Hứa Giác nghe được suy đoán của cô,nhịn không được cười một tiếng,giống như bộ dạng không còn gì để nói
"Cậu đừng đi mua đồ ăn tiện nghi" Cậu châm biếm nói,lấy ngón tay chỉ vào đầu "Cậu ăn ở đây có vấn đề"
"..........."
Tần An Nhiên thấy cậu lại bắt đầu công kích chính mình,cũng không cùng cậu nói chuyện. Dù sao hai người ở cạnh nhau,hai người kết bạn,cô cũng không có hại
Trên thực tế lúc sau phân lớp 11,bởi vì không ở tầng gác,hai người gặp nhau ít hơn
Có đôi khi Tần An Nhiên ở thể dục giữa giờ khi có thể nhìn thấy Hứa Giác, hoặc là ở nhà ăn thời điểm ăn cơm,cậu ở lớp mới vẫn là rất được hoan nghênh, bên người là một đoàn nam sinh. Cậu nhân duyên luôn rất tốt, cái này cô cũng không ngạc nhiên
Chính là hai người bọn họ trừ bỏ tiết tự học buổi tối kết bạn về nhà, ở trường học cơ hội gặp mặt xác thực không nhiều lắm
Một ngày giữa giờ lên lớp,Tần An Nhiên chạy bộ trở về,vừa ngồi xuống chỗ ngồi,đang chuẩn bị mở sách vở ra làm bài
Bỗng nhiên,bàn bị Hạ Tình vỗ hai cái: "Này, bên ngoài có đại soái ca tìm cậu."
Tần An Nhiên quay đầu nhìn thấy,cư nhiên là Hứa Giác. Cậu không có mặc giáo phục,chỉ mặc một chiếc áo phông đen, liền như vậy dáng vẻ thoải mái đứng ngoài cửa sổ,một bàn tay hướng về phía cô nghéo một cái
Cô đi ra ngoài,hỏi:"Làm sao vậy,có chuyện gì sao?"
Hứa Giác lấy ra một quyển sách bài tập toán học,đặt bên cửa sổ,rất tự nhiên mà nói "Tôi không thể làm một số bài"
"Cậu đến là hỏi tôi đề?" Tần An Nhiên có chút sửng sốt. Cậu cư nhiên mang theo giấy cùng bút đều mang theo, bộ dáng làm như có thật
"Đúng vậy,tôi lần trước học bổ túc hẳn là vẫn còn phí về sau đi?"
".....Vậy cậu cần hỏi đề nào?"
Hứa Giác mở ra chỉ một đề,Tần An Nhiên nhìn một chút,sau đó giảng cho cậu
Cứ như vậy,một tuần hai hay ba lần,Hứa Giác sẽ đến lớp tìm cô,tìm cô để hỏi đề. Thế cho nên tới sau này, mọi người trong lớp cơ bản đều biết, chỉ cần cậu xuất hiện ngoài cửa sổ,sẽ có người đi kêu Tần An Nhiên, làm cô chạy nhanh ra ngoài
Tần An Nhiên cũng không để ý,chính là Hứa Giác đem ý tốt của cô trở thành lẽ đương nhiên,làm cô có chút khó chịu
Nhưng không có biện pháp,ai kêu thu nhiều tiền vậy đâu
Hơn nữa bỗng nhiên Hứa Giác nguyện ý học tập,cô còn rất vui mừng
Một ngày nọ, trên hành lang lớp 17, Tần An Nhiên đang chuẩn bị giảng đề cho Hứa Giác, thì đột nhiên, lớp trưởngTrương Mĩ Linh đến bên cô và nói rằng giáo viên chủ nhiệm Zhang Meiling yêu cầu cô nhanh chóng đưa giấy chứng nhận đoàn viên đến văn phòng
Cô không có biện pháp,nhưng không muốn làm chậm trễ việc học của Hứa Giác,nhìn cậu hiện tại học chăm như vậy,cô không muốn làm nhiễu sự tích cực của cậu
"Không sao,cậu cứ đi trước đi,tôi ở đây chờ cậu về" Hứa Giác đặt bút,tùy ý nói
Tần An Nhiên quay đầu,đột nhiên phát hiện Ngô Mộng Du vừa mới bước ra khỏi phòng học, ánh tầm mắt của cô ấy chăm chú nhìn vào người Hứa Giác
Vì thế Tần An Nhiên nói với Hứa Giác " Tôi nhờ bạn học khác giúp cậu giảng đề này nhé?"
Không đợi Hứa Giác trả lời,cô liền gọi Ngô Mộng Du,nói " Mộng Du,cậu hiện tại có rảnh không?Có thể giúp tớ giảng đề một lúc nhé,tớ hiện tại có việc đến văn phòng"
Ngô Mộng Du lộ vẻ mặt vui mừng,đang muốn nói đồng ý
Ai ngờ,Hứa Giác thu lại sách bài tập,ngữ khí thản nhiên nói "Không cần"
"Hả?Không phải cậu cần hỏi sao?Đây là Ngô Mộng Du,cô ấy thành tích rất tốt,cũng có thể giúp cậu"Tần An Nhiên nói
"Không phải,vừa đứng ở cửa lớp các cậu,tôi đã biết "Hứa Giác nói xong lập tức quay người đi "Lớp thực nghiệm quả nhân danh bất hư truyền"
Tần An Nhiên "............"
Ngô Mộng Du "............"
Tần An Nhiên quay đầu giải thích cho Ngô Mộng Du một chút,đôi khi tính tình của Hứa Giác có chút quái dị,nhưng tuyệt đối không có ý tứ khinh thường thực lực của cô ấy
Buổi tối thời điểm mười giờ,Tần An Nhiên về đến nhà,rửa mặt xong,đổ nước nóng vào thùng gỗ ngâm chân, sau đó cho vào vỏ quất lá ngải, kéo đến trước ghế sô pha, thoải mái đặt hai chân vào
Nhiệt độ nước ấm áp,mực nước ngập đến bắp chân, cả người từ thân thể đến trong lòng đều có cảm giác tê dại, hỗn hợp lá ngải vỏ quất tạo nên hương vị độc đáo hơi ngọt lành,làm cho cô trở nên mê man muốn đi ngủ
Nhưng là,không được!
Cô lại bật dậy từ ghế sôpha, cô không thể lãng phí thời gian của mình như vậy nữa,cô phải học thuộc
Cô cầm lấy lịch sử bắt buộc ba trên bàn trà phía trước,mở ra học thuộc
Sau khoảng mười phút, nghe được tiếng mẹ ở ngoài cửa, như đang nói chuyện với ai đó "Sao con đứng chỗ này a?Tìm An Nhiên à?"
Không biết người nọ trả lời gì,chỉ nghe mẹ nói thêm " Kia mau vào đi,An Nhiên ở trong nhà,hẳn là còn chưa ngủ"
Sau đó mẹ mở cửa ra,Tần An Nhiên quay ra nhìn thấy,Hứa Gíac đi đến. Cô sửng sốt,không biết trễ như vậy cậu tìm cô làm gì? Bỗng nhiên vừa cúi đầu thấy,ý thức được chính mình còn đang ngâm chân,thoáng chốc có chút xấu hổ......
Tiết Hiểu Bình cũng vào,nói với Tần An Nhiên " Hứa Giác tới có chuyện hỏi con"
"Dạ?" Tần An Nhiên giật mình,người này khi nào tích cực học tập vậy?
Hứa Giác vừa vào cửa,nhìn bộ dáng của Tần An Nhiên,dưới chân có chút rõ ràng,tựa hồ cũng hiểu được có chút xấu hổ
"Con ngồi ở sô pha đi,muốn uống nước không?Dì đi lấy cho con" Tiết Hiểu Bình nhiệt tình tiếp đãi cậu
"Không cần ạ,cảm ơn dì" Hứa Giác lễ phép đáp
Tiết Hiểu Bình vào buồng trong lấy đồ,phòng khách lúc này nhất thòi chỉ còn lại hai người bọn họ
Hứa Giác không có làm theo lời Tiết Hiểu Bình nói,đi đến sô pha bên kia,cậu ngồi xuống ghế phòng ăn cách xa Tần An Nhiên, cầm sách bài tập đặt trên bàn ăn
Hai người đều không mở miệng,có một cảm giác tĩnh lặng kỳ lạ.
Tần An Nhiên nhất thời không biết nên tiếp tục ngâm chân, hay là cầm lên lau khô rồi cho giảng đề cho cậu
Nhưng thật kỳ lạ khi lau chân trước mặt cậu...
Bỗng nhiên,Hứa Giác nhíu mày,hỏi "Cái gì vậy?"
"Vỏ quýt lá ngải"
"Hả?"
"Tôi dùng để ngâm chân,lưu thông máu, khai thông kinh lạc"
Hứa Giác bộ dáng dường như không nói lên lời,nhỏ giọng nói một câu " Làm sao một người có thể biết được nhiều kiến thức vô bổ như vậy?"
"....Làm sao vậy?Cậu đang nói gì vậy?"
"Không có việc gì,cậu cứ ngâm đi"
Tần An Nhiên nghĩ thầm,quên đi,mặc kê,cô tự làm việc của mình. Vì thế cô tiếp tục cầm SGK lịch sự,học thuộc
Ống quần của cô đã được xắn lên trên đầu gối một chút, để lộ ra đầu gối cùng cùng cẳng chân bóng loáng trắng nõn,chỉ cần bàn chân chuyển động nhẹ là có một tia nước nhỏ bắn ra.
Hứa Giác bình tĩnh dời tầm mắt
Qua khoảng mười phút, Tần An Nhiên thấy cậu vẫn một mực bên cạnh ngồi,dường như cũng không tốt.Cô nghĩ nghĩ,cảm thấy rửa chân cũng không sao, dù sao mặc váy hay gì đó vào mùa hè sẽ lộ ra cẳng chân a,cho nên sao phải phong kiến như vậy?
Vì thế,cô nói với Hứa Giác "Không phải cậu muốn hỏi tôi bài sao? Đề gì,lấy lại tôi xem xem"
Lời của cô làm Hứa Giác ngẩn cả người,quét qua nhìn cô một cái,cũng không có đứng dậy
"Làm sao vậy? Cậu là muốn tôi dùng ý niệm đọc đề sao?''
".......Cậu không phải còn đang ngâm chân sao?"Hứa Giác mở miệng
"Tôi giảng đề đâu cần dùng chân,có quan hệ gì?'' Tần An Nhiên tùy tiện nói
Hứa Giác trầm mặc hơn mười giây,đứng lên,đi về phía sô pha,ngồi xuống bên cạnh cô,mở sách bài tập ra,chỉ đề
Hứa Giác ngồi cách cô không xa cũng không gần,Tần An Nhiên có thể ngửi được rõ,trên người cậu có mùi xà phòng thực tươi mát,cho dù mùi hương vỏ quất lá ngải nồng ở giữa,vẫn còn nguyên cảm giác ấy. Cô nhớ tới,cậu tuy rằng gần như mỗi ngày đều chơi bóng,nhưng cô chưa từng ngửi quá một chút mùi mồ hôi khó ngửi của cậu,ngược lại mỗi lần đều là hương vị sảng khoái,còn rất thần bí
Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều,rất tự nhiên cầm sách bài tập,đặt ở đầu gối,đọc đề một lần,nói " A,này,hôm nay tôi cũng làm một câu tương tự. Câu hỏi này là như thế này..... "
Sau đó cô liền chỉ cho cậu
Hứa Giác nghe cô giảng đề, trong lòng vẫn là cảm thấy được có chút lạ, bắt buộc chính mình nhìn chằm chằm sách bài tập, mà không nhìn tới chỗ khác
Sau một lúc,Tần An Nhiên cảm thấy cô đã giải thích khá rõ ràng, cô hoàn toàn không cảm thấy giống như mình ngâm chân trước mặt cậu.Nhưng Hứa Giác lại giống như chần chừ,có đôi khi hỏi ngược lại cậu,đều giống như thất thần
"A,cậu rốt cuộc có nghe tôi giảng không?'' Tần An Nhiên không nhịn được lấy sách bài tập gõ vào đầu cậu
"Tôi đang nghe " Hứa Giác nâng tay cản một chút
"Tôi thấy cậu đang ngẩn ngơ,cậu sẽ không...." Tần An Nhiên nhìn thùng gỗ của mình,chớp mắt" Cũng muốn ngâm chân như tôi chứ?"
"..........."
Vốn Tần An Nhiên chỉ muốn giỡn chút,nghĩ muốn trêu chọc cậu một chút,xem bộ dáng quẫn bách của cậu
Ai ngờ giây tiếp theo,Hứa Giác nhướn mày,thoải mái mà mở miệng " Cậu nằm mơ"
".........."
Người này thật là......
Tần An Nhiên đang tính mở miệng nói lại cậu,Tiết Hiểu Bình từ trong phòng đi ra
Nhìn thấy Tần An Nhiên đang giảng đề cho Hứa Giác, Tiết Hiểu Bình cười cười,nói với cậu "Tiểu Giác giờ nghiêm túc học hơn"
Hứa Giác kiểm soát vẻ mặt "Vâng,cũng tàm tạm ạ"
"Có tính tích cực cũng tốt'' Tiết Hiểu Bình lại nói,sau đó lại hỏi "Ba mẹ con cũng khỏe chứ?"
"Rất tốt a.Chính là mỗi ngày bận bịu bên ngoài"
"Nhà con gia nghiệp lớn, khó tránh khỏi bận bịu một chút. Lại nói,dì đã lâu không gặp họ"
"Bọn họ thỉnh thoảng sẽ đến nhà bà nội ăn cơm,lần sau con sẽ bảo họ xuống thăm dì"
"Chưa nói gì đến thăm,bất quá có rảnh cũng có thể đến ngồi chơi,chúng ta cũng đã lâu chưa có tâm sự" Tiết Hiểu Bình còn nói thêm '' Tiểu Giác con cũng đã rất lâu không tới đây ăn cơm,nhớ rõ con thời điểm tiểu học thường xuyên tới đây"
Khi tiểu học,chuyện buôn bán của cha mẹ Hứa Giác tương đối bận bịu,cho nên nhiều lúc khuya họ chưa về nhà,Tiết Hiểu Bình thường rủ Hứa Giác đang chơi một mình ở hành lang vào ăn cơm ở nhà. Sau đó, bà nội Hứa tiếp quản,có người nấu cơm,sau đó mới ít khi tới đây
"Lúc rảnh có thể tới đây ăn. Dì còn nhớ rõ trước đây con rất thích ăn ngó sen,lúc dì dẫn con vào ăn cơm,con đều hỏi có ngó sen hay không,không có con sẽ lên bàn ăn" Tiết Hiểu Bình nhớ lại không hỏi cười
"Vẫn là rất thích ạ "Hứa Giác cười nói,xấu hổ gãi đầu
Tần An Nhiên liếc nhìn Hứa Giác một cái,trong lòng thầm nói: người này thật là,từ nhỏ đã kiêu ngạo cứng đầu
Tiết Hiểu Bình không muốn quấy rầy bọn họ giảng bài,hàn huyên hai câu rồi bước đi
Tần An Nhiên thấy mẹ đi xa,thấp giọng cười nhạo nói " Thích ăn ngó sen? Khó trách cậu hiện tại càng dài càng xấu"
Hứa Giác''................"
Tần An Nhiên nói với cậu tiếp, Hứa Giác liền tạm biệt
Cứ như vậy tiếp tục một học kỳ,Tần An Nhiên vô cùng kinh ngạc trước sự nhiệt tình học hỏi của Hứa Giác, cô nghĩ rằng cậu lên cơn sốt đột phát 3 giờ, nhưng cô không ngờ cậu lại kiên trì lâu như vậy
Thế nên cho tới về sau,cô phát hiện có chút thay đổi nhỏ bé
Một ngày,Hứa Giác theo thường lệ tới hỏi bài cô. Là một câu hỏi bổ sung ở cuối sách bài tập, đây là một câu hỏi hơi cao siêu, vốn là không cần nắm chắc
Tần An Nhiên giảng được nửa đường,dừng ngòi bút một chút. Cô bỗng nhiên phát hiện,chính mình thực sự là không thể làm được,có điểm mà cô đã không cân nhắc trước đây,mới phát hiện đã sai từ bước thứ ba
Cô ngừng lại,tự hỏi,nhưng trước sau cũng không được
"Thật có lỗi, vừa rồi tôi đã không cân nhắc điều kiện. Ở đây... giống như không thể thực hiện được... "Tần An Nhiên chỉ vào các bước cô vừa viết, thoáng có chút buồn rầu," Nhưng tôi không thể nghĩ được tiếp"
"Tôi xem xem" Hứa Giác đem đề dịch về phía mình chút
Cậu nghiêng mình lại,bóng dáng bao phủ trên người cô,cũng nhìn chằm chằm xem đề này
Qua đại khái không đến một phút,cậu vẻ mặt giật mình,cầm lấy bút,bắt đầu viết trên giấy " Đề này hẳn là như vậy...."
Sau đó Tần An Nhiên trơ mắt nhìn Hứa Giác giải xong đề này.
Hơn nữa cho cô nói một lần
Sau khi nói xong,Tần An Nhiên theo dõi cậu,có chút ngây người,cô giống như còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng lại.
Hứa Giác cũng ý thức được,trên mặt cậu lộ biểu tình có chút cứng ngắc,lập tức khôi phục lại bình thường " Vừa rồi theo ý nghĩ của cậu,đột nhiên nghĩ đến''
"À" Tần An Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua đề kia
Đề này thực khó
Cho nên,kỳ thực Hứa Giác,đúng thật là thông minh