Lời này của anh cùng với cả hành động đều đến rất bất thình lình, khiến cô không kịp chuẩn bị.
Lúc mà Tang Trĩ lấy lại được tinh thần, môi Đoàn Gia Hứa đã phủ kín môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng, mang theo hơi thở bạc hà lành lạnh sảng khoái, nhưng không hiểu sao lại có chút nóng hổi.
Tựa như có một dòng điện chạy qua, không ngừng ấm lên.
Tang Trĩ hơi trợn trừng mắt, vô thức lùi về sau một bước, lưng tựa vào cửa chống đỡ lấy, nhưng trong nháy mắt được anh kéo ngược trở về. Đầu cô bị động ngẩng lên, cổ tay bị anh bắt lấy đặt cố định trước lồng ngực anh.
Ngay tại khoảnh khắc này, Tang Trĩ không còn cảm nhận được chuyện gì khác nữa.
Toàn bộ giác quan của cô, hay bất cứ sự vật nào trước mắt, đều bị người đàn ông trước mắt này chiếm lấy.
Tang Trĩ không có chút kinh nghiệm nào, bị động tiếp nhận.
Ngay cả mắt cô cũng quên nhắm, ngơ ngác nhìn chằm chằm hàng lông mày dày đậm của anh, lông mi cực kì rõ nét, sống mũi cao thẳng tắp. Đôi mắt đào hoa vốn luôn nhạt nhẽo lại ẩn hiện sự đa tình, vào lúc này dường như đang thấm nhiễm tình sâu ý đậm.
Ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, thân thể có hơi cứng nhắc.
Có lẽ phát hiện cô không biết làm thế nào, Đoàn Gia Hứa cười khẽ một tiếng, mang theo âm thanh của hơi thở nhỏ vụn gợi cảm. Bàn tay anh nâng lên che đi ánh mắt của cô.
Cực kỳ mạnh mẽ cường thế, nhưng lại dịu dàng cực hạn.
Khăn mặt được anh khoác lên bờ vai cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang khe khẽ. Tóc còn ẩm hơi nước, trong bầu không khí này lại trở nên lạnh buốt, nhỏ vào trên cổ Tang Trĩ.
Tang Trĩ nhịn không được co rúm người lại.
Động tác của Đoàn Gia Hứa cuối cùng cũng ngừng, lại hôn thêm cái nữa lên môi cô. Sau đó, nghiêng đầu qua một bên, đôi môi dán lên vành tai tinh tế của cô, thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, mang theo lưu luyến: “Thích em lắm.”
Tang Trĩ cảm thấy ngay cả lỗ tai mình cũng trở nên tê dại đến rơi rớt mất rồi.
Một giây sau, tay anh trượt xuống dưới, để lộ ra đôi mắt mới bị che lại của cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
Ánh mắt hai người chuyên chú nhìn nhau.
Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, cong cong khóe mắt, nhiễm màu sáng nhàn nhạt của ánh đèn. Đôi môi anh đỏ tươi, mang theo hơi nước, phác họa lên đường cong mờ nhạt. Ánh mắt không rời một giây nào, cứ thế nhìn cô đến chăm chú.
Tang Trĩ cũng kinh ngạc nhìn lại anh, giống như bị ánh sáng trong mắt anh hút sâu vào, ý thức còn có chút bẩn đục.
“Nghiêm túc nói với em một chuyện nhé.” Tiếng nói của Đoàn Gia Hứa trầm thấp, trong lời nói không mang theo một chút quẫn bách nào, lờ mờ còn nhiễm ý cười, “Thật ra anh cũng không biết.”
Tang Trĩ vô thức hỏi: “Cái gì cơ ạ?”
“Vẫn luôn bị em chê là lớn tuổi, nên thành thật nói ra thế này, cảm giác,” Đoàn Gia Hứa cọ xát khóe mắt cô, lại nói, “Có chút mất mặt.”
“…”
Đoàn Gia Hứa: “Anh cũng là lần đầu yêu đương.”
Lại qua mấy giây, anh hạ giọng bổ sung thêm một câu: “Anh cũng là lần đầu tiên, thích một người đến thế này.”
“…”
Đoàn Gia Hứa xoay người nhìn thẳng vào cô, chân thành nói: “Vậy nên là, em đừng nghĩ sẽ đá anh đi.”
Vẻ mặt Tang Trĩ lúng ta lúng túng.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ nói: “Đã hôn rồi, vậy thì cả đời này của em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
“…”
Lời này của anh, khiến cho Tang Trĩ trong nháy mắt hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Đầu của cô ‘bùm’ một phát, mặt lập tức trở nên đỏ bừng, bờ môi vẫn còn tê dại, xúc cảm cực kỳ rõ ràng.
Tang Trĩ dùng mu bàn tay che lấy một bên khóe môi, nhìn chằm chằm anh, bày ra một bộ dạng như vừa mới bị chiếm tiện nghi xong, khó khăn nói, “Em, em chỉ vừa đồng ý, em vừa mới…anh…anh…”
“Thật sự quá vui.” Đoàn Gia Hứa ho nhẹ một cái, ngữ khí nhã nhặn, nhưng vẻ mặt lại như một tên lưu manh, “Vậy nên không nhịn được. Xin lỗi em, lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
Tang Trĩ cảm thấy thật sự không thể tin nổi: “Nào có ai vào lần đầu, mới lần đầu liền…”
Đoàn Gia Hứa nhịn cười: “Sau này anh sẽ chú ý quá trình mà.”
“…”
“Tiến hành theo chất lượng,” Đoàn Gia Hứa nói, “Lúc nãy xem như là luyện tập, được không hửm?”
Tang Trĩ bấy giờ thật sự nhịn không nổi nữa, tức giận bộc phát, nắm lấy khuôn mặt khoa trương của kia anh bóp méo vặn bẹo, thẹn quá hóa giận nói: “Anh có thấy xấu hổ không hả?”
Đoàn Gia Hứa để cô tùy ý bóp véo, còn vô cùng phối hợp khom lưng xuống cho cô. Sau đó anh nhanh chóng đứng thẳng, nhắc nhở: “Em vẫn là đừng nên dựa gần anh như ậy.”
Tang Trĩ không vui: “Em muốn thế đó.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, thành thật nói: “Em cứ áp sát thế này, anh lại muốn hôn em.
“…”
Biểu cảm trên mặt Tang Trĩ cứng đờ, lúc này mới mất tự nhiên thu tay về, dời mắt lầm bầm nói: “Những gì muốn em đã nói rồi, em phải về trường.”
“Đợi chút đã nào,” Dường như nhớ được chuyện gì, Đoàn Gia Hứa đột nhiên cúi người, nhìn chuyên chú vào đôi môi cô, “Vừa nãy răng anh có phải đụng trúng môi em rồi không…”
“…”
Tang Trĩ trợn to mắt không tin nổi nhìn anh.
Đến cùng thì anh! Sao có thể! Mặt không đổi sắc! Nói mấy loại lời thoại này hả! ——-! A —–!
Không chờ anh nói xong, Tang Trĩ bất thình lình giơ tay che miệng anh, cơ hồ muốn sụp đổ: “Không đụng trúng, không có đụng trúng mà! Không có đâu! Anh đừng nói nữa!”
Đoàn Gia Hứa sửng sờ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười thành tiếng. Hơi thở ấm áp phun lên trên lòng bàn tay của cô, có hơi ngứa: “Được, không nói nữa.”
Nói xong, anh lại nhìn lên môi Tang Trĩ mấy lần nữa, lẩm bẩm nói: “Xem ra là không có thật.”
“…”
***
Thừa dịp Đoàn Gia Hứa đi vào phòng ngủ thay quần áo, Tang Trĩ đến tủ lạnh lấy ra một chai nước chanh, rồi lại đến tủ TV lấy một bịch cá mực khô, ngồi vào trên ghê sa-lon.
Cô xé mở bao, rút một sợi cắn trong miệng.
Nhớ đến cuộc trò chuyện phiếm lần trước trong ký túc xá, cùng bạn cùng phòng đạt được kết luận: “Hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa trải nghiệm qua, thì sẽ rất biến thái đó!”
Tang Trĩ nghiêm túc sửa lại.
Đã hai mươi sáu rồi.
Thật sự có chút câm lặng.
Đang nói chuyện đứng đắn, lại đột nhiên hôn cô, còn nói muốn dạy cô nữa.
Mình hôn rõ ràng còn chưa ra hồn.
Nhưng nhớ đến Đoàn Gia Hứa vừa nãy, phiền muộn nho nhỏ trong lòng Tang Trĩ nháy mắt tan biến, khóe môi nhịn được cong lên, vặn nắp chai ra, uống từng ngụm từng ngụm nước chanh.
Lúc này Đoàn Gia Hứa cũng từ phòng ngủ đi ra. Tóc anh còn ướt hơn nửa, tùy ý rũ trên trán, nhìn càng giống thiếu niên đến mấy phần.
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tang Trĩ.
Nhìn cô tựa như một con chuột Hamster gặm đồ ăn vặt, Đoàn Gia Hứa lại nhịn không được muốn cười.
Ánh mắt Tang Trĩ không động đậy, tựa hồ cảm thấy rất mất tự nhiên, bất thình lình thốt lên: “Anh có thể đừng cứ nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
“Được.” Đoàn Gia Hứa thuận theo lời cô không nhìn nữa, cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, bắt đầu hỏi đến vấn đề vừa nãy, “Tại sao lại đột nhiên cảm thấy hôm nay phù hợp?”
Tang Trĩ suy nghĩ, không biết là có nên nói ra hay không.
Đoàn Gia Hứa cười: “Em còn làm rối loạn kế hoạch của anh nữa.”
Tang Trĩ nhìn anh: “Anh còn có kế hoạch?”
“Ừm, chuẩn bị tối ngày mốt sẽ đến dưới lầu ký túc xá của em tỏ tình.” Đoàn Gia Hứa bình tĩnh nói, “Làm thành một vòng nến hình trái tim, cầm bó hoa, còn chuẩn bị cả lời tỏ tình…”
“Quê quá.”
“Thế là quê sao?” Đoàn Gia Hứa nói, “Bây giờ không phải đang thịnh hành mấy kiểu tỏ tình như vậy sao?”
Tang Trĩ suy nghĩ, quả thật từng không ít lần được nhìn thấy trong trường. Cô miễn cưỡng đồng ý, nhỏ giọng hỏi: “Anh chuẩn bị lời kịch gì vậy?”
Đoàn Gia Hứa đột nhiên gọi cô, tốc độ chầm chậm: “Tang Trĩ.”
Tang Trĩ: “A?”
“Anh thích em.”
“…”
“Hy vọng em ở bên anh.”
“…” Tang Trĩ chớp chớp mắt, do dự hỏi, “Vậy là nghiêm chỉnh sao ạ?”
“Trong trường hợp này thì chắc chắn là nghiêm chỉnh.” Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng ngồi co quắp trên ghế, cười nhạt nói: “Sẽ bù lại cho em, nhưng lần tới là lúc nào thì không thể nói cho em biết được.”
“Không cần thông báo,” Tang Trĩ thầm thì, “Đã ở bên nhau rồi thì còn cần gì tỏ tình nữa chứ.”
Anh phun ra bốn chữ: “Ý nghĩa nghi thức.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Anh cũng để ý đến mấy ý nghĩa nghi thức này ạ.”
“Anh không thèm để ý đâu.” Đoàn Gia Hứa nhớ đến lần sinh nhật trước của anh, Tang Trĩ đặc biệt làm cho anh bát mì trường thọ kia, chầm chậm nói: “Nhưng Chích Chích nhà anh để ý mà.”
Tang Trĩ không phủ nhận, lúm đồng tiền hai bên má sâu hoắm, tiếp tục uống nước chanh: “Anh Gia Hứa, anh lần đầu yêu đương thật ạ?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
“Ồ.”
“Sao thế?” Nghe ngữ khí của cô như còn đang suy nghĩ, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu hỏi, “Xem thường người ta à?”
“…”
Tang Trĩ không biết người lần đầu hẹn hò như anh sao có thể trưởng thành ra cái bộ dạng như thế này, hoặc cũng có thể là do cô trông mặt mà bắt hình dong. Cô nhịn không được cười, lần này lại không hề kìm nén, cười rất tự nhiên: “Không có mà.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô cười, không giận mà còn cười theo.
Nhìn thời thời gian trên đồng hồ treo tường, Tang Trĩ rút một tờ khăn giấy lau tay, chỉ chỉ vào bịch cá mực khô trên bàn: “Em ăn không hết, có thể cho em mang về được không ạ?”
“Ừm, muốn ăn cái gì thì cứ tùy ý lấy về. Tốt nhất là,” Đoàn Gia Hứa giúp cô vặn nắp chai nước chanh lại, “Đem luôn anh về đi.”
“…” Tang Trĩ nghiêm mặt nói, “Em chỉ có hứng thú với đồ ăn thôi.”
“Hửm.” Đoàn Gia Hứa cười vô cùng mập mờ, “Anh ăn cũng ngon lắm đấy.”
“…”
Tang Trĩ dọn dẹp đồ, đứng dậy: “Em phải đi rồi.”
Nhìn dáng vẻ cô sắp sửa rời đi, Đoàn Gia Hứa vậy mà vẫn ngồi ở vị trí cũ không có dấu hiệu động đậy nào. Anh đột nhiên thở dài một hơi, đôi mắt ủ rủ, nhàn nhạt cất lời: “Đột nhiên lại nhớ ra, hình như chưa từng nói với em về chuyện trong nhà của anh.”
Nghe anh nói thế, Tang Trĩ ngừng động tác, lại nhớ đến Khương Dĩnh đêm nay.
Sau đó, cô khẽ nói: “Nếu anh không muốn nói thì cũng không sao đâu mà.”
“Không phải không muốn nói.” Biểu cảm của Đoàn Gia Hứa tỏ ra không quan trọng lắm, ngữ điệu bình thản: “Mẹ qua đời, ba trở thành người thực vật, vì uống rượu say mà đụng chết người. Không nhà, có xe, tiền tiết kiệm có một ít.”
Tang Trĩ nhìn anh chăm chú, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Đừng cảm thấy nó mất tự nhiên, chỉ là anh cảm thấy,” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Hai chúng ta đã đi đến mối quan hệ này rồi, vậy thì cần phải thông báo qua với em.”
Tang Trĩ lắc đầu: “Em không hề có cảm giác không được tự nhiên.”
Đoàn Gia Hứa lại cười khẽ: “Ừm, đi thôi. Anh đưa em về trường.”
“Đoàn Gia Hứa,” Tang Trĩ cảm thấy anh có chỗ nào đó không đúng, đứng đắn gọi anh, đi đến trước mặt rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: “Nhắc đến chuyện này, có phải anh không vui rồi đúng không?”
“Không phải không vui.” Hầu kết Đoàn Gia Hứa lăn trượt, biểu cảm bình tĩnh trong nháy mắt liền tan rã, “Có hơi căng thẳng.”
Tang Trĩ sững sờ: “Căng thẳng gì cơ ạ?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ tự giễu: “Sợ em sẽ để ý.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Ngay khoảnh khắc này, đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.
Một người đàn ông như vậy.
Một người mà, khiến cho Tang Trĩ sau khi gặp được anh, thì không còn cách nào để yêu bất luận người đàn ông nào khác nữa.
Rõ ràng là vì ba mình tạo ra tội nghiệt.
Vậy mà cảm thấy tự ti.
“…” Tang Trĩ yên tĩnh vài giây, thấp giọng thẳng thắn muốn kể lại hết cho anh chuyện ngày hôm nay, “Hôm nay em gặp được Khương Dĩnh, chị ta đến nói với em chuyện của ba anh.”
Ánh mắt Đoàn Gia Hứa khựng lại: “Cô ta đến tìm em?”
“Chắc vậy đó.” Tang Trĩ nói, “Anh đừng để chị ta tẩy não, chị ta nói chuyện không có đạo lý gì cả. Lần sau anh mà nhìn thấy chị ta, nhớ phải đề nghị chị ta đến bệnh viện kiểm tra thần kinh đấy.”
Đoàn Gia Hứa còn muốn nói thêm gì đó.
Tang Trĩ mở to đôi mắt tròn xoe, nhè nhẹ vỗ về đầu anh, nghiêm túc chững chạc dỗ dành anh: “Thật sự em cảm thấy phòng ở không phải là nhu yếu phẩm trong sinh hoạt, nhưng nếu như anh muốn nó thì, anh đợi em thêm mấy năm nữa nhé.”
“…”
“Chờ đến khi em tốt nghiệp rồi kiếm tiền, em mua cho anh.”
***
Chở Tang Trĩ về đến ký túc xá xong.
Đoàn Gia Hứa quay lại xe, nghĩ đến cô liền nở nụ cười. Anh nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tang Diên, sau đó lại gọi điện thoại cho Tiền Phi.
Mấy tiếng tút vang lên, Tiền Phi nhận: “Tao rất tò mò.”
“Hử?”
“Tại sao mày rất thích gọi điện thoại cho tao vào ban đêm đến vậy.”
“Cũng chưa khuya mà.” Đoàn Gia Hứa rất tốt tính nói, “Tao có chuyện muốn nói với mày.”
“Theo đuổi được rồi?”
Đoàn Gia Hứa theo đó cười lên: “Ừm.”
“Được đấy người anh em.” Tiền Phi hưng phấn nói, “Đúng chứ, thật sự là mệt mỏi cho tao mà, nếu như không có tao thì mày có thể đuổi được người ta sao? Nếu như không có tao! Mày phải cảm ơn tao cho tốt vào đó!”
Đoàn Gia Hứa thuận theo anh ta nói: “Cảm ơn mày, người anh em.”
“Đừng khách khí, mày tốt nhất nên kết hôn sớm hơn Tang Diên đi, thật sự tao chịu nó đủ rồi…”
“Người anh em này, có một vấn đề mà thật ra tao chưa thẳng thắn với mày.”
“Hả?”
Đoàn Gia Hứa: “Cô gái này, kỳ thật mày cũng biết.”
Tiền Phi có dự cảm không tốt: “…Hả? Người mày quen được ở Nghi Hà, sao tao ở Nam Vu lại biết được chứ, mày điên à?”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải quen ở Nghi Hà.”
Tiền Phi suy đoán: “Bạn học ở trường đại học chúng ta? Có ai đến Nam Vu làm việc sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải là làm việc, là đến học đại học.”
Tiền Phi: “…”
Tẻ ngắt thật lâu.
Giọng Tiền Phi phát run: “Mày đừng nói với tao, đó là Tang Trĩ.”
Đoàn Gia Hứa mỉm cười, “Ừm.”
“…” Tiền Phi trầm mặc vài giây, “Tao cúp.”
Đoàn Gia Hứa lặp lại lời anh ta vừa nói, chầm chậm đáp: “Thật sự là nhờ có mày.”
“Nhớ cái rắm mẹ gì!” Tiền Phi gào thét, “Tao không có! Tao chưa từng giúp đỡ mày! Con mẹ mày Đoàn Gia Hứa, mày cầm thú quá mà, cô gái kia năm mười mấy tuổi mày đã quen biết rồi, con mẹ nó mày…”
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa nâng lên: “Không phải mày nói chỉ cần trưởng thành là được rồi sao?”
“…” Tiền Phi nói, “Tao từng phun ra mấy lời như vậy à?”
“Ừm.”
“Mày đã nói chuyện này với Tang Diên rồi chứ?”
“Vẫn chưa nữa.”
“Mày định sẽ nói thế nào?”
“Chư nghĩ ra.”
“Có thể nào mày sẽ bị Tang Diên đánh chết không?” Ngay cả Tiền Phi cũng cảm thấy vấn đề này thật sự khó mà tiếp nhận nổi, rồi nhanh chóng đùa cười tí tởn nói, “Xin lỗi mày nha, nhưng mà tao lại cự kỳ chờ mong phản ứng của Tang Diên.”
“Tao vừa nói với cậu ấy, tao có bạn gái rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Tao còn nói với Tang Diên,” Đoàn Gia Hứa thờ ơ không thèm đếm xỉa nói, “Chính mày đã dạy tao cách theo đuổi.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn lão cẩu qua cầu rút ván.