Thứ 7, Tần An Nhiên và Khúc Sam Sam đúng giờ đến hội trường của trung tâm sinh viên để tham gia hoạt động phá băng của hội sinh viên.
Họ đến khôgn tính là sớm, đi vào nhìn bên trong đã đông nghịt người. Mỗi ban đều ngồi vào vị trí tương ứng của mình, mọi người trò chuyện rôm rả như đã thân quen.
Hai người tìm được vị trí của ban liên lạc đối ngoại, đơn giản chào hỏi người cùng ban sau đó ngồi xuống.
Tần An Nhiên tò mò nhìn xung quanh, phát hiện khu vực bên cạnh là ban thể dục. Mà Hứa Giác đang ngồi bên trong, cậu đang nói chuyện với nam sinh xung quanh. Cô nhớ hình như cậu từng nói qua sẽ tham gia đội bóng rổ của trường.
Hai khu vực liền nhau, hoảng cách Khoảng cách giữa họ không lớn lắm, Tần An Nhiên vẫy tay chào anh.
"Ban của chúng ta keo kiệt thật mà. " Khúc Sam Sam thấp giọng, ghé vào tai cô nói " Cậu xem ban thể dục bên cạnh đi, phần lớn đều là nam sinh mà trên bàn toàn là bánh kẹo đồ uống. Chúng ta ở đây chỉ có vài thứ hạt dưa đậu phộng, như thể mua nhiều thêm sẽ xảy ra đánh nhau. "
Tần An Nhiên dùng tay chọc chọc cô ấy, ý là đừng để người ta nghe thấy, đây là hoạt động đầu tiên đừng để lại ấn tượng xấu.
Một lát sau, gần như mọi người đã đến hết, ban văn nghệ mời người chủ trì lên trên sân khấu bắt đầu vòng tương tác khởi động đầu tiên .Trước tiên người chủ trì yêu cầu 6 nam sinh và 6 nữ sinh đi lên, chơi cùng một trò chơi với nhau.
Tần An Nhiên rất hăng hái mà giơ tay lên, cô thích nhất tham gia kiểu trò chơi này.
Người chủ trì yêu cầu một nam một nữ tự tạo thành nhóm trên sân khấu, người đi lên bắt đầu tùy ý đi lại. Tần An Nhiên không quen biết ai trên sân khấu, nhìn sang nam sinh đứng gần mình nhất . Cậu mặc đồng phục thể dục, vóc dáng rất cao, người hơi mập, mày rậm mắt to, nhìn về phía cô rồi cười, nhìn qua rất tốt tính.
Cậu ta dường như hiểu được ý của Tần An Nhiên, đưa tay ra trước : " Hợp tác vui vẻ. "
Tần An Nhiên không ngờ đối phương cởi mở như vậy, cũng chuẩn bị vươn tay.
Ai ngờ, Hứa Giác bỗng nhiên xông ra, vỗ bả vai nam sinh kia nói : " Tri Viễn, đổi một chút, cậu chơi lướt tiếp theo đi. "
Hoá ra hai người họ quen nhau.
Nam sinh kia nghi hoặc nhìn cậu một cái : " Mẹ kiếp, không phải vừa rồi cậu nói mấy đứa ngốc mới chơi trò này sao ? "
" Hứa Giác, cậu làm loạn gì vậy ? " Tần An Nhiên ở bên lên tiếng thêm vào. Cô biết cậu sẽ không thích kiểu hoạt động này.
Nam sinh kia nghe được lời Tần An Nhiên nói, hơi sửng sốt, cảm thấy khá bất ngờ khi hóa ra hai người này quen biết. Nhưng cậu ta nhìn lướt nhanh qua hai người họ, sau đó ra vẻ hiểu, vỗ vỗ vai Hứa Giác một cái, vui vẻ đi xuống.
Tần An Nhiên thấy Hứa Giác vô duyên vô cớ đuổi nam sinh khác đi, không biết trước sau lại tùy hứng và không lịch sự nên không biết nói gì.
" Hứa Giác, cậu đã từng nghe qua chuyện Khổng Dung nhường lê chưa ? "Tần An Nhiên có ý ảm chí nói với cậu.
"Lê không ngon như vậy, cho tôi tôi cũng không ăn. " Hứa Giác không có chút lay động nào.
" ... "
Tần An Nhiên lắc đầu, quên đi, cậu muốn chơi thì chơi đi. Huống chi, cô nghĩ thầm : Trò chơi hỏi đáp này, với chỉ số IQ của cậu thì đội của họ nhất định sẽ thắng.
Người chủ trì thấy mọi người lập nhóm xong liền tuyên bố quy tắc trò chơi : Hai người cùng đứng trên tờ giấy, dành lượt trả lời, trả lời sai sẽ phải gấp giấy lại, chỉ khi trả lời đúng mới được mở giấy ra. Cuối cùng cho đến khi bất kỳ người nào trong nhóm rơi ra ngoài pham vi báo thì mới ngừng.
Nhân viên công tác đưa cho mỗi nhóm tờ báo. Tần An Nhiên nhận lấy, sau đó hai người mở hẳn nó ra lót dưới đất, rồi đứng lên trên.
Tần An Nhiên nghe thấy Hứa Giác nói nhỏ một câu :" Trò này đúng là ngu ngốc. "
Cô đang chuẩn bị quay đầu dạy dỗ cậu, bỗng nhiên nghe được người chủ trì bắt đầu đọc đề. Cô liền kệ cậu, tập trung nghe đề.
Người chủ trì : " Bệnh quáng gà là do thiếu loại vitamin nào ? "
Dạng cậu hỏi ăn uống này đúng là thế mạnh của cô, vừa dứt lời Tần An Nhiên là giơ tay đầu tiên.
Ai ngờ, bởi vì người chủ trì đứng ở phía bên kia của sân khấu nên không nhìn thấy cô, chỉ nhìn thấy nữ sinh giơ tay sau cô. Anh ta đưa microphone cho nữ sinh kia, đề này khá đơn giản nên cô ấy đã trả lời đúng.
Tần An Nhiên hơi khó chịu, rõ ràng cô mới là người đầu tiên giơ tay mà.
Hứa Giác không nói gì, cúi người xuống gấp báo lại. Hai người lại đứng lên trên, khoảng cách gần này gần hơn chút.
Người chủ trì đọc đề thứ hai : " Loại rau nào có tác dụng hạ huyết áp : A. cần tây, B.súp lơ, C. cà, D. nấm đùi gà. "
Loại đề này thực sự là dành cho Tần An Nhiên .
Cô lại là người đầu tiên giơ tay, nhưng vẫn vậy, bởi do vị trí đứng nên người chủ trì cũng không nhìn thấy cô, mà nhìn thấy nam sinh giơ tay thứ hai. Cậu ta đã trả lời đúng.
Đành chịu, bọn họ chỉ có thể tiếp tục gấp tờ báo. Lúc này tờ báo đã hẹp hơn, bả vai hai người dường như chạm vào nhau.
Nếu tiếp tục như vậy bọn họ sẽ thua, trong lòng Tần An Nhiên có chút lo lắng.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên chính là, dường như thấy thành viên trong ban bị đối xử bất công nên các bạn học trong ban liên lạc đối ngoại đều kêu lên, chỉ trích hành vi đui mù của người chủ trì. Người chủ trì nói xin lỗi, đi tới đứng ở giữa, lần này có thể thấy được tất cả thành viên.
Tần An Nhiên xắn tay áo lên, lần này nhất định cô sẽ cướp được.
Nhưng mà trùng hợp là câu thứ 3 không về đồ ăn nữa.
Người chủ trì : " K đại diện cho đơn vị đo lường thông tin trong máy tính? A.130 , B.240 , C. 210 , D.360. "
Nhưng mà cái này cũng là điểm mạnh của nhóm bọn họ nha. Tần An Nhiên vui sướng dùng tay chọc Hứa Giác, ý bảo cậu giơ tay trả lời.
Hứa Giác đút tay vào túi áo, thản nhiên nói một câu : " Tôi không biết. "
" Không phải cậu học viện máy tính sao ? Sao cậu không biết ? " Tần An Nhiên không thể tin được mà hỏi.
" Nền tảng của tôi kém. " Hứa Giác thản nhiên nói ra.
Tần An Nhiên nhớ đây chính là nguyên lời cô phê bình cậu lúc dạy kèm lịch sử năm lớp 10 cho cậu.
Người này đúng là so đo từng tí ...
Cô chưa từng gặp qua người hay mang thù như vậy.
Cậu thật sự xứng đáng với tên của cậu.
Câu hỏi đã được nhóm bên cạnh trả lời, họ đã đúng. Những người còn lại chỉ đành gấp tờ báo làm đôi lần nữa.
Lần này hai người chỉ có thể đứng nghiêng người, mới gắng gượng không đụng phải.
Tần An Nhiên cạn lời, nhỏ giọng oán trách cậu : " Dẫu gì cậu cũng là thủ khoa, nếu còn tiếp tục như vậy thì cậu sẽ là sự hổ thẹn của Hiệt Tú đó. "
Hứa Giác cúi xuống nhìn vẻ mặt cô, dường như hơi xấu hổ, chấp nhận mà nói : " Câu tiếp theo, tôi hứa sẽ trả lời nhanh nhất có thể. "
Tần An Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ cậu như đã tính trước mọi việc nên vẫn gật đầu, tỏ ra tin tưởng cậu.
Người chủ trì đọc câu hỏi tiếp theo : " Uống canh vào lúc nào trong bữa ăn thì tốt nhất ? "
Hứa Giác thật sự không nuốt lời, vừa dứt lời cậu liền giơ tay lên.Người chủ trì gọi cậu.
Tần An Nhiên đương nhiên là biết đáp án, nhưng cô nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hứa Giác thì an tâm mà giao toàn quyền trả lời cho cậu.
Hứa Giác thốt lên : " Chọn C. "
" Hả? " Tần An Nhiên không tin được quay đầu nhìn cậu.
Đây là câu sai rồi !
Vẻ mặt của người chủ trì cũng khá ngạc nhiên, nhíu mày và nói cho cậu đáp án sai rồi.
Hai người chỉ có thể gấp báo lại.
Tần An Nhiên ngồi xổm xuống gấp, oán giận nói với cậu : " Cậu trả lời gì vậy chứ ! Vừa rồi không thề thốt sẽ trả lời nhanh nhất sao ? "
Hứa Giác không thấy xấu hổ chút nào, ngẩng đầu lên, trâng tráo : " Cậu chỉ bảo nói nhanh nhất thôi mà ? "
" ... "
Tần An Nhiên chẳng muốn để ý tới cậu.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Hứa Giác đứng lên, muốn xoa dịu bầu không khí : " Vậy đáp án chính xác là gì ? "
" Trước khi ăn cơm. " Tần An Nhiên vẫn nói đáp án cho cậu.
" Tại sao? Bởi vì sau khi ăn xong thì sẽ bị người cùng bàn uống hết ? "
" ... "
Tần An Nhiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu. Nam sinh mà đáng tin thì heo nái có thể leo cây, cô quyết định về sau phải dựa vào mình.
Lần gấp đôi tờ báo này không gian đã rất nhỏ. Bả vai hai người không thể không tựa vào nhau, cảm giác về sự tồn tại của đối phương bỗng trở nên rõ ràng, dường như có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể qua chỗ tiếp xúc.
Nhưng Tần An Nhiên không thèm để ý chút nào, cô dồn hết tâm trí vào việc trả lời các câu hỏi, cô không muốn thua, cô phải cố gắng giành chiến thắng trong cuộc thi này. Lại qua mấy vòng chiến đấu hăng hái, dần dần có nhóm không chống đỡ được, chân rớt ra khỏi phạm vi báo.
Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc, nhóm Tần An Nhiên bọn họ thắng. Lần đầu cô thấy chơi trò chơi mệt như vậy, cô luôn là một tay giỏi về khía cạnh này.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa vui vẻ của cô, Hứa Giác cảm thấy khá buồn cười :" Sao cậu chơi chuyên tâm như vậy ? "
" Vì vinh dự. "
" ... "
Không thể bàn về băng tuyết với côn trùng mùa hè *.
* Đừng nói đạo lý với người ngang bướng, đừng tranh luận với những người không cùng một tầng thứ, bạn chỉ lãng phí thời gian và tinh lực mà thôi. ( thachcaodep.vn )
Sau đó trở về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống Tần An Nhiên đã than phiền với Khúc Sam Sam : "Hứa Giác là đồng đội heo, làm tớ tức chết. "
Khúc Sam Sam vỗ cánh tay của cô an ủi nói : "Trời, cậu không biết dưới sân khấu có bao nhiêu người hâm mộ cậu đâu. "
" Vì sao hâm mộ tớ ? "
" Được chơi cùng với Hứa Giác, còn đứng gần như vậy. " Khúc Sam Sam nghiêng người tới, thấp giọng " Tớ chưa từng thấy Hứa Giác cười nhiều, phát hiện cậu ấy cười lên cũng đẹp trai. "
" ... Cậu ấy cười ? " Tần An Nhiên nhíu mày. Cậu trả lời thành gì kia mà còn cười ư ?
" Không rõ quá nhưng vẫn có thể nhìn ra. "
Người này thật là -----
Tần An Nhiên lập tức quay đầu, muốn tranh luận với cậu.
Bỗng nhiên, cô thấy đằng sau có nữ sinh ở phía sau Hứa Giác đưa người ra phía trước nói chuyện với cậu : " Hứa Giác, lượt tiếp theo cậu có thể lên chơi cùng tớ không ? "
Tần An Nhiên ngừng suy nghĩ ấy lại, yên lặng nhìn ở một bên. Nữ sinh kia chắc ở trong ban thể dục của cậu. Cô ấy mặc chiếc váy trắng,lông mày mảnh và đôi mắt nhỏ, mặt trái xoan, là vẻ ngoài Tiểu gia Bích Ngọc * . Dáng người gầy, ngồi ở chỗ kia nhìn nghiêng giống như người giấy, có cảm giác yếu ớt.
* chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
" Tớ thấy cậu chơi rất tốt, còn tớ chơi không nổi. " Nữ sinh lại tiếp tục nói, tiếng rất ôn nhu.
Tần An Nhiên lặng lẽ đảo mắt : Có vậy mà cũng khen ngợi ? Nếu không có tôi, sao cậu ấy có thể nằm mà thắng được ?
" Không đi. " Hứa Giác từ chối, đầu cũng không di chuyển chút nào. Một chân gập lại gác lên thanh ngang của bàn trước mặt, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo thờ ơ .
Hình như nữ sinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, ở bên cạnh nói mãi, mình muốn chơi nhưng lại tìm người khác giúp đỡ, không dám đi lên một mình.
Tần An Nhiên thích thú nhìn, bỗng nhiên Khúc Sam Sam kéo cô nhắc nhở : " An Nhiên, không phải cậu còn phải uống thuốc sao ? "
À, đúng rồi. Lúc này cô mới nhớ ra cô phải uống hoắc hương chính khí bác sĩ đưa. Tuy rằng rôm trên người đã đỡ nhiều nhưng vẫn phải uống thêm vài ngày để khoẻ hơn.
Vì thế, cô lấy một lọ từ trong túi ra, cắm ống hút rồi uống.
Thuốc đắng và mùi nồng. Sau khi uống một hơi xong, vị đắng chát vẫn còn ở đầu lưỡi, một lúc lâu sau cũng chưa hết. Cô cau mày nuốt cái đắng trong miệng, tạm thời cũng không lo xem kịch hay bên cạnh.
Ngược lại, Hứa Giác bỗng nhiên đứng thẳng dậy cầm một ít đồ trong đĩa trái cây trước mặt. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, vật nhỏ ở không trung tạo thành đường parabol, đáp chuẩn xác xuống bàn của Tần An Nhiên.
" Gì vậy ? " Tần An Nhiên cúi đầu, nhìn một viên kẹo Alpenliebe ở trước mặt " Cho tôi hả ? "
Hứa Giác gật đầu.
Tần An Nhiên nhoẻn miệng cười, đúng lúc miệng cô bị đắng. Cô lập tức cầm lấy, nghĩ nghĩ, quay đầu chuẩn bị nói với Hứa Giác.
" Không cần cảm ơn. " Hứa Giác nói trước.
" Không phải. Tôi muốn nói là có thể cho tôi... thêm viên nữa ? "
" ... "
Hứa Giác nhìn cô một cái, cúi người đưa một viên tới.
Tần An Nhiên lúc này mới cười nói cảm ơn, đưa viên khác cho Khúc Sam Sam.
Hai nữ sinh bóc gói kẹo ra bỏ vào trong miệng. Vị đường ngọt ngào nhưng không ngấy, xóa đi vị thuốc rất nhanh. Tần An Nhiên ăn kẹo, tâm trạng cũng tốt hơn.
Nữ sinh mặc váy trắng kia không còn nói nữa kể từ lúc Hứa Giác đưa kẹo, yên lặng ở một bên nhìn đánh giá Tần An Nhiên. Tần An Nhiên cũng không quá để ý tới ánh mắt của cô ấy, quay lại ăn kẹo rồi tán gẫu với Khúc Sam Sam.
Hoạt động đến phần cuối, thấy dường như không còn việc khác thì mỗi người còn lại trong ban trò chuyện với nhau, Tần An Nhiên chuẩn bị về sớm. Cô nói một tiếng với Khúc Sam Sam, đeo cặp trên lưng. Đi ra bên ngoài phạm vị hoạt động, bỗng nhiên gặp phải Hứa Giác đi từ nhà vệ sinh ra.
Hứa Giác thấy cô cầm cặp, hỏi : " Đi đâu vậy ? "
"À, tôi đi ... "
Tần An Nhiên còn chưa nói xong thì Tống Thư Giai chờ bên ngoài từ sớm đã thấy cô, vẫy tay kêu lên : " An Nhiên, ở đây ! "
Hứa Giác quay đầu nhìn thấy Tống Thư Giai, hai tròng mắt tối đi, quay đầu lại hỏi một lần nữa : " Đi đâu ? "