Lại là một mùa tốt nghiệp nữa.
Hàng ngàn sinh viên sắp ra khỏi cổng trường, bước vào xã hội, từ đây bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời.
Đáng tiếc năm nay kinh tế suy thoái, không ít sinh viên tốt nghiệp bị mắc kẹt trong vũng bùn không có việc làm, tương lai mù mịt...
Ngành học thực vật mà Diệp Hàm chọn cũng giống như vậy, không chỉ ngành nghề hạn hẹp mà còn không được ưa chuộng.
Cho dù lúc này đang là ngày hè chói chang, nhưng vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Sáng sớm, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng toàn bộ căn phòng như thường lệ.
Diệp Hàm kéo bức màn ra, dùng kẹp tóc kẹp lại mái tóc dài của mình.
Cô duỗi người một cái, sau đó lê dép đi vào trong toilet.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu cổ điển: Mày lá liễu, mặt trứng ngỗng, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, môi đỏ mọng nước, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh nước gợn doanh doanh, thanh lệ giống như xuất thủy phù dung.
Ở đuôi mắt phía bên phải của cô còn có một nốt ruồi màu đỏ, trông vô cùng nổi bật dưới ánh đèn, khiến dung nhan mộc mạc có thêm một chút màu sắc – từ một cô gái trong bức tranh thủy mặc biến thành một đại mỹ nhân diễm lệ tươi sáng, có thể nói là vẽ rồng điểm thêm mắt.
Cũng khiến cho vẻ đẹp này đạt được độ công nhận rất cao.
Rửa mặt xong, Diệp Hàm mặc một chiếc váy ngủ có giá 20 tệ mua từ chợ đêm rồi bước ra ngoài.
Chiếc váy ngủ rộng thùng thình này cũng không có kiểu dáng gì đặc biệt, giống như một chiếc ống tròn được đội lên người, ưu điểm duy nhất chính là vô cùng thoải mái.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn không thể che giấu được vòng eo mảnh khảnh và đường cong lả lướt phập phồng trên người nữ sinh. Đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ở phía bên dưới, hoàn toàn biến một chiếc váy ngủ có giá 20 tệ trở thành 200 tệ, cũng đã chứng minh cho câu nói: Chỉ cần bạn đẹp thì khoác cái bao tải lên người cũng đẹp.
Đầu tiên Diệp Hàm dùng bình tưới tước nước cho cây trầu bà ở trên bệ cửa sổ, sau đó lại tỉa bớt những cành lá đã rũ xuống.
Làm xong hết thảy, bấy giờ cô mới ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính ra.
Lúc này đã là cuối tháng 5, kỳ bảo vệ luận án tốt nghiệp mới vừa kết thúc, chỉ cần chờ một tháng nữa là sẽ lấy được bằng tốt nghiệp.
Những người khác trong ký túc xá đã trở về nhà, cả căn phòng cũng chỉ còn lại một mình Diệp Hàm.
Nhưng cô cũng không cảm thấy cô đơn, hay cũng có thể nói là đã tập mãi thành quen rồi.
Khi Diệp Hàm vừa mới lên cấp hai, ba mẹ cô đã ly hôn.
Lúc mới đầu tính ra cũng không tệ, ba mẹ vì cảm thấy áy náy nên đã thường xuyên tới trường học để thăm Diệp Hàm, không chỉ đưa tiền sinh hoạt đúng hạn, mà còn mang theo đồ ăn ngon và mấy món đồ chơi thú vị.
Nhưng chưa tới hai năm, hai người lại giống như đang thi xem ai sẽ tái hôn trước...
Mẹ vẫn còn trẻ trung xinh đẹp được như ý nguyện cưới một ông chủ lớn có gia tài kếch xù.
Mà ba có chút tài sản cũng cưới được một người vợ nhỏ hơn ông ấy tận mười mấy tuổi.
Có thể nói hai bên đều có một gia đình viên mãn.
Mà cô – đứa con gái con chồng trước, vợ trước này tất nhiên là bị ném ra sau đầu.
Hoặc chỉ khi nào có người ngoài hỏi, bọn họ mới xấu hổ qua loa lấy lệ vài câu, nói mấy lời vu vơ như thể 'Cô đã vào đại học', 'Thành tích học tập cũng không tệ lắm', sau đó thì lập tức chuyển dời đề tài đến gia đình hiện tại của mình.
Trong bốn năm học đại học, Diệp Hàm chưa từng trở về nhà một lần nào.
Nhưng mà mỗi khi ba hoặc mẹ gọi điện thoại tới, Diệp Hàm đều sẽ cố ý nói tới kỳ nghỉ thì sẽ trở về nhà một khoảng thời gian. Sau đó cô sẽ chậm rãi thưởng thức sự trầm mặc hoặc quẫn bách của người ở đầu dây bên kia, chọc thủng lớp mặt nạ dối trá lấy tên là tình thân này.
Đó chính là niềm vui ít ỏi mà cô có thể cảm nhận được ở trên người bọn họ.
Diệp Hàm nhanh chóng đăng nhập vào email, lại phát hiện trong hộp thư có ba lá thư chưa đọc.
Nhấn vào, quả nhiên đều là mấy thư rác như là 'Công ty bất động sản XX đang tuyển nhân viên kinh doanh', 'Gõ văn bản, xoát đơn, nhập liệu'... hoàn toàn không có một chút giá trị tham khảo nào.
Ngay lúc đang chuẩn bị tắt email, Diệp Hàm đột nhiên phát hiện trong hộp thư còn có một lá thư mà mình chưa đọc.
'Mình vừa bỏ qua nó à?'
Cô thầm nghĩ.
Tuân thủ theo nguyên tắc không bao giờ từ bỏ bất cứ cơ hội nào, Diệp Hàm bèn nhấn vào.
【Thông báo tuyển dụng】
Cô Diệp Hàm thân mến!
Vô cùng vinh hạnh khi được thông báo với cô, cô đã được vườn bách thảo Nam Sơn tuyển dụng, đảm nhiệm chức vụ quản lý vườn bách thảo.
Công việc chủ yếu:
1. Phụ trách nuôi trồng các loài thực vật trong vườn bách thảo, cải thiện môi trường bên trong vườn và hoàn thành việc thu thập gen thực vật.
2. Thực hiện quy hoạch tổng thể cho vườn bách thảo, tạo ra một điểm tham quan độc đáo, cứu giúp các loài thực vật đang có nguy cơ tuyệt chủng.
3. Phối hợp với hệ thống hoàn thành các nhiệm vụ khác.
...
Nếu cô không còn thắc mắc gì, vui lòng ký vào hợp đồng càng sớm càng tốt, đồng thời đến nhận việc ở vườn bách thảo Nam Sơn vào ngày 1/6.
File đính kèm: [Hợp đồng download.jpg]
Diệp Hàm: “...”
Hình như cũng không giống lừa đảo cho lắm.
Nhưng nếu trí nhớ của cô chưa hề bị giảm sút, Diệp Hàm hoàn toàn không nhớ là mình đã từng đến phỏng vấn ở 'Vườn bách thảo Nam Sơn' này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua ấy chứ.
Mà điều khó tin nhất chính là, Diệp Hàm đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt nhìn vào giữa bức thư...
Giống như là sợ không thể thu hút được sự chú ý của cô, người gửi còn cố tình dùng phông chữ cực lớn, chỉ sợ người đọc sẽ không thể nhìn rõ:
Lương một năm là một triệu (viết hoa bôi đậm).
Một triệu?
Diệp Hàm mặt không đổi sắc, tắt email lừa đảo này đi.
Mánh khóe lừa đảo này đúng là mới thật đấy!
Trước khi gửi tin phỏng vấn này, có thể nào dựa vào các nguyên tắc cơ bản là 'Thịnh Vượng, Dân Chủ, Văn Minh, Hòa Hợp' của đất nước chúng ta hay không?
Lương một năm một triệu ấy hả? Một trăm nghìn đã là rất nhiều rồi đó.
Hệ thống bay lơ lửng ở giữa không trung, trơ mắt nhìn thông báo tuyển dụng do nó cất công chuẩn bị bị đưa vào thư rác, đã vậy còn bị xóa vĩnh viễn, hoàn toàn không để lại một dấu vết nào.
Hệ thống: “...”
Giây tiếp theo, tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, giữa không gian yên tĩnh này, nó trở nên vô cùng rõ ràng.
Diệp Hàm đang chăm chú xem tin tức tuyển dụng, nghe được tiếng thông báo, cô có chút miễn cưỡng cầm lấy di động, sau khi nhìn lướt qua thì lập tức đặt điện thoại trở về chỗ cũ.
Ừm... Là tin nhắn do ngân hàng gửi tới, thông báo tài khoản được cộng thêm 1.000.000.
Dựa theo thời gian thì ắt hẳn là lương của kỳ thực tập đã được quyết toán xong rồi.
Ủa???
... Có gì đó sai sai!
Mãi cho đến tận lúc này Diệp Hàm mới phản ứng lại, đầu ngón tay đang đặt ở trên bàn phím lập tức cứng đờ, đại não trong nháy mắt trở nên chỗ trống.
Khoản tiền vừa rồi... nếu cô không nhìn lầm thì, hình như là... một triệu??
Tóm lại là có rất nhiều số không, tuyệt đối không phải là chút tiền lương ít ỏi của kỳ thực tập!
Ngay lúc Diệp Hàm đang vội vàng cầm lấy điện thoại chuẩn bị kiểm tra lại tin nhắn, trong đầu cô lại đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử, mang theo vẻ lạnh băng đặc trưng của loại vật chất vô cơ:
【Chủ nhân đã nhận được thù lao, hợp đồng cam chịu có hiệu lực. 】
【 Số B544 Ngân Hà - Hệ thống bảo vệ thực vật bắt đầu liên kết, đếm ngược 3, 2, 1, liên kết thành công... 】
*
“Đã đến trạm dừng công viên rừng quốc gia.”
Theo tiếng thông báo vang lên, xe buýt đã dừng lại tại trạm xe nằm ở vùng ngoại ô cách nội thành hơn 20 cây số.
Sự phồn hoa, ồn ào nơi phố xá sầm uất đã rút đi giống như nước chảy, hai bên đường dần dần bị thảm thực vật xanh um tươi tốt bao phủ, khách ở trên xe cũng chỉ còn lại vài người.
Mấy nam sinh trẻ tuổi còn lại định xuống luôn ở trạm này, nhưng khi bọn họ đứng chờ ở cửa, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía cô gái ngồi ở hàng ghế phía sau.
Cô gái mặc một chiếc áo phông dài tay và quần jean đơn giản, mái tóc đen được buộc theo kiểu đuôi ngựa, lúc này đang nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống người cô gái, khiến cả người cô như tỏa ra một tầng ánh sáng vàng.
Khuôn mặt nghiêng nghiêng tinh xảo như một bức tranh, vài sợi tóc tơ rủ xuống bên tai, xoã tung vô cùng tự nhiên, lông mi dài và dày, cong vút xinh đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
“Đến trạm rồi, đi thôi.”
Nam sinh bị bạn đi cùng đẩy nhẹ một cái, bấy giờ mới hoàn hồn lại, sau khi vội vàng bước xuống xe, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút trống rỗng.
Anh giương mắt nhìn về phía xe buýt vừa mới rời đi...
Sớm biết như vậy, vừa rồi nên dũng cảm một chút, xin phương thức liên hệ của vị mỹ nữ kia mới đúng...
Lúc này Diệp Hàm đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa là núi non trập trùng kéo dài không dứt, đập vào mắt là một thảm thực vật màu xanh lục, độ che phủ của rừng rậm là vô cùng cao.
Công viên rừng quốc gia ở thành phố W là một thắng cảnh cấp 4A, có diện tích lên tới hơn 1000 héc-ta (Khoảng 15.000 mẫu Anh), có rất nhiều khách tới đây tham quan vào những ngày nghỉ lễ, nơi này có thể đón hàng trăm nghìn khách du lịch trong tuần lễ vàng.
Diệp Hàm cũng đã từng đến đây, ngoài việc sở hữu thảm thực vật vô cùng phong phú, đường núi bằng phẳng, nơi này cũng khá phù hợp để tổ chức một chuyến dã ngoại.
“Đã đi đến trạm cuối cùng. Mời tất cả hành khách vui lòng mang theo hành lý xuống xe.”
Sau khi Diệp Hàm bước xuống xe, cô bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là trạm xe buýt cuối cùng, sự hối hả ồn ào của dòng người dần dần biến mất, hai bên đường vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh, ngay cả xe du lịch cá nhân cũng ít đi trông thấy.
Dọc theo đường nhỏ tiếp tục đi về phía trước, đi bộ khoảng chừng hơn hai mươi phút, cuối cùng Diệp Hàm mới nhìn thấy bảng hiệu 'vườn bách thảo Nam Sơn' đã phai màu.
Dầm mưa dãi nắng một khoảng thời gian dài, hai chữ 'Nam Sơn' trên bảng hiệu đã phai mờ từ lâu, lộ ra cảm giác hoang tàn đã lâu không ai để ý tới, hoàn toàn không thể so sánh với 'khí khái' của công viên rừng quốc gia.
【Là nơi này sao?】
Diệp Hàm hỏi hệ thống ở trong đầu.
【Vâng, chủ nhân.】
Sau khi thẻ ngân hàng đột nhiên được cộng thêm số dư 1.000.000 vào ngày hôm qua, Diệp Hàm phải mất nguyên một buổi sáng mới tiêu hóa xong tin tức bất ngờ này.
Hệ thống, tên đầy đủ là【Số B544 Ngân Hà - Hệ thống bảo vệ thực vật】, đến từ dải Ngân Hà một nghìn năm sau.
Khi đó trình độ trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã đạt tới đỉnh cao, đời sống vật chất vô cùng phong phú, để có thể kế thừa toàn bộ nền văn minh, bọn họ đã quyết định thành lập một cơ sở dữ liệu về giống loài của toàn bộ dải Ngân Hà.
Mà hành tinh mẹ - Trái Đất chính là bộ phận quan trọng nhất.
Động thực vật trên Trái Đất thật sự vô cùng phong phú, thậm chí còn nhiều hơn những hành tinh được biết đến khác cộng lại, có thể xưng là kho tàng văn hóa của nhân loại.
Đáng tiếc trong suốt hàng ngàn năm lịch sử, bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau như khí hậu thay đổi, ô nhiễm môi trường ngày càng gia tăng, một số loài động thực vật trên Trái Đất đã bị tuyệt chủng, ngay cả mẫu gen cũng không được bảo tồn, hoàn toàn không thể tiến hành nhân bản.
Đây chính là sự mất mát rất lớn của toàn bộ nhân loại.
Bởi vậy, sau khi trải qua sự cân nhắc, họp bàn, ban lãnh đạo cấp cao của dải Ngân Hà một nghìn năm sau đã đưa ra một quyết định:
Phái hệ thống trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất tới Trái Đất trong quá khứ, thu thập các thông tin chính xác, chân thật và hoàn chỉnh nhất về các giống loài, đồng thời bảo tồn những động thực vật hiện có, cứu vớt các giống loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Mà nhìn vào số thứ tự này, có thể thấy còn có rất nhiều hệ thống trí tuệ nhân tạo như vậy.
Chúng sẽ thu thập gen thực vật ở các vùng khác nhau rồi cùng tải thông tin vào cơ sở dữ liệu, thông qua việc so sánh và đối chiếu để đảm bảo tính chính xác của thông tin.
Mà vườn bách thảo chính là một trong những địa điểm được lựa chọn.
Vườn bách thảo có thảm thực vật rậm rạp, chủng loại cũng phong phú, có mức độ che phủ nhất định, có thể thu thập thông tin bất cứ lúc nào, điều này cũng có ý nghĩa rất lớn đối với việc nghiên cứu và bảo tồn thực vật.
Nếu điều hệ thống nói chính là sự thật...
Diệp Hàm không khỏi rũ mắt suy nghĩ, nếu đúng là như vậy, thì chuyện này quả thật là một sứ mệnh vô cùng vĩ đại, cô rất sẵn lòng giúp đỡ đối phương hoàn thành nhiệm vị.
Huống chi đối phương cũng đã giải quyết khốn cảnh mà cô đang phải đối mặt một cách hoàn mỹ.
Đúng ngành đúng nghề + tiền lương lại cao, trên đời này còn có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa không?