Sau khi ngày nghỉ kết thúc, lúc trở lại trường học đã là năm hai đại học.
Ngày thứ 6 của tuần đầu đến trường, Tần An Nhiên không có tiết, liền đeo cặp trên lưng đi đến tòa nhà thí nghiệm khoa sinh để tự học. Khi vừa đến tòa nhà, liền nhìn thấy vài bạn học tụ tập, tất cả mọi người đều không đi vào.
Bạn cùng phòng là Điền Hi cũng ở trong đó, cô ấy quay đầu thấy được Tần An Nhiên, chào hỏi với cô.
Tần An Nhiên đi qua, hỏi : " Sao mọi người đều không đi vào vậy, mà đứng ở đây ? "
Điền Hi giải thích nói : " Bởi vì chuyện nổ mạnh lần trước, hình như kho số liệu bị ảnh hưởng một ít, cho nên trường học mời Tấn Phong đến hỗ trỗ sửa chữa số liệu. Hiện tại đang làm kiểm tra đo lường, tạm thời tòa nhà thực nghiệm không mở cửa. "
Tần An Nhiên biết công ty Tấn Phong, là công ty Internet nhất nhì trong nước.
Cô nhón chân nhìn vào bên trong, nhìn thấy bóng dáng của mấy vị lãnh đạo trong học viện và trường, còn có vài người lạ mặt ăn mặc khá trang trọng, hẳn là người của công ty Tấn Phong.
Bỗng nhiên, cô kinh ngạc nhìn thấy, Hứa Giác vậy mà lại ở trong đó.
Giống như lần trước khi cô thấy anh tại đại hội, trên người khoác lên bộ âu phục rất nghiêm chỉnh, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên hình như là người của công ty Tấn Phong. Người đàn ông dường như đang quay đầu hỏi ý kiến của anh, anh trao đổi hai câu ngắn gọn, vẻ mặt chuyên tâm và nghiêm túc.
Anh sao lại ở bên trong ?
Tần An Nhiên còn đang nghi hoặc, Điền Hi bên cạnh huých cánh tay cô, lại gần hỏi : " Này, kia có phải chính là thanh mai trúc mã đẹp trai của cậu không ? "
" Ừ. "
" Cậu ấy là người của công ty Tấn Phong. "
" Tớ cũng không rõ. " Tần An Nhiên lại quan sát một chút, thoạt nhìn bộ dáng Hứa Giác quả thật là đang làm việc.
" Cậu ấy mặc âu phục rất đẹp trai đó....... " Điền Hi ở bên cảm khái một câu.
Hai người lại đợi một lúc, phỏng chừng tòa nhà thí nghiệm tạm thời không được mở ra, trao đổi một chút, tính cùng nhau đi tự học tại thư viện.
Lúc này, nhóm người trong kia dường như đã hoàn thành bước đầu công tác, cũng xoay người đi về phía cửa chính bên này.
Hứa Giác đương nhiên cũng ở trong đó, khi đến gần, Tần An Nhiên mới có thể đánh giá anh kĩ một phen. Bộ âu phục khác lần trước, lần này dường như trang trọng hơn một chút, mẫu màu đen sẫm, cà vạt tím, che giấu chút hơi thở của thiếu niên, mọi cử chỉ đều trầm ổn chín chắn, ở trong nhóm người trung niên mà không bị non trẻ quá mức.
Tần An Nhiên nhận thấy khi anh đi tới, bên cạnh sẽ có rất nhiều nữ sinh theo dõi anh khe khẽ nói nhỏ.
Vẻ mặt Hứa Giác nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, dường như không để ý tới chuyện của người xung quanh. Nhưng khi lướt thoáng quá Tần An Nhiên, anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói một câu : " Chờ tôi một lúc. "
Tầm mắt anh dừng trên người cô không quá lâu, vẻ mặt không thay đổi nhiều, chỉ trong nháy mắt đã quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh, khôi phục trạng thái làm việc nghiêm túc.
Tần An Nhiên hơi bất ngờ, cô cũng không biết Hứa Giác tìm cô có chuyện gì.
Nhưng nghe đến lời này, Điền Hi nhất quyết không để cô đi tới thư viện cùng cô ấy, nháy mắt ra hiệu nói : " Đi với tớ làm gì, trúc mã nhỏ của cậu muốn cậu chờ cậu ấy kìa ~ "
Nói xong, cô ấy liễn vẫy vẫy tay, tự mình rời đi.
Tần An Nhiên không có cách nào, chỉ ở tại chỗ chờ Hứa Giác. Chờ khi lãnh đạo trường học và nhóm người của công ty kia ngồi xe đi khỏi, anh mới xoay người đi tới bên cô.
" Đi thôi. " Hứa Giác lấy ra chìa khóa xe.
Tần An Nhiên không di chuyển bước chân : " Để làm gì ? "
" Đưa cậu tới phòng làm việc của tôi. "
" Hả ? " Tần An Nhiên nghĩ nghĩ, có lẽ là thấy tòa nhà thí nghiệm tạm thời không mở " Để tôi đến chỗ đó của cậu tự học ? "
" Không phải, đến giúp tôi quét dọn vệ sinh. " Nói xong Hứa Giác đi về phía bãi đỗ xe.
" ........ "
" Lao động trừ nợ. " Anh lại quay đầu lại bổ sung một câu.
" ........ "
Tần An Nhiên bỗng nhiên nhớ đến anh đã nói hình thức lãi do anh quyết định. Không còn cách khác, cô chỉ đành đi theo đến xe, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Sau khi lên xe, cô thắt đai an toàn, nghiêng người nói với Hứa Giác : " Lần trước rõ ràng cậu nói không cần còn gì. "
Tuy rằng cô không nghĩ tới việc không trả tiền, nhưng tức giận vì chuyện anh lật lọng.
" Cậu có bằng chứng sao ? " Hứa Giác khởi động xe, quan sát qua kính chiếu hậu, chậm rãi rời khỏi chỗ để xe.
" ? "
" Lúc tôi nói lời này, cậu ghi lại sao ? "
" ... Không có. "
" Vậy tôi đây chưa nói qua . "
" .......... "
Của cho là của nợ, Tần An Nhiên tạm thời không có cách nào phản bác. Kỳ thật nghĩ lại, biết ơn báo đáp, quét dọn vệ sinh, cô cảm thấy cũng ổn.
Cô lại thay đổ chủ đề : " Vừa rồi cậu ở lâu trong đó làm gì ? "
" Nhóm chúng tôi tiếp nhận hạng mục của công ty Tấn Phong, cho nên đến đây tìm hiểu tình hình. "
" Ồ, không phải cậu rất am hiểu về việc tìm kiếm dữ liệu sao ? " Tần An Nhiên dường như nhớ tới gì đó " Tôi nhớ lúc cấp 3, Đằng Vi từng nói có lần cậu giúp cậu ấy tìm lại số liệu di động. "
" Tôi giúp chủ yếu là vì tôi cảm thấy bản thân hứng thú với chuyện này, không phải nhìn người*. " Sau đó Hứa Giác nhìn cô một cái, lại từ từ nói thêm một câu " Nếu cậu để ý, về sau tôi không giúp là được. "
* Ý là xem người này là ai thì mới giúp.
" Ai để ý. " Tần An Nhiên than thở một câu, quay đầu, lùi về chỗ ngồi.
Hứa Giác cười khẽ một chút, không nói gì.
Rất nhanh, xe đã dừng tại một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố. Hứa Giác dẫn Tần An Nhiên tới chỗ thang máy trong tầng một, sau đó tới một văn phòng. Bên trong có hơn mười chỗ làm việc, ngoài máy tính thì không có nhiều những thiết bị khác, thoạt nhìn rất rộng rãi sạch sẽ mát mẻ. Ỏ phía sau còn có bể cá thủy tinh hình vuông, bên trong có mấy đuôi của cá vàng đang bơi, càng tăng thêm chút sức sống.
Tần An Nhiên nhìn qua một vòng, hỏi : " Dây là nơi làm việc của cậu. "
" Ừ. " Hứa Giác gật đầu, ngồi xuống một chỗ trong đó " Làm việc nhóm hiệu quả công việc cao hơn chút. "
" Nơi này của cậu rất sạch sẽ đó. " Tần An Nhiên dùng đầu ngón tay tùy ý sờ lên một chút mặt bàn một chút, cô không nghĩ tới phòng làm việc của nhiều nam sinh lại sạch sẽ như vậy " Vậy cậu còn muốn tôi quét dọn cái gì ? "
" Không có gì quét dọn cậu có thể tìm chỗ tự học đi. " Hứa Giác tùy ý nói, mở máy tính ra.
" Nhưng mà, không phải cậu đưa tôi tới để quét dọn vệ sinh cho cậu sao ? "
" Muốn làm việc như vậy ? " Hứa Giác nhướng mày " Nếu không cậu rải ít bụi trên mặt đất, sau đó lại quét lên ? "
" ......."
Tần An Nhiên trừng anh một cái, tùy ý tìm chỗ làm việc, đặt cặp xuống, lấy sách vở ra.
Cô nhìn thấy Hứa Giác rất nhanh đã tiến vào trạng thái làm việc, chuyên chú gõ trên bàn phím. Trên bàn của anh có ba màn hình, mỗi cái đều chi chít những con số. Cô nghĩ anh có thể khá bận, cũng không quấy rầy anh, ở ngay bên cạnh im lặng tự học. Cảnh vật xung quanh nơi này tĩnh mịch, quả thật không khí tốt hơn nhiều so với ở thư viện.
Tự học được một lúc bỗng nhiên có một trận gió thổi vào. Tần An Nhiên quay đầu lại, Lương Tri Viễn đẩy cửa vào.
Anh ta nhìn đến Tần An Nhiên, rõ ràng rất bất ngờ : " Ơ, anh Giác đây là cũng đưa người nhà đến ? "
Hứa Giác vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính như trước, không nói chuyện.
Lương Tri Viên thấy Hứa Giác không trả lời chính mình, chuyển hướng sang Tần An Nhiên vẻ mặt tươi cười : " Chị dâu tương lai đây là đến để kiểm tra à ? "
* gốc : 查岗- convert : tra cương. Ý là kiểu hỏi An Nhiên đến để xem Hứa Giác có làm nhiệm vụ nghiêm túc không, có dây dưa với những người khác không =)))
Tần An Nhiên còn chưa kịp nói cái gì, Lương Tri Viễn đã bắt đầu nói chuyện một mình không để ý đến cô : " Chị yên tâm, ở nơi này của chúng tôi đều là một đám người già, anh Giác cũng chưa tuyển một em gái nào. Lúc trước chúng ta oán giận nửa ngày không còn cách nào đành phải làm việc mà không có động lực, ồn ào muốn đình công, anh ấy rốt cuộc đồng ý giải quyết chuyện này. Kết quả mấy ngày hôm sau anh ấy mang mấy con cá, nói là cá cái... "
Nói tới đây cảm xúc của anh ta trở nên kích động : " Tôi mẹ nó lần đầu tiên biết cá vàng còn chia ra đực cái! ! "
Tần An Nhiên : " ......... "
Hứa Giác ngó liếc anh ta một cái : " Có việc làm đi, không có việc thì rời đi. "
Lương Tri Viễn ngậm miệng lại, ngồi xuống chỗ làm việc của chính mình, mở máy tính ra, cũng không nói lời vô nghĩa nữa.
Giữa chừng, Tần An Nhiên đi ra ngoài một chuyến.
Ngay khi Lương Tri Viễn thấy cô rời đi, liền lập tức thăm dò Hứa Giác nói : " Không phải chứ, chưa thu phục được à ? "
" Cậu có chuyện gì ? " Hứa Giác liếc anh ta một cái, tiếp tục biên soạn chương trình của chính mình.
" Nói không chừng người ta căn bản không có hứng thú với anh, cậu xem tôi gọi chị dâu tương lai người ta không có phản ứng gì. "
* Cách xưng hô : LTV đối với TAN : " tôi - chị ( dâu ) " | LTV đối với HG : " tôi - cậu/ anh Giác "
" Sao nhất định là vấn đề của tôi ? " Mặt Hứa Giác không thay đổi, động tác trên tay cũng không ngừng lại " Sao cậu không nghĩ lại, cô ấy có thể chính là chỉ chán ghét cậu. "
" ........ "
Lúc này, Tần An Nhiên đẩy cửa vào, Lương Tri Viễn không nói chuyện nữa.
Buổi sáng cứ trôi qua như vậy, đã tới thời gian ăn cơm giữa trưa.
Hứa Giác tắt máy tính, đi đến bên người Tần An Nhiên : " Đi thôi, đi ăn cơm. "
" Tôi tự quay về căng tin ăn là được. " Tần An Nhiên thấy ngại khi anh mời cô.
" Cậu về căng tin ăn, tôi đây ăn cái gì ? "
" Hả ? "
" Cậu không mời tôi ? "
" ? "
" Ăn cơm cũng trừ nợ. "
Cho nên anh là tính lấy tiền cô thiếu nợ để trả tiền ăn.
Không có cách nào, Tần An Nhiên không thể không đồng ý, giữa trưa mời anh đi ăn cơm. Cô thu dọn xong cặp sách, đi tới phòng vệ sinh trước.
Lương Tri Viễn ở một bên thấy hai người họ muốn đi ăn cơm, lập tức tạo thêm kịch tính thu hút sự chú ý hề hề ám chỉ mình cũng muốn đi cùng : " Ôi, tôi chính là người cô đơn, cô hồn dã quỷ, cũng không có ai tìm tôi đi ăn cơm..."
* Gốc : 戏精 - cv : diễn tinh - mô tả một người giỏi "tạo thêm kịch tính" cho bản thân để thu hút sự chú ý của mọi người ( theo baike.baidu )
Hứa Giác nhìn anh ta, khóe môi cong lên, giọng nói rất hòa nhã : " May mắn là cậu xin tôi... "
Mặt Lương Tri Viễn lộ vẻ vui mừng, đang chuẩn bị đứng dậy dọn đồ.
" Nếu là người khác, nói không chừng sẽ mềm lòng đưa cậu đi cùng. "
Hứa Giác nói xong " Phanh " một tiếng kiên quyết đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lương Tri Viễn : " ........ "
Tần An Nhiên từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Hứa Giác đứng một mình trên hành lang, nghi hoặc hỏi : " Lương Tri Viễn không ăn cơm sao ? "
" Cậu ta nói cậu ta không ăn. "
Tần An Nhiên nhìn anh một cái, trực tiếp vạch trần anh : " Là cậu không cho cậu ấy đi ăn cùng ? "
Hứa Giác không phủ nhận.
Tần An Nhiên lắc lắc đầu : " Cậu này thật là, đối xử với bạn cùng phòng của cậu như vậy. Cậu nói xem nếu về sau cậu gặp bẫy, cậu không hi vọng bạn cùng phòng có thể nhắc nhở cậu sao ? "
" Nếu tôi gặp bẫy, vậy nhất định là do bọn họ đào. " Hứa Giác dám chắc nói.
" ....... "
Tần An Nhiên lười phí lời với anh, quay trở về phía phòng làm việc, cô vẫn quyết định đi gọi Lương Tri Viễn. Lương Tri Viễn vừa nghe lời mời liền tung ta tung tăng đi theo. Hứa Giác nhìn, trái lại không nói gì cả.
Một nhóm ba người tìm tiệm cơm đi vào. Sau khi Hứa Giác và Tần An Nhiên ngồi xuống, Lương Tri Viễn trực tiếp kéo một ghế ngồi giữa hai người.
Hứa Giác híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn anh ta : " Có phải cậu ngồi nhầm chỗ của mình hay không ? "
" Làm sao ? Chỗ này là của cậu ? " Lương Tri Viễn có lý chẳng sợ " Cậu gọi nó một tiếng nó có thể trả lời cậu sao ? "
Tần An Nhiên ngược lại chưa nói gì, cô nhìn thấy trên bàn chỉ có một tờ thực đơn, đi đến quầy lễ tân xin thêm hai tờ nữa.
Khi quay lại, Hứa Giác chỉ chỉ bên kia của mình : " Lại đây, ngồi bên tôi này. "
Tần An Nhiên dừng một chút, vẫn nghe theo ngồi xuống bên người anh.
Hứa Giác cầm lấy thực đơn, quan tâm hỏi ý kiến của Lương Tri Viễn : " Thích tôm lớn hấp không ? "
Lương Tri Viễn không chút khách sáo : " Có cần phải làm bộ làm tịch không, dù sao đều do cậu chọn. "
Hứa Giác gật gật đầu, quay đầu lại nói với Tần An Nhiên : " Lại gọi cá ? "
" Ừ, được. "
Sau khi chọn vài món ăn khác, Hứa Giác buông thực đơn, ngồi lù lù không di chuyển tại chỗ, Tần An Nhiên cầm tiền đi đến quầy lễ tân để trả.
Ánh mắt Lương Tri Viễn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng cô, sau đó quay đầu la lớn với Hứa Giác : " Đậu má, cậu mẹ nó kiếm được nhiều tiền như vậy bày đặt ăn bụi* à. Để con gái trả tiền, cậu không biết xấu hổ ? "
* Ý nói một món đồ bắt đầu có bụi vì không dùng đến hoạt động quá lâu. Nói một cách tổng quát, nó có nghĩa là vật phẩm không có giá trị thực sự đối với bản thân, tức là nó không có tác dụng gì đối với bản thân. ( theo zhidao ) Ở đây ý LTV nói là HG kiếm được nhiều tiền rồi không dùng đến để đấy cho nó đầy bụi không dùng đến hay sao mà để TAN đi trả.
Mặt Hứa Giác không thay đổi, anh đang rót trà, nghĩ nghĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý : " Xấu hổ thật, nếu không cậu trả ? "
" ........... " Mông Lương Tri Viễn không di chuyển dù chỉ nửa chút, duỗi tay lấy trà trước mặt Hứa Giác uống một ngụm chế giễu, dõng dạc " Tôi nói cho cậu này, nếu không phải do da mặt tôi dày, hôm nay tôi thực sự sẽ thanh toán ! "
Tần An Nhiên trả tiền về : " ....... "
Chỉ chốc lát, toàn bộ đồ ăn được mang lên. Ở chính giữa bàn to là tôm lớn hấp, thân tôm đỏ bừng, màu sắc tươi đẹp, mùi thơm tràn ngập. Bên cạnh có một đĩa dấm, còn có đồ đi kèm là mấy đôi bao tay.
Hứa Giác đưa tay cầm lấy một đôi.
Lương Tri Viễn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể cười nhạo anh, chế nhạo nói : " Thôi bỏ đi người anh em, lần trước người ta không cần cậu bóc hộ, đừng tự làm mất mặt. "
Editor : Chương 38 Hứa Giác có hỏi TAN để anh bóc hộ chị nhưng chị từ chối. Đợt này LTV lôi lại cười nhạo HG. =0
Hứa Giác giống như không nghe thấy lời anh ta nói, trực tiếp đặt bao tay tới trước mặt Tần An Nhiên, giọng nói bình tĩnh : " Bóc tôm giúp tôi. "
Nét mặt Tần An Nhiên giật giật một chút, quay đầu nhìn anh một cái, hình như không nói đùa. Cô bất đắc dĩ đeo bao tay vào, cam chịu số phận bóc cho anh.
Lương Tri Viễn ở một bên xem thế là đủ rồi : " ... Tôi phục. Thật sự, mỗi ngày một kỹ xảo độc thân, không ai thẳng được cậu. "
Chỉ chốc lát, Tần An Nhiên liền bóc xong một con cho anh, đặt vào trong bát của anh.
Hứa Giác không ăn ngay, mà dùng đũa gắp lên, giơ lên trước mắt Lương Tri Viễn : " Cậu nhìn con tôm này, lớn lên giống một bóng đèn hay không ? "
Lương Tri Viễn đang vùi đầu ăn cơm, ngẩng đầu liếc mắt một cái, lắc đầu : " Không giống, hoàn toàn không nhìn ra. "
Sau đó anh ta tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Tần An Nhiên : " ........ "
Cứ như vậy ăn xong một bữa cơm.
Sau khi ăn xong, Lương Tri Viễn quay trở về phòng làm việc, Hứa Giác lái xe đưa Tần An Nhiên về trường học.
Tần An Nhiên rảnh rỗi, mở di động ra, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Giác gửi tiền cho cô, nhiều hơn so với tiền ăn ngày hôm nay.
" Đây là để làm gì ? " Cô hỏi.
" Tiền cơm. " Hứa Giác nhìn cô một cái, giọng nói khẽ lên cao " Tôi thực sự có thể để cậu mời à ? "
Tần An Nhiên nói : " Kỳ thật... Tôi mời cũng không sao, vốn lần trước cậu cho tôi vay tiền xem như đã giúp tôi rất nhiều, cũng là việc nên làm. "
Bởi vậy, cô cũng chưa ấn nhận nó, vẫn luôn dừng tại giao diện khung trò chuyện.
Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại, Hứa Giác quay đầu nhìn lướt qua màn hình di động của cô, mày nhíu lại : " Loài lạ, đây là cái gì ? "
Đây là ghi chú cho anh lúc trước khi còn học cấp 3, về sau nhìn thành quen nên vẫn không sửa. Tần An Nhiên có chút áy náy, che màn hình điện thoại ở ngực đi, vẻ mặt có chút xấu hổ.
" Vì sao gọi như này ? " Hứa Giác nghi hoặc hỏi.
" .... Điều này sao ? Cậu không vui ? " Tần An Nhiên chột dạ nghĩ, như này cũng không tính là mắng anh chứ.
" Không. " Hứa Giác cười cười, đèn chuyển xanh, anh lại khởi động xe " Rất hợp với tên của cậu. "
" Cái này sao hợp được. " Tần An Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ còn nói thêm " Trừ khi cậu là Hứa Giác Kính*, thì mới hợp với tên tôi được. "
* Gốc là 许较劲 | tên Hứa Giác : 许较. Trong chương 1 An Nhiên có thắc mắc Giác trong tên cậu là trong từ nào. Thì ở đây An Nhiên muốn nói nếu Hứa Giác là Hứa Giác Kính ( so đo, phân cao thấp ) thì sẽ càng hay hơn. Phần Giác Kính mình để nguyên phần Hán việt. Mình cũng không biết Tiếng Trung, có gì mọi người chỉ bảo thêm nha....
Tần An Nhiên và Hứa So, thật sự là vế đối rất tinh tế. Tần An Nhiên nghĩ đến cái này, không khỏi mỉm cười, cô hẳn là thiên tài.
* Editor : An Nhiên hay bình yên, những thứ tốt đẹp, yên bình. Còn Hứa So kia thì kiểu thích đi cạnh tranh nên chị mới nói là vế đối tinh tế.
Hứa Giác kéo dài âm cuối, chứa đầy ẩn ý : " Tôi chỉ thuận miệng nói, cậu kết hợp làm gì ? "
" ......... " Cô đã đào hố cho chính mình.
Tới trường học, Hứa Giác vẫn như cũ đỗ xe cách xa cổng trường 200m, hai người đi bộ đến tòa nhà ký túc xá của Tần An Nhiên.
Giờ đã vào thu, cái khô nóng của cuối hè dần dần biến mất, chút khí lạnh lơ lửng trên không trung, rất dễ chịu.
Dọc đường, Hứa Giác mở miệng nói : " Lần sau lại đi quét dọn cho tôi ? "
" Tôi hôm nay căn bản không quét dọn gì cả, tôi không đi. "
" Tôi là chủ nợ, có quét hay không do tôi quyết. "
Tần An Nhiên trừng mắt liếc anh một cái : " Hứa Giác, cậu thật vô lại. "
Hứa Giác cúi đầu nghiêng người nhìn cô, cong cong môi : " Bởi vì tôi phải bận chuyện công việc, nhưng tôi muốn nhìn thấy cậu khi có thể. "
Tần An Nhiên mím môi, không nói gì.
" Vậy ngày mai cũng đến chỗ tôi tự học ? " Hứa Giác lại hỏi.
" Ngày mai không được, tôi muốn dẫn mẹ đi ra ngoài chơi. "
Hứa Giác dừng một chút, hỏi : " Dì Tiết muốn tới Hoa Quỳnh ? "
" Ừ. Tôi góp đủ một ít tiền, muốn đưa mẹ tôi đến chơi một chút. Mẹ tôi chưa từng đi ra khỏi thành phố Hiệt Tú. "
Hứa Giác gật gật đầu, lại hỏi : " Mấy giờ đến ? "
Tần An Nhiên đoán ra ý của anh, nói : " Cậu không cần đón, tôi dẫn mẹ tôi đi chơi là được rồi. "
" Tôi đây cũng cần lưu tâm chút chứ ? "
" Cậu lưu tâm cái gì ? " Vẻ mặt của Tần An Nhiên có chút mất tự nhiên nói " Chúng ta lại không có quan hệ gì, cậu lấy thân phận gì đi xum xoe ? "
" Đi đi. "
Hứa Giác không nói gì nữa.