Tần An Nhiên sững sờ.
Cảm giác xấu hổ vừa mới tan biến thoáng chốc lại trở về, một chút gió trong phòng cũng không có. Cô nhìn con mắt đen như mực của cậu, biểu cảm hơi sững lại.
Một lúc lâu sau, Hứa Giác cất tiếng nói : " Không đồng ý vẫn có thể ăn."
" Phù....." Giống như là nhận được đặc xá nào đó, Tần An Nhiên cầm lấy chiếc hộp ngay khi cậu nói. Sau đó xoay người ngồi xuống sô pha, giả vờ vừa xem TV vừa ăn.
Tất cả hành động đều như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Kỳ thật ý định ban đầu của cô là muốn nhanh thoát khỏi tình cảnh khó xử vừa rồi, cũng không có cảm xúc ngoài lề nào khác. Nhưng từ góc nhìn của Hứa Giác, lại là vì được ăn bánh nên vô cùng mừng rỡ, không bị cậu ép buộc.
Cậu rất nhanh lại nở nụ cười, tựa vào quầy bar phía sau, đưa mắt nhìn về phía cô.
Tần An Nhiên cảm nhận được tầm mắt của cô, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao Hứa Giác đưa ra yêu cầu giữ khoảng cách ngày đó.
" Này, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Cô nhẹ giọng nói với cậu, không quay đầu.
" Ăn ngon sao ? " Hứa Giác hỏi, tầm mắt vẫn như cũ không dời.
" Ừ, rất giống với cái được bán ở ngoài." Nói xong cô cảm thấy một mình ăn cũng không tốt lắm, vì thế quay đầu hỏi " Cậu ăn không?"
Hứa Giác đi đến chỗ sô pha, ngồi cạnh cô.
Tần An Nhiên đưa hộp tới chỗ cậu : " Cậu cũng đi lấy cái tăm để ăn đi."
Hứa Giác đưa mắt nhìn lướt qua cây tăm trong tay cô : " Sao không cho tôi dùng cái của cậu? "
Tần An Nhiên mím môi, trầm mặc, đầu ngón tay cầm cây tăm làm nó di . Lúc trước thì cô chưa biết gì cả, thậm chí còn không nghĩ nhiều mà đưa cho cậu que tăm. Nhưng hiện tại thì khác.
" Cậu cứ ăn đi. Thời điểm lúc tôi làm thử ăn đến ngán rồi." Vẻ mặt Hứa Giác bình thàn đẩy hộp lại.
Tần An Nhiên thấy vậy, lại lấy một cái bỏ vào miệng. Bánh rất dẻo, cảm giác hơi giống kẹo đường, cảm giác mềm mại lập tức tràn vào. Trên mặt bánh có lớp phủ là bột đậu, nhẹ nhàng lắc, lớp bột bay trong không khí, làm không khí cũng trở lên ngọt ngào.
Hứa Giác bỗng nhiên lại mở miệng hỏi : " Ngày nghỉ này cậu trở về kiểu gì?"
" Hả? " Tần An Nhiên cảm thấy khó hiểu " Sớm như vậy cậu đã lo lắng về chuyện về nhà sao? "
" Không còn sớm, cuối tháng mười. Năm nay nghỉ đông có hơi sớm."
" Ừ. Chắc là tôi sẽ ngồi tàu hoả về đi."
" Trong lúc xuân vận*, ngồi tàu hoả sẽ rất đông người chật chội." Hứa Giác nhắc nhở.
* mùa du lịch lễ hội mùa xuân hoặc thời kỳ Xuân vận.
" Không sao, học sinh nghỉ sớm, có tránh được thời điểm đông người. "
Hứa Giác gật đầu, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, Hứa Giác dẫn Tần An Nhiên đi ăn cơm ở gần đây, sau đó đưa cô về trường.
Sau khi đến dưới lầu ký túc xá, Tần An Nhiên nghĩ đến câu nói trước kia của cậu. Vì thế cô lập tức quay đầu nói : " Hứa Giác, cậu là kẻ trộm gà**."
** người bủn xỉn, hay tính toán , ranh ma.
" Ừ, cái này tôi biết." Dường như Hứa Giác cũng không cảm thấyđược gì cả " Nhưng tự nhiên sao nói như vậy ?"
"............" Tần An Nhiên nói " Lần trước cậu nói câu kia, căn bản cậu không cho tôi lựa chọn khác."
" Giờ cậu mới biết ?" Mặt Hứa Giác không hề có chút thẹn thùng " Nhưng chúng ta đều đồng ý rồi, cho nên cậu không thể đổi ý."
Ai nói đồng ý với cậu !
Tần An Nhiên đang muốn tranh luận với cậu, Hứa Giác nhẹ nhàng đẩy cô về hướng cửa ký túc xá : "Không thể đổi ý, mau vào đi thôi."
Sau đó vẫy tay chào rồi đi khỏi.
________
Quả thật là như lời Hứa Giác nói, năm nay nghỉ sớm. Giống như trong một cái chớp mắt thì năm nhất đại học cũng đã xong.
Tần An Nhiên đăng ký vé sinh viên đặt trước*, vé được bán nhanh hơn cả cô tưởng tượng, may vẫn mua được vé đứng.
* : loại vé này có tính thời điểm nhất định, thường xuất hiện vào lúc cao điểm tan học trở lại trường do các đầu mối giao thông lớn phát hành, chủ yếu là vé tàu, vé xe buýt, vé phà. Chi phí thường được nhà trường mua ( theo https://baike.baidu.com/) . Mình cũng không rõ gọi sao cho chuẩn nhất nữa.
Cô cố gắng mang ít hành lý nhất có thể, chỉ mang vali 22 inch với balo để về nhà. Người trên tàu rất nhiều, mặc dù không đến mức người người chen chúc nhau, nhưng vẫn rộn ràng nhốn nháo như trước. Cô tìm được chỗ trống trong toa hành khách, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi Tần An Nhiên tìm được chỗ , liền ôm bụng tựa vào vali. Lại không đúng lúc như vậy, trước khi đi một ngày thì cô phát hiện "bà dì" đến thăm. Bởi vậy, từ lúc sáng đến bây giờ bụng dưới vẫn đau. khiến cô đứng một cách khó chịu, dù dùng tư thế gì dựa vào thì vẫn khó chịu. Cũng may chỉ khoảng 6 hoặc 7 , cắn môi chịu đựng rồi cũng sẽ qua.
Tàu hỏa vừa mới khởi động được một lúc, điện thoại của Tần An Nhiên vang lên. Cô mở ra, là Hứa Giác gọi đến.
" Tần An Nhiên, tới phía trước đi." Ngay khi vừa bắt máy, liền nghe thấy yêu cầu của Hứa Giác.
" Sao cơ ? Tới phía trước ? " Tần An Nhiên không hiểu được câu nói không đầu đuôi của cậu.
" Toa phía trước của xe. " Hứa Giác giải thích " Cậu tự đi tới, tôi không có cách nào tới đón cậu. Tôi đứng lên sẽ bị người khác chiếm chỗ."
" Chính là.... ở phía trước hả ?" Tần An Nhiên nhìn qua lại " Bên kia xem như phía trước à ? "
" Toa số 4 của tàu. "
Tần An Nhiên theo lời cậu nói, đi đến toa số 4. Ngay khi bước vào thì cô nhìn thấy Hứa Giác, người đang ngồi ở giữa, vẫy tay với cô. Xem ra lần này cậu mua được vé ngồi.
Cô chậm rãi vượt qua những trở ngại rồi đi tới. Không biết vì cái gì, khoảng khắc gặp được người khiến cô cảm thấy được an ủi rất nhiều, vô cùng vui vẻ.
Cùng lúc đó thì Hứa Giác cũng đứng lên, đến bên cô rồi cầm lấy vali, đưa vali lên trên chỗ để hành lý. Sau đó kéo cô về phía trước, thuận thế để cô ngồi xuống chỗ ngồi.
Bởi vì vị trí chỉ có một, sau khi cô ngồi thì Hứa Giác chỉ có thể đứng.
Tần An Nhiên cảm thấy áy náy, bật người đứng dậy từ chối : " Tôi không ngồi đâu, cậu ngồi đi. "
" Không sao đâu, tôi đứng một lúc để thả lỏng. " Một tay Hứa Giác ấn bả vai cô xuống, không dùng hết sức, nhưng cô cũng không đứng dậy nổi.
Bụng Tần An Nhiên vô cùng khó chịu, không cùng cậu tranh luận, liền nhận lời.
" Cám ơn. " Cô ngẩng đầu miễn cường cười cười với cậu.
Hứa Giác phát hiện mặt cô tái nhợt, môi không có chút máu, híp mắt lại dò hỏi : " Cậu không thoải mái ? "
Tần An Nhiên nhìn xung quanh một vòng, có nhiều người, cô ngượng ngùng không dám nói.
Hứa Giác đánh giá vẻ mặt của cô một chút, tựa như đoán được gì, không hỏi nữa rồi bình lấy điện thoại ra tra. Một lát sau, lại cất điện thoại đi.
" Cậu có mang bình nước đi không ? " Cậu đột nhiên hỏi.
" Có. "
" Đưa tôi, tôi đi lấy nước ấm. "
" Không cần đâu, trong bình có nước ấm, trước khi đi đã đổ vào bình rồi. "
Lúc này, nhân viên phục vụ hô " Nước khoáng, đậu phộng, hạt dưa " đẩy xe nhỏ tới đây.
Hứa Giác chặn cô ấy lại : " Xin chào, cho hỏi chị có trà gừng đường đỏ không ạ ? "
Nghe câu hỏi như vậy, cô sửng sốt. Xem ra cậu đoán được tình huống của cô, mặt cô có hơi hơi đỏ. Lúc trước còn học cấp 3, tuy rằng ấp úng, nhưng cô vẫn có thể nói trực tiếp với cậu là " bà dì " tới thăm. Nhưng hiện tại cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Người phục vụ lấy ra một gói kẹo nói : " Không có, chỉ có kẹo đường đỏ thôi. "
Hứa Giác nói : " Em lấy một túi ạ. "
Tần An Nhiên ở một bên vội vàng ngăn cản : " Cái này là đồ ăn vặt, không có ích đâu. "
" Đều là đường đỏ, sao vô dụng được ? " Sau đó Hứa Giác trực tiếp điện thoại di dộng ra " Bao nhiêu tiền ạ ? Em lấy một túi. "
Sau khi nhân viên phục vụ đẩy xe đi, không đợi Tần An Nhiên nói gì, Hứa Giác đưa tay nói với cô : " Lấy cả cái bình của cậu ra nữa. "
Tần An Nhiên lấy bình từ trong balo ra, nước ấm được lấy từ lúc trước khi đi vẫn chưa có nguội, bên ngoài bình cũng ấm nóng.
Hứa Giác nhận lẩy rồi đi đến đầu toa, bóng dáng rất nhanh liền biến mất trong đám người. Tần An Nhiên nhìn hướng bên kia, không biết cậu đi làm gì, chỉ ngồi yên chờ cậu.
10 phút trôi qua, Hứa Giác trở lại, trên tay cậu vẫn là bình thủy tinh kia. Nhưng khác biệt chính là bên trong có thứ gì đó.
" Này, uống đi. " Hứa Giác đưa cho Tần An Nhiên.
Sau khi nhận lấy cô mới nhìn kỹ thứ ở trong bình. Hóa ra là mấy viên kẹo đường đỏ mà cậu vừa mua cùng với vài miếng gừng tươi.
Kẹo cứng chưa có tan hoàn toàn, nước trong bình có cả màu hồng và màu vàng trộn lẫn vào nhau.
Nhất thời Tần An Nhiên không biết nói gì, sau khi nhìn chằm chằm một hồi rồi mới hỏi : " Cậu lấy gừng từ đâu vậy ? "
" Tôi đến toa ăn lấy. "
Hóa ra vừa rồi cậu đi là làm cái này. Nhưng là .....
" Vô ích thôi, cái này cũng không phải là trà gừng đường đỏ. " Tần An Nhiên vẫn là tàn nhẫn nói ra sự thật.
Hứa Giác nghe xong, cúi người xuống, chỉ vào viên đường bên trong : " Đây không phải là đường đỏ ? "
" Phải. "
Sau đó cậu lại chỉ vào miếng gừng : " Đây không phải là gừng ? "
" .....Phải. "
Ngay lập tức Hứa Giác nói đúng lý hợp tình : " Vậy tại sao nó không phải trà gừng đường đỏ chứ ? "
"............"
Bởi vì thực sự bụng quá khó chịu, Tần An Nhiên không có sức cùng cậu cãi cọ, coi như đây là tia hi vọng giúp cô, liền uống một ngụm.
Trong nước quả thực có vị đường đỏ rõ ràng cùng với vị cay của khiến cô có cảm giác lạ không nói nên lời. Nhưng nó cũng không khó uống, Tần An Nhiên lại uống thêm mấy ngụm. Không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là có hiệu quả thật, hay là tác dụng của nước ấm, khoảng chừng 20 phút sau cô cảm thấy bụng dễ chịu hơn nhiều.
Cô có chút vui vẻ : "Dường như....có hiệu quả thật. "
Hứa Giác vốn dựa vào thành ghế chán đến chết mà chơi di dộng, nghe cô nói vậy thì nhướn chân mày lên, vẻ mặt đắc ý lộ ra.
" Cậu đúng thật là ---- " Tần An Nhiên nghĩ muốn khen cậu, vắt óc ra nghĩ mãi mới được một từ " Bạn của hội chị em. "
"............."
Cứ như vậy 6 tiếng liên tiếp, đều là Tần An Nhiên ngồi trên ghế. Trên đường vài lần cô muốn đổi cho Hứa Giác, cậu cũng không đồng ý, cô muốn đứng dậy thì tay của cậu ấn bả vai cô xuống. Sức của cô căn bản không thể kháng lại cậu, vẫn phải hưởng thụ ưu đãi cậu cho.
Cũng may bụng dưới dần dần bớt đau lại, cũng may cô gặp được Hứa Giác, bằng không nếu đứng liên tiếp như vậy sẽ không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn cậu. Màu da Hứa Giác đã trở lại trắng như trước, mắt đen và sáng. Giờ phút này cậu im lặng mà xem điện thoại ở giữa toa tàu hỗn, thế nhưng vẫn có được khí chất trong sáng sạch sẽ.
Tần An Nhiên lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Rốt cuộc tàu hỏa cũng đến trạm, hai người xuống xe.
Hứa Giác kéo vali của 2 người đến cửa ga rồi nói với Tần An Nhiên : " Ba mẹ tôi đến đón tôi, tiện đường đưa cậu về nhà luôn đi. "
" Không cần phiền cô chú đâu, nhà cậu với nhà tôi không thuận đường, tự tôi về. " Tần An Nhiên vội vàng xua tay nói.
" Vậy cậu tự đón xe trở về ? ''
" Tôi đi xe công cộng. "
" Cậu còn muốn chen chúc trên xe công cộng ? Mất một giờ đi đấy. " Hứa Giác nhíu mày " Quên đi, để tôi bảo ba thuận đường trở cậu về. "
Sau đó cậu cũng không có trả vali lại cho cô, ra ngoài nhà ga rồi đến điểm đón hành khách. Tần An Nhiên không có cách khác, chỉ có thể theo cậu.
Thời điểm chờ đợi ở ven đường, cô nhớ tới suốt chặng đi cậu đều giúp , quay đầu nhẹ nhàng nói với cậu : " Hứa Giác, cảm ơn cậu. "
Hứa Giác nhìn cô một cái, dường như đùa giỡn nói : " Muốn cảm ơn tôi ? Vậy cùng tôi yêu đương đi ? "
Tần An Nhiên không trả lời, ánh mắt dời sang chỗ khác.
Hứa Giác cũng không nói gì nữa.
Chỉ chốc lát, xe nhà Hứa Giác liền tới đây. Hứa Giác mở cửa xe ra, cùng ba mẹ chào hỏi, sau đó bảo Tần An Nhiên lên xe trước, cậu đem vali của hai người cất trong cốp xe.
Nhìn thấy Tần An Nhiên, ba mẹ Hứa Giác dường như có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn là tiếp đón cô lên xe.
" Chú Hứa khỏe ạ, dì Giang khỏe ạ. " Tần An Nhiên lễ phép chào hỏi, sau đó vào chỗ ngồi phía sau.
Lúc sau Hứa Giác cũng ngồi vào. Sau khi xác nhận hai người đã thắt đai an toàn, Hứa Liên Vĩ liền khởi động xe.
Giang Thục Lan ngồi ghế phụ, bà yên lặng nhìn hai người họ, không nói gì.
Hứa Liên Vĩ thật ra rất vui vẻ, vừa lái xe vừa cùng Tần An Nhiên nói chuyện : " An Nhiên, đã lâu không gặp. Ba mẹ con có khỏe không ? "
" Dạ ba mẹ cháu đều khỏe ạ. " Tần An Nhiên cười đáp lại.
" Ai, đã lâu không gặp lão Tần, mỗi lần trở về đều chỉ kịp gặp bà nội Hứa Giác, không có thời gian, ăn một bữa cơm rồi vội vàng đi, không kịp xuống dưới chào hỏi. " Hứa Liên Vĩ tiếc nuối nói " Còn muốn khi nào rảnh cùng lão Tần chơi đánh cờ tiếp. "
" Ba cháu cũng rất nhớ chú. " Tần An Nhiên đáp lại.
Lúc này, đột nhiên Hứa Giác chen vào nói : " Cái này thì có gì khó, đều ở một thành phố, muốn gặp lúc nào chả được ? "
Trong xe lập tức im lặng lại. Ba người không có nói chuyện tiếp, không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Uông Thục Lan quay lại với vẻ trách cứ, trừng mắt nhìn Hứa Giác.
Hứa Giác lười nhác tựa vào ghế sau, đầu gối lên hai tay, tựa hồ là không cảm thấy mình nói sai cái gì.
Nhưng Tần An Nhiên hiểu được, hai nhà đã không giống như trước kia có thể ở chung. Chênh lệch giữa bọn họ càng lúc càng lớn, tiếng nói chung cũng càng ngày càng ít đi. Ba của Hứa Giác là một thương nhân thành đạt, còn ba của cô chỉ là công nhân phân xưởng.
Hỏi han lẫn nhau , mặt ngoài là duy trì tình nghĩa, nhưng thật ra là lời xã giao của người trưởng thành.
Cái này là nghi thức xã giao đó, nhưng lại bị Hứa Giác vạch trần.
Tựa như lời Hứa Giác nói, nếu thật sự muốn gặp, thì khi có thể đều gặp được. Đã lâu như vậy nhưng không gặp, chính là bởi vì không cần thiết phải gặp.
Chẳng hạn như đã lâu vậy, Hứa gia chưa từng mời nhà cô đến biệt thự nhà họ làm khách.
Chẳng hạn như đã lâu vậy, mừng thọ 70 tuổi của bà nội Hứa Giác, gia đình họ cũng không được mời đến.
Chẳng hạn như đã lâu vậy, có một lần mừng năm mới, ba cô gọi điện cho ba Hứa Giác mới phát hiện ba cậu đã đổi số.
Chẳng hạn như đã lâu vậy, mỗi lần đến thăm bà nội Hứa bọn họ cũng chưa từng bỏ ra 2 phút tiện đường đến nhà cô gõ cửa, vào nhà chơi.
Bọn họ đã không muốn giống như trước, là hàng xóm của nhau.
Hai nhà bọn họ, tuy rằng cùng một thành phố, lại ở hai hướng khác nhau trên đường, càng lúc càng xa cách.
Tới ngõ Lập Chi, Tần An Nhiên nói cảm ơn rồi xuống xe. Hứa Giác cũng chủ động xuống xe giúp cô lấy vali trong cốp ra, nhưng cô kiên quyết từ chối đề nghị của Hứa Giác giúp cô đem đồ về đến tận nhà. Tần An Nhiên chú ý lúc dừng xe, vẻ mặt Hứa Liên Vĩ phức tạp liếc mắt nhìn tường ngoài của tòa nhà ngang cũ kĩ, loang lổ. Cuối cùng Hứa Giác lên xe, một nhà ba người đi về.
Tần An Nhiên kéo vali vào ngõ nhỏ, cứ nghĩ lại cảnh tượng trên tàu hỏa.
Kỳ thật, dần lớn lên, cô đã không còn ghét Hứa Giác nữa. Hơn nữa, cô ngày càng phát hiện cậu có nhiều điểm sáng giá. Có đôi khi , hành động của cậu giống như làm cô có cảm giác động tâm.
Nhưng cô không có cách nào tiếp nhận cậu.
Kỳ thật nguyên nhân không phải hoàn toàn là do cậu, còn có chính cô.
Hai nhà bọn họ, căn bản không phải là người cùng đường.
Cô không phải vì gia thế của bản thân mà cảm thấy thẹn, nhưng gia cảnh tựa như trở ngại vô hình cản cô lại.
Cho nên, cô không thể vươn tay ra với cậu, không vướng mắc mà đi tới ôm cậu.