Tần An Nhiên " Dạ ? " một tiếng, cứ như vậy ngơ ngác ngửa đầu nhìn anh.
Dường như trong phút chốc, Hứa Giác đã cúi người xuống, hơi thở thuộc về anh ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô. Giây tiếp theo, trên môi truyền đến độ ấm của anh, nhận lấy sự đè ép mềm mại của anh, một loại xúc cảm hơi ngứa ở trên cánh môi của cô cọ xát một chút. Một loại hương vị nhàn nhạt của quả chanh và kim quất, theo hơi thở ra quanh quẩn ở chóp mũi, giống như cả thế giới đều tràn đầy loại chua chua ngọt ngọt này.
Tay Hứa Giác vẫn như cũ nắm sau cổ cô, làm cô không thể chống cự, có chứa cảm giác uy hiếp nhẹ, nhưng động tác lại ôn nhu vô cùng.
Nhưng mà, ngoại trừ tiếp xúc môi, anh cũng không làm thêm bất cứ động tác nào khác. Nụ hôn này, tràn chứa tình cảm, lại không vượt quá khuôn phép.
Một lát sau, Hứa Giác lại ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn cô, trong mắt còn vẻ lưu luyến chưa thu vào hết, môi mang chút ướt át.
Anh cười nhẹ một chút, dùng ngón tay cọ cọ trên cánh môi.
Đầu óc Tần An Nhiên vẫn có chút mơ hồ, thân mình đứng thẳng tắp, cốc chanh kim quất trên tay đã bị cô vô thức bóp dẹp.
Tầm mắt Hứa Giác di chuyển xuống nhìn thoáng qua, nói câu : " Còn rất ngọt. "
Những lời này mang Tần An Nhiên trở về hiện thực, cô hồi phục tinh thần lại, tất cả mọi thứ xung quanh dần dần trở nên rõ ràng trong mắt cô. Lúc này cô mới ý thức được, đây là trên lối đi bộ trước sân bóng rổ ! Bọn họ ở ngay trước mặt bao người ......
" Anh ---- " Tần An Nhiên vừa định nói anh.
Hứa Giác ngẩng đầu lại đi tới bên cửa sổ sân bóng rổ kia xem qua, nheo hai mắt lại. Cô cũng tiện thể nhìn lại, phát hiện Đỗ Thi Vũ đã không còn ở đó. Nhưng hiển nhiên vừa rồi cô ấy đã thấy được.
Nghĩ đến lời anh mới vừa nói, vẻ mặt Tần An Nhiên phức tạp : " Anh người này thật là ...... "
Hứa Giác tùy ý xoa tóc, giọng nói lười biếng uể oải : " Anh không phải không hiểu tâm tư nhỏ của nữ sinh, chỉ là bình thường anh lười ứng phó. "
" Vậy hôm nay sao lại muốn ứng phó ? "
" Bởi vì bạn gái anh không vui. " Vẻ mặt Hứa Giác chính đáng.
Tần An Nhiên nhìn chằm chằm anh, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Vì sao rõ ràng là chuyện anh ăn đậu hũ, anh còn có thể biến chuyện ăn đậu hũ thành hoàn toàn vì cô nên mới làm vậy ?
" Thế nhưng... Này đều đã bị những người khác thấy được...... " Tần An Nhiên lo lắng nhìn xung quanh, cũng may không có nhiều người đi đường.
" Nhìn thì nhìn đi. " Vẻ mặt Hứa Giác không quan tâm " Một người hay hai người nhìn có gì khác ? "
Lời này khiến Tần An Nhiên nhớ tới tình cảnh tối qua cô chạy trong hoảng loạn trước mặt bạn học của anh, cô cẩn thận hỏi : " Em ngày hôm qua...... Có phải rất mất mặt hay không ? "
" Không có. " Hứa Giác thản nhiên nói "Bạn học của anh đều khen em. "
" Khen em ? Khen em cái gì ? "
" Vốn buổi gặp mặt làm quen kỳ thực rất nhàm chán, em vừa ra, bọn họ có thể cười rất lâu. "
" ...... " Tần An Nhiên kích động véo cánh tay anh một chút " Bạn gái anh bị người khác chê cười, vậy mà anh lại làm thinh ? "
" Thật ra không phải. "
" ? "
" Anh cũng cười cùng bọn họ. "
" ...... "
Tần An Nhiên nhìn bộ dáng không đứng đắn của anh, rất tức giận, vung tay về phía trước : " Chúng ta đừng ở bên nhau, tách ra đi. "
Hứa Giác đuổi theo về phía trước đang chuẩn bị giữ chặt cô, Tần An Nhiên quay người lại bỗng nhiên nhìn thấy Tô Dịch Văn đứng ở ven đường, cách bọn họ không đến 10m.
" Anh Dịch Văn ? " Cô dừng bước chân lại.
Tô Dịch Văn vẫy tay với bọn họ, chào hỏi, vẻ mặt dường như lộ ra một chút xấu hổ : " Các em ... ở bên nhau ? "
Tần An Nhiên nghĩ, nói như vậy nụ hôn vừa rồi bị anh ấy thấy được ? Cô nghẹn lời trong chốc lát, trên mặt có chút đỏ. Cô không có da mặt dày như Hứa Giác, một người nhìn hay hai người vẫn khác nhau.
" Không có. " Hứa Giác ngược lại mặt không biến sắc, tùy ý đáp " Mới vừa tách ra. "
Tần An Nhiên : " ...... "
Tô Dịch Văn tiện đường đi qua Hoa Đại, cho nên muốn tìm đến Tần An Nhiên ăn một bữa cơm. Vì thế, ba người đi vào quán ăn gần trường học.
Nhìn thấy hai người Hứa Giác và Tần An Nhiên ở bên nhau, Tô Dịch Văn vẫn rất vui mừng. Chính là vì bản thân đã chia tay, nghĩ đến lần trước vẫn là bốn người ăn cơm, cho nên cảm thấy có chút mất mác.
Đang lúc rảnh rỗi đợi đồ ăn lên, Tô Dịch Văn thở dài, nói : " Hai người ở bên nhau vẫn là không dễ dàng, cần vun đắp tình yêu, đừng ...Đừng giống anh và... Giống nhau. "
" Chúng tôi sẽ không đi tới bước kia. " Giọng nói Hứa Giác rất lạnh nhạt, nhưng lại rất chắc chắn.
Tần An Nhiên quay đầu nhìn anh một cái.
Lúc này, đồ ăn được đưa lên. Là một phần đầu cá hấp ớt do Hứa Giác gọi.
Tô Dịch Văn theo thói quen lúc trước tính muốn đưa đĩa rau cho Tần An Nhiên, dừng một chút, phản ứng lại, lại thu hồi tay.
Anh ấy gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói : " Em hiện tại có bạn trai, anh lại làm như vậy không thích hợp. "
Vẻ mặt Hứa Giác bình tĩnh gắp một miếng thịt cá, lọc xương, sau đó rất tự nhiên mà bỏ vào trong bát của Tần An Nhiên, lông mi cong lên : " Đúng, Tần An Nhiên hiện tại có anh Hứa của cô chăm sóc. "
Tần An Nhiên đang cúi đầu ăn thịt cá, nghe nói thế, im lặng, nhưng khóe miệng không tự chủ được mà cong lên. Ngay cả thịt cả giữa môi và răng cũng ngon hơn.
Ăn xong cơm, Tô Dịch Văn muốn đi bắt chuyến tàu điện ngầm, cho nên đi về trước.
Tần An Nhiên đi tới nhà vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy Hứa Giác ngồi tại chỗ một mình, giữ di động lên trước mặt.
Cô đi tới, Hứa Giác giương mắt nhìn cô, vẫy vẫy tay : " Đến đây, video với bà nội. "
Tần An Nhiên dừng bước chân một chút, nhỏ giọng dò hỏi : " Bà nội đã biết ... ? "
" Ừ. " Hứa Giác gật gật đầu " Tối qua anh nói với bà. "
Tần An Nhiên có chút ngượng ngùng đi qua ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt của bà nội trên màn hình di động, khung cảnh là phòng khách quen thuộc của nhà bà nội Hứa.
" Bà nội. " Tần An Nhiên gọi một tiếng.
Hứa Giác cũng nghiêng người lại đây, tay rất tự nhiên đặt lên vai cô, ôm nhẹ cô.
" Nhiên Nhiên à. " Nét mặt bà nội Hứa tươi cười, mừng rõ cười toe toét " Hiện tại cháu rốt cuộc cũng thành cháu dâu của Hứa gia rồi. "
" Bà nội, còn chưa phải...... " Tần An Nhiên mắc cỡ, vốn muốn nói còn chưa nhanh đến vậy. Bỗng nhiên cảm thấy tay Hứa Giác ở trên vai cô nhéo một chút, không nhẹ không nặng, dường như là đang nhắc nhở cô đừng tìm lỗi với người cao tuổi. Cô mím môi, cũng không tranh luận.
" Đúng vậy, bà nội. " Tần An Nhiên cười nói.
Cô thoáng nhìn, khóe môi của Hứa Giác ở bên cạnh cong lên tạo độ cong rõ ràng.
" Nhiên Nhiên, nếu Hứa Giác không đối tốt với con, con nói cho bà nội, bà nội giúp con chỉnh đốn nó. "
" Hì hì, vâng, cảm ơn bà nội. " Tần An Nhiên nhếch miệng cười.
Hứa Giác ở một bên bất mãn chen vào nói : " Bà nội, con mới là cháu ruột. "
" Ai quan tâm con chứ. Nhiên Nhiên, con đừng sợ nó, bất cứ lúc nào cũng có thể tố cáo với bà, nó không dám bắt nạt con. " Dáng vẻ bà nội Hứa giống như là chỗ dựa cho Tần An Nhiên.
Tần An Nhiên cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn thấy Hứa Giác cũng đang nhìn cô. Tuy rằng ngoài miệng anh oán giận, nhưng trong mắt đều là ý cười, hai tròng mắt đen bóng, lộ ra sự vui sướng phát ra từ trong lòng.
Hai người vui vẻ mà tán gẫu thật lâu với bà nội Hứa.
Nhân cơ hội nói chuyện cùng với bà nội, dường như là vi phải chen vào cameras, Hứa Giác sát lại rất gần, cả cánh tay phải đều đặt lên bả vai Tần An Nhiên, dán sát vào cánh tay cô. Nhẹ nhàng nghiêng một bên đầu, dường như chóp mũi hai người đụng phải nhau. Hơi thở cả người Hứa Giác bao phủ cô, có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Sau khi tắt video, phát hiện Hứa Giác vẫn không di chuyển, vẫn duy trì khoảng cách này như trước.
" Làm sao vậy ? " Hứa Giác thấy Tần An Nhiên nhìn chăm chú anh.
" Anh cách em xa một chút. "
" Đã hôn rồi, em còn ngại à. " Hứa Giác nhẹ nhàng cọ vào mặt cô một chút, còn nói thêm " Nếu không hôn thêm lần nữa ? "
Tần An Nhiên lập tức kéo dãn khoảng cách với anh, cô sợ anh lại ở nơi công cộng giống như vừa rồi : " Hôm nay không phải mới ...... "
Hứa Giác lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói dường như mang theo chút tiếc nuối : " Anh vừa rồi cũng chưa duỗi đầu lưỡi. "
Trời ơi, người này ! Ở nơi đông người toàn nói gì vậy ? !!
Tần An Nhiên kinh ngạc, sợ tới mức chạy nhanh lôi anh rời đi.
Buổi chiều sân trường có rất nhiều người, sinh viên đi qua đi lại không ngớt xung quanh. Hứa Giác nắm tay Tần An Nhiên, thong dong bước chậm, cô cũng dần dần thích ứng với ánh mắt của người xung quanh.
Trên đường, Tần An Nhiên lại hồi tưởng một chút về cuộc nói chuyện phiếm với bà nội Hứa vừa rồi, thì thào nói một câu : " Bà nội còn rất ủng hộ. "
" Ừ, nếu không làm sao vẫn luôn phối hợp với anh như vậy. "
" Cái gì phối hợp với anh ? " Tần An Nhiên khó hiểu.
" Không có gì. " Hứa Giác bỗng nhiên nói " Đúng rồi, ngày mai theo anh đi ăn một bữa cơm với bạn cùng phòng đi. "
" Vâng, hay em cũng gọi bạn cùng phòng đi ? "
" Được. " Hứa Giác vui vẻ đồng ý, sau đó hình như nói chuyện một mình " Câu lạc bộ thê thao đã gặp, bạn cùng lớp đã gặp, bạn cùng phòng đã gặp ...... "
Tần An Nhiên nhíu nhíu mày : " Anh đã nói với bao nhiêu người ? "
" Dù sao thì muốn biết đều đã nói. " Sau đó Hứa Giác lại nói thêm một câu " Không muốn biết cũng biết. "
Trong lúc nói chuyện hai người cũng đã đi tới dưới lầu, Tần An Nhiên sau khi nói tạm biệt với anh thì quay về kí túc xá.
Sau khi cô đặt cặp xuống mới lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn đến từ Từ Uyển : 【 An Nhiên, nghe nói cậu và Hứa Giác ở bên nhau ? 】
Tần An Nhiên nghĩ, đoán chừng là Tô Dịch Văn nghĩ lại liền nói cho cô ấy.
Cô trả lời nói : 【 Ừ, vừa mới ở bên nhau, còn chưa kịp nói với cậu ...】
Từ Uyển : 【 Ồ, vậy bố mẹ cậu ấy biết việc này sao ?】
Tần An Nhiên nhìn đến tin nhắn này, hơi sửng sốt, cô không nghĩ tới Từ Uyển lại trực tiếp hỏi cái này.
Cô do dự một chút, trả lời nói : 【Tớ không rõ lắm.】
Từ Uyển không nói gì nữa.
Đặt di dộng xuống, Tần An Nhiên đang ngồi trên ghế, thở dài một hơi.
Quả thật, đây là vấn đề cô vẫn tránh nghĩ về trong tiềm thức, nó cũng là bãi mìn nằm ngang giữa hai người. Thái độ của bố mẹ Hứa Giác giống như một quả bom treo trên đầu bọn họ, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ tạo ra khe rãnh giữa bọn họ.
Còn có, gia đình của chính cô. Tuần trước cô mới chân thành thề nói hai người không có quan hệ gì với mẹ, trong nháy mắt đã cùng Hứa Giác ......
Cô nâng quai hàm, vừa cận thẩn nhớ lại một chút vẻ mặt của mẹ lúc đó, muốn từ chỗ rất nhỏ phát hiện ra vài dấu hiệu, nhưng không thể đoán ra được sau khi mẹ cô biết được chuyện này có phản đối mãnh liệt giống như mẹ Hứa Giác hay không.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến lời Hứa Giác trả lời Tô Dịch Văn ----- " Chúng tôi sẽ không đi tới bước kia. "
Vì sao anh khẳng định như vậy ? Anh làm sao có tự tin có thể chống lại sự cản trở từ gia đình ?
Nhưng là, nếu mẹ của cô cũng gia nhập phe phản đối, như vậy, cô có xử lý được bên này hay không ?