịch hai lần, nhưng chúng ta thì khác, tỷ lệ mua lại của chúng ta rất cao.”
"Hoa Gian Tập là điểm du lịch duy nhất ở thành phố W, vừa mới mở cửa không lâu đã được yêu cầu phát hành thẻ thường niên, điều này đã cho thấy nhu cầu của nhiều khách du lịch, nó gần như là một nhu cầu căn bản. Dù xét từ góc độ lợi ích hay sự phát triển sau này, giá cả cũng không thể quá thấp."
Sau khi nghe xong, Diệp Hàm cảm thấy rất hợp lý, cô thực sự đã mắc sai lầm trong việc so sánh.
Hai người thảo luận suốt cả buổi chiều và cuối cùng đã đưa ra kế hoạch cụ thể.
Hoa Gian Tập sẽ mở hai cấp độ thẻ thường niên, gồm thẻ thông thường và thẻ VIP.
Thẻ thông thường: 238 tệ (10 lần)
Mức giá này phù hợp với một số người đi làm, số lần tương đối đầy đủ.
Sau khi vé tăng giá, mức ưu đãi sẽ giảm khoảng 50%.
Thẻ VIP: 598 tệ.
Thẻ này không giới hạn số lần và được hưởng đặc quyền "không xếp hàng" trong mùa cao điểm, Hoa Gian Tập sẽ mở một cổng riêng để nhóm khách du lịch này vào vườn.
Như vậy, sẽ đáp ứng được cả hai nhóm khách hàng thông thường và "đại gia", mỗi người đều có thể chọn loại thẻ thường niên phù hợp với mình.
Các nhân viên khác cũng thấy ý tưởng này rất hay, vì vậy vấn đề thẻ thường niên đã được quyết định như vậy.
Khi việc thiết kế và in thẻ hoàn thành, thì cũng đã gần đến tháng 10.
Và lúc đó nhà kính triển lãm cũng được xây dựng xong, sẽ tập trung vào cảnh quan độc đáo là “phù dung sớm nở tối tàn" rồi tiến hành một đợt quảng cáo mới.
Diệp Hàm giao cho Vương Vân chịu trách nhiệm vấn đề này, Liễu Nghệ sẽ hỗ trợ và cung cấp một số tài liệu liên quan.
Và cô cũng hy vọng sẽ tìm được một nhà thiết kế có kinh nghiệm, để thiết kế thẻ vật lý đẹp đẽ một chút, đặc biệt là thẻ VIP.
Cần phải tạo ra một loại thẻ tinh xảo, mang theo phong cách riêng của Hoa Gian Tập, khi nhìn thẻ, người ta sẽ cảm thấy rằng nó rất đáng giá. Ngôn Tình Nữ Phụ
*
Sau khi trở về, tiến sĩ Hầu đã viết báo cáo nghiên cứu suốt đêm… báo cáo về chất lượng cây trồng tại Hoa Gian Tập và các đặc tính của sen vua, viết cho đến hai giờ sáng vẫn chưa nghỉ ngơi.
Ông ta thật sự rất vội.
Tiến sĩ Hầu không chỉ muốn lấy mẫu sen vua càng sớm càng tốt, mà còn lo lắng rằng các bộ phận khác sẽ hợp tác trước với Hoa Gian Tập.
Một mẫu quý hiếm như vậy, trên toàn quốc chỉ có một cây sen vua với đường kính lá vượt quá 3m, giá trị nghiên cứu và giá trị nuôi trồng rất cao, chắc chắn các viện nghiên cứu khác sẽ tranh nhau đến bể đầu.
Báo cáo nghiên cứu của ông ta sẽ được nộp vào ngày mai, việc giao lưu hợp tác giữa viện nghiên cứu và Hoa Gian Tập cũng không có vấn đề gì, vấn đề khó nhất là - loại thực vật để trao đổi.
Viện Nghiên Cứu có rất nhiều loài thực vật, thậm chí có một kho gen thực vật, nhưng nếu muốn trao đổi tương đương với sen vua và làm Hoa Gian Tập hài lòng, chắc chắn sẽ phải là một loại sản phẩm mới được nghiên cứu tỉ mỉ.
Bởi vì, nếu chỉ cần nhập các loại thực vật hiện có trên thị trường, thì Hoa Gian Tập cần gì phải hợp tác với viện nghiên cứu chứ?
Tiến sĩ Hầu đi đến máy pha cà phê và pha một tách Americano, vừa uống lại vừa nhíu mày.
Các loài thực vật mới được nghiên cứu không chỉ thuộc quyền sở hữu của ông ta và tiến sĩ Vương, mà là thành quả chung của tất cả các thành viên trong viện nghiên cứu.
Ví dụ những loại cây mới vừa được nghiên cứu, như Thu Hà trong 'Hàng Phù Cừ', 'Tảo Bạch Tuyết', cây bông súng chịu lạnh trong 'Xán Cẩm' và ‘Xiêm La Tím’ số 1,2… theo thường lệ, thì chúng sẽ được chuẩn bị thử nghiệm tại Vườn Bách Thảo 4A của thành phố W.
Vườn Bách Thảo của thành phố W có diện tích hơn 2000 mẫu, có cơ sở trồng trọt và trung tâm nghiên cứu chuẩn hóa, trong lĩnh vực này, Hoa Gian Tập còn kém xa.
Tuy nhiên về trạng thái cây trồng, tiến sĩ Hầu cảm thấy Hoa Gian Tập có thực lực hơn.
Ông ta cởi kính xuống, lau chùi mắt kính bị hơi nóng làm mờ bằng khăn giấy, dù sao cũng phải cố gắng hết sức mình mới được.
Thu thập mẫu sen vua và sen Tịnh Đế, ít nhất phải xin được hai loại giống quý giá này, các loại khác có thể nhận được từ Vườn Bách Thảo thành phố W.
…
Ngày 24 tháng 9, một tuần sau chuyến khảo sát tước đó, tiến sĩ Hầu và tiến sĩ Vương cùng hai vị trợ lý nghiên cứu sinh đã trở lại Hoa Gian Tập.
Diệp Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù cô đã liên lạc với hai vị tiến sĩ suốt khoảng thời gian gần đây, tiến sĩ Hầu cũng đã tiến hành khảo sát lần thứ hai tại Hoa Gian Tập, nhưng họ vẫn không thể đảm bảo rằng chắc chắn có thể xin được giấy cấp phép giới thiệu giống mới.
Tuy nhiên, với độ hiếm của sen vua, có khả năng cao là có thể.
Kết quả cũng đúng như dự đoán của họ.
Tiến sĩ Vương cười và cho cô xem dấu mộc màu đỏ tươi: "Đơn xin đã được chấp thuận. Lãnh đạo cấp tỉnh đánh giá cao và đã chấp thuận đưa cho cô hai loại giống quý giá nhất."
"Một trong số đó là loại mới trong dòng cây bông súng chịu lạnh, gọi là 'Xán Cẩm’, có hoa đa sắc, được đánh giá là xuất sắc; và một loại nữa là giống lan mới được lai tạo - Tuệ Tinh Lan Trung Phi. Cây này là hậu duệ của giống Lan Darwins nổi tiếng, đời bố là Tuệ Tinh Lan không thân đa sắc có nguồn gốc từ châu Phi, chỉ riêng việc đào tạo thôi là đã mất 4 năm rồi, thật sự rất quý giá."
Tiến sĩ Vương đưa tài liệu cho Diệp Hàm: "Cô đọc qua trước đi. Cả hai loại cây mới này đều có yêu cầu rất cao về môi trường sống. Cây bông súng chịu lạnh sẽ không gặp phải vấn đề gì khi đông tới, nhưng nếu muốn nó nở hoa đẹp thì còn cần phải cố gắng nhiều hơn; mà cây Tuệ Tinh Lan thì lại khó nuôi hơn nữa, nó xuất xứ từ vùng nhiệt đới châu Phi, lúc đó muốn nhập được giống tốt đã là rất khó khăn, phải nuôi trong nhà kính một cách cẩn thận."
Diệp Hàm nhận lấy tài liệu và đọc sơ qua, cô hiểu được sự khó khăn trong việc nuôi dưỡng loại cây này.
Loại giống mới chính là loại giống mà viện nghiên cứu vừa mới nghiên cứu, phát triển không lâu, mặc dù đã trải qua một loạt các lần thử nghiệm, nhưng chưa được trồng với số lượng lớn, nên có thể sẽ gặp phải một số vấn đề như không phù hợp với đất hoặc héo tàn ở giai đoạn đầu.
Tuy nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên là trong các giống được nhập vào thế nhưng lại có hoa lan.
Lan Darwin, Diệp Hàm đã đọc qua về nó trong tài liệu về thực vật.
Nó còn được gọi là Tuệ Tinh Lan, là loại lan đặc biệt của Madagascar, là cây có cánh hoa dài nhất, có khi dài đến 25 - 40cm.
Khi Darwin nhìn thấy loại lan này vào năm 1862, ông đã dự đoán sẽ có một loại côn trùng có mỏ dài thụ phấn cho nó.
21 năm sau khi Darwin qua đời (năm 1903), Madagascar đã tìm thấy loại bướm đêm có mỏ dài này, đây cũng là một trong những dự đoán nổi tiếng của thuyết tiến hóa.
Do đó, giống lan này đã được đặt tên là "Lan Darwin".
Lan Darwin rất hiếm thấy trong nước, chỉ có một số ít vườn bách thảo như Vườn bách thảo Quốc gia mới có, ngoài ra thì chỉ có thể thấy ở triển lãm lan quốc tế.
Cây Tuệ Tinh Lan Trung Phi này là hậu duệ của "Lan Darwin", cho thấy nó cũng rất quý giá.
Tiến sĩ Hầu bèn nói: "Hôm nay chúng tôi sẽ thu thập mẫu trước, và sau vài ngày sẽ có chuyên gia tới đây hướng dẫn trồng loại giống mới."
Diệp Hàm nắm chặt tài liệu trơng tay, mỉm cười rạng rỡ: "Được, Hoa Gian Tập rất hân hạnh được đón tiếp các vị chuyên gia."