Ngày hôm sau,trong lòng có chút áy náy,Tần An Nhiên thật sự đã mua một chai coca,đến trường liền đi đến chỗ của Hứa Giác
"Cho này" Tần An Nhiên đem coca đặt trên bàn hắn
Hứa Giác dựa vào bàn mà ngủ,nghe được âm thanh mắt lim dim đầu ngẩng lên,nhìn chai coca trước mắt,khóe miệng cong lên,đứng dậy
"Cảm ơn "Hắn nói xong lấy điện thoại ra" Tôi chuyển tiền cho cậu qua wechat"
"Không cần,vốn là tôi nên trả cậu" Tần An Nhiên khoát tay
Hứa Giác không thanh minh tay gõ vào điện thoại " Dù sao chúng ta đã thêm bạn tốt,chờ một phút"
Trong chốt lát liền như vậy,Hứa Giác đã chuyển tiền rồi
Tần An Nhiên cũng không có từ chối nữa,chỉ nói:" Kia lần sau cậu trực nhật,trước hết nói cho tôi,tôi sẽ giúp cậu làm"
"Không cần" Hứa Giác cất điện thoại lười nhác nằm xuống " Tôi thích tự làm một mình"
"....."
Cho nên hắn vừa không muốn cô đền bù hắn,cũng không muốn cô giúp hắn làm việc,vậy ngày hôm qua phát đi một đống bực tức làm chi?
Tần An Nhiên nhìn bộ dáng của hắn,lắc lắc đầu,tránh đi
Một tuần trôi qua thực nhanh,đã đến cuối thu,phong thanh vân đạm,bầu trời trong xanh giống như được gột rửa nước, một tầng lá vàng óng ánh trải dọc bên đường vườn trường, chỉ còn cây tùng bách ở giữ hai bên vẫn xanh tươi tràn đầy sức sống
Cuối tháng 11,đại hội thể thao mùa thu của Hiệt Tú Nhất Trung được tổ chức mỗi năm một lần tới rồi
Trên sân đầy tiếng ồn ào,giáo viên và các học sinh mặc đồng phục khác nhau ở giữa qua lại không ngớt,làm nhiệm vụ riêng của mình,bận đến bất diệc nhạc hồ (kinh sợ),không khí rất sôi động
Tần An Nhiên mặc đồ thể dục,sau lưng dán bảng hiệu số,đang đứng ở khu vực khán đài khu 11,cầm danh sách kiểm tra hạng mục các bạn cùng lớp báo cáo,bận rộn một vài câu chuyện liên quan
Làm lớp trưởng,cô phải hỗ trợ ủy viên thể dục Đại Cường,nhắc nhở người dự thi điểm danh đúng lúc,phụ trách công tác hậu cần,còn phải tùy cơ ứng biến tình huống phát sinh
Lần này cô báo danh chạy cư li dài 1500m,nhưng bởi vì việc vặt nhiều,trận đấu sắp bắt đầu rồi,cô còn không có thời gian khởi động duỗi một chút
Hứa Giác vừa lúc đi ngang qua cô,hắn vừa mới ném lao trở về
"Cậu báo danh hạng mục gì?" Hắn nhìn đến bảng hiệu trên lưng cô,thuận miệng hỏi
" 1500m "
"Cậu có thể chạy đến?"
Coi thường tôi!
Tần An Nhiên thấy hắn nghi ngờ,liền không phục:"Taị sao không thể? Tôi bình thường mỗi ngày đều chạy bộ, tính ra rèn luyện so với cậu còn nhiều hơn. Tôi chính là người phóng khoáng lạc quan vận động!"
".........."
Lúc này radio vang lên thông báo những thí sinh dự thi 1500 m đến báo danh. Hai mươi phút sau, cô cùng hơn 30 thí sinh khác đứng ở vạch xuất phát. Thời điểm tiếng súng vang lên,tất cả mọi người bắt đầu chạy
Tần An Nhiên mỗi ngày đều chạy bộ,cho nên đoán trước không có vấn đề gì để không giành được vị trí. Cô vẫn duy trì nhịp điệu của bản thân,điều chỉnh hô hấp,hai vòng qua đi,so với phần lớn thí sinh thì cô nổi bật hơn
Qua một vòng đua,rất nhiều người thể lực đã không tiếp tục được,dần dần bị tụt lại,và trận chung kết cuối cùng chỉ còn một nhóm người đua
Đến thời điểm vòng cuối,mọi người đều tăng tốc. Tần An Nhiên trước mắt cũng nhanh hơn,chuẩn bị tăng tốc
Cuối cùng đến chặng đua 200 m nước rút,phía trước chỉ còn hai người
Tần An Nhiêm khí thế chùn xuống,vung tay cao hơn,bước lên,trong chớp mắt liền vượt qua
Bóng dáng một người khác đứng ở phía trước cách đó không xa,người nọ đã tăng tốc
Tần An Nhiên đã có thể nghe được tiếng thở nặng nề của chính mình,tiếng chân ba ba trên mặt đất,nhịp tim đập thùng thùng trong lòng ngực,cả đường chạy tựa hồ chỉ còn cô và người nọ phía trước,khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.....
Bỗng nhiên,cô cảm thấy chân trái truyền đến cảm giác co rút đau đớn,lòng bàn chân giống như bị đóng đinh,từng chút đâm vào khiến cô cảm thấy đau đớn.Đau đến khiến ấn đường nhíu chặt,cơ hồ sắp ngã xuống đất
Tần An Nhiên cắn chặt răng,nắm tay xiết chặt,nỗ lực chịu đựng.....
Cũng sắp đến đích,cô hiện tại không nghĩ đến bỏ cuộc....
Còn có 50m...30m...20......10...9......3......2
Cuối cùng,Tần An Nhiên cán đích với vị trí dẫn đầu
Nữ sinh lớp họ đã sớm chờ ở một chỗ,đồng loạt đến chỗ cô vây quanh
Khúc Sam Sam dẫn đầu chạy tới ôm cô,vui vẻ mà nói:" Thật tuyệt a,An Nhiên,đệ nhất!"
"Cảm ơn...a"
Tần An Nhiên không nói lời nào,liền ngồi xuống mặt đất,chân trái truyền đến đau đớn bứt rứt,từ ngón chân đến cẳng chân,tựa như co quắp
Cô ngồi dưới đất,băng bó cẳng chân,sắc mặt thống khổ,mồ hôi trên trán bây giờ còn nhiều hơn cả lúc chạy
"Đây là sao vậy?" Khúc Sam Sam ân cần cũng ngồi xuống
"Hình như là chuột rút " Bên cạnh có người nói
"Vậy làm sao giờ?Đưa đến phòng y tế sao?"
Tống Thư Giai đứng ở một bên,đang muốn xoay người đỡ Tần An Nhiên, Hứa Giác giống như con chuột lang chạy ra
"Tránh ra" Hứa Giác mặt không chút biến sắc nói với Tống Thư Giai
Sau đó hắn quay đầu nói với Tần An Nhiên " Đem chân trái duỗi thẳng"
Tần An Nhiên không rõ ý của hắn, nhưng nhìn bộ dáng của hắn dường như hắn biết làm gì, vì thế, chịu đau, cô duỗi thẳng chân trái
Sau đó Hứa Giác duỗi một chân ra,lòng bàn chân để trên lòng bàn chân của Tần An Nhiên,tiếp theo hắn nghiêng về phía trước, mũi chân đẩy về hướng của cô
"A—————" Chân bị hắn nghiêng về dau, cô thấy một trận đau đớn, nhịn không được kêu lên
"Chịu đựng" Hứa Giác sắc mặt không gợn sóng nói ra hai chữ
Đột nhiên, cô cảm thấy cảm giác run rẩy giống như dần biến mất. Hứa Giác buông chân ra,cô thử chuyển động mắt cá chân, tựa như quả thật không đau
"Hả?" Sắc mặt thoải mái hơn nhiều,cảm thấy thật thần kỳ, ngẩng đầu cười nói với Hứa Giác "Này,nguyên tắc là gì, như thế nào sẽ không thấy đau?"
Hứa Giác khoé miệng gợi lên tia trào phúng "Đây là đến từ người phóng khoáng lạc quan vận động không ngại học hỏi kẻ dứoi sao?"
"........."
Tần An Nhiên nghẹn lời, cô đơn giản không muốn cùng hắn nói chuyên,thử đứng lên. Cho dù đau đớn dần biến mất, chân trái vẫn là cảm thấy không có sức, cô thử đi về phía trước, nhưng cũng không giống như có thể đi được
Tống Thư Giai một bên thấy thế,chủ động đưa ra " Có thể đi lại không? Nếu không tôi cõng cậu?"
Nói xong cậu ta vừa muốn chìa tay, nhưng còn chưa kịp đụng đến Tần An Nhiên, đã bị Hứa Giác ngăn lại
Tần An Nhiên lộ vẻ ngạc nhiên,nghĩ đến hứa giác lần này thông hiểu cây vạn tuế ra hoa, hảo tâm chủ động cõng mình
Kết quả hắn đưa ra một nhánh cây thô không biết từ đâu ra,đưa đến trước mắt cô "Nào,chống nạng"
Tần An Nhiên "......."
Tuy rằng cô xem phim thần tượng không nhiều,nhưng vào thời điểm này,không phải là nên bế hay ôm sao?
Cô ngẩn đầu liếc Hứa Giác,vẻ mặt nghiêm túc,như không đùa
"Vẫn là cõng đi,như vậy không bất tiện" Tống Thư Giai nói thêm
"Xoá đói giảm nghèo trước, cậu phải để cô ấy tự đứng lên" Hứa Giác trầm giọng ngăn cậu ta
Có thể nói mấy tiết học chính trị này hắn thật sự có nghe giảng
Tần An Nhiên quả thực ở một bên không nói gì,trừng mắt nhìn hắn, không có tiếp nhận cành cây trong tay hắn
"Như nào? Thực là muốn tôi ôm cậu?" Hứa Giác đưa mắt nhìn cô một cái, ngữ khí bình thường nói
Ai cần!
Tần An Nhiên tức giận tiếp nhận cành cây trong tay hắn. Cành cây này thực ra vô cùng tốt,chất lượng thích hợp,hơn nữa mọc nhánh, cô vừa có thể đặt tay ở chỗ lõm mượn lực. Cũng không rõ trong thời gian ngắn vậy,hắn tìm ở chỗ nào?
Cô thử lấy cành cây làm gậy, chống đi vài bước,cũng không có như cô tưởng. Cô nói cảm ơn với Hứa Giác, cùng Khúc Sam Sam và mọi ngừoi vào lớp nghỉ ngơi
Sau khi vào lớp nghỉ ngơi khoảng 1 giờ, cô cảm thấy đi đứng hồi ohujc, liền ra sân thể dục
Vừa tới khu vực khán đài lớp 11, Hứa Giác quay ngừoi nhìn cô nhíu mày " Chân không đau?"
Tần An Nhiên đang muốn trả lời,mấy nữ sinh vây quanh cô, nói nhỏ với cô về tình hình chiến đấu của các bạn học
Khúc Sam Sam rất hưng phấn "An Nhiên,lớp ta huy chương tổng số là thứ nhất. Có điều, huy chương nữ hôm nay có duy nhất cậu có, thật sự là rất hăng hái!"
Những ngừoi khác cũng bàn tán khen cô, Tần An Nhiên cười cùng các cô nói chuỵen
Sau mừoi phút,các cô gái tản đi,Tần An Nhiên đang muốn đến thể uỷ nhìn xem có công việc nào cần giúp, bỗng nhiên cánh tay bị túm lại
Cô nhìn lại, là Hứa Giác
"Tôi hỏi cậu còn chưa có trả lời" Hứa Giác có chút không kiên nhận " Chân không đau liền chạy đến?"
Tần An Nhiên vung tay lên,vẻ mặt tự tin " Đương nhiên kia, ta chính là ngừoi phóng khoáng lạc quan vận động!"
Hứa Giác "....."
-
Chạng vang,mặt trời ngã về phía tây, ánh chiều tà nhuộm cam đậm màu trời
Bệnh viên Đệ Nhất Nhân Dân Hiệt Tú
Hôm nay Tần An nhiên tan học sẽ tới đây. Ở máy rút tiền, cô bất an chở đợi
"Tích—-"
Đèn đỏ chợt loé,mẫu báo cáo từ từ được in ra dưới máy
Tần An Nhiên vội vàng cầm lấy,nhìn đến bốn chữ phía dứoi " Hết thảy bình thường"
Cô thở phào một hơi, cầm báo cáo cất vào túi tài liệu,trong đó đã có sẵn một tờ giấy cùng dạng
Sau đó cô gửi tin nhắn cho mẹ [ Kết quả tốt lắm]
Trên đườn về nhà,vừa tới hẻm,thấy bóng dáng Hứa Giác, hắn giống như chán nản đá đá xuống đất, thậm chí còn không thèm đi về trước
Tần An Nhiên đi qua,chủ động gọi hắn một tiếng "Hứa Giác"
Hắn quay đầu lại,cũng thấy được cô
"Hôm nay cậu đến nhà bà nội cậu ăn cơm?" Tần An Nhiên hỏi
Hứa Giác gật đầu, không nói gì, tầm mắt dừng trên ngừoi cô, giống như muốn nói gì
Tần An Nhiên lại không cùng hắn hàn huyên, lập tức đi qua hắn về phía trước, chân cô hiện tại đã hoàn toàn bình thường, không cần đến cành cây kia
Hứa Giác lúc này cũng bắt đầu đi về phía trước
"Tôi hôm nạy phát hiện được một thứ thú vị" Hứa Giác nõi xong bỗng nhiên lấy điện thoại ra "Cạu xem này, nếu tâm trạng tốt sẽ thấy điểm đen"
Tần An Nhiên cảm thấy kì quái,một ngừoi ngay cả không tin vào chòm sao,như nào tin vào loại huyền học này? Nhưng cô không thể nào không cho hắn mặt mũi, nhận lấy. Trên mang hình có một tấm bảng trắng, cô nhìn chằm chằm một lúc, gì cũng không thấy
"Căn bản là không chính xác, tôi hiện tại đang rất vui a, nhưng không thấy gì" Tần An Nhiên trả lại điện thoại cho hắn
"Vậy không đúng đi" Hứa Giác thản nhiên nói một câu, không cùng cô cãi cọ, sau đó đưa điện thoại, trực tiếp bỏ cào túi
Tần An Nhiên nhìn hắn một cái,đây là cái gì quái nhân a?
Lừ này cô đã tới cửa nhà rồi, cùng hắn nói tạm biệt, mở cửa đi vào
Hứa Giác đi lên trên, khoé miệng lỡ đãng nhếch lên một đường vòng cung bé,bước đi cũng nhẹ hơn nhiều
Khi Tần An Nhiên vào nhà, Tần mẫu đang ở trong bếp nấu cơn, vì không muốn mẹ lo lắng,cô cũng không có nói chuyên chuột rú ở đại hội thể thao, chỉ nói đứng thứ nhất chạy bộ. Sau đó, cô như thường lệ vào phòng học
Đại khái qua một giờ,có tiếng đập cửa
Tần An Nhiên đi ra mở cửa,thấy Hứa Giác bưng một cái nồi soong
Nhìn cô, đưa nồi qua "Đây, bà nội tôi làm chân lợn kho tàu"
"Hả?"
"Ăn chỗ nào bổ chỗ đó"
"......" Tần An Nhiên tiếp nhận, nói "Giúp tôi cảm ơn bà nội"
"Như nào không cảm ơn tôi? Phương diện này tôi cũng có công lao" Hứa Giác bất mãn nói
"Cậu hỗ trợ làm?" Tần An Nhiên không tin
"Không phải, đồ là bà nội làm,nói là tôi nói,công lao mỗi ngừoi một nửa" Thần sắc Hứa Giác yên dạ yên lòng
"......"
Tần An Nhiên xoay ngừoi đem nồi đặt trên bàn cơm, mở nhìn thoáng qua,bên trong chân lợn mềm nhu nhu, nước sốt nồng đậm,ánh sáng màu nồng nạn, thoạt nhìn rất ngon miệng
Bỗng nhiên cô nhớ đến, bà nội Hứa thế nào biết hôm nay cô bị thương?
Cô đang muốn quay đầu hỏi, phát hiện cửa trống trơn, Hứa Giác đã sớm lên lầu