10
Không bao lâu sau, tài nguyên của Lộ Nghiên quả nhiên được chuyển giao cho Thẩm Nhược Thủy.
Đó là một bộ phim được đầu tư rất hoành tráng. Những bức ảnh tạo hình nhân vật đều đã được tung ra, nhưng vì nhà đầu tư lớn nhất đã bị thay thế bởi tập đoàn nhà họ Diệp nên cuối cùng nữ chính bị đổi từ Lộ Nghiên thành Thẩm Nhược Thủy.
Người hâm mộ của cả hai nhà đều đang cãi nhau sứt đầu mẻ trán, thi thoảng tôi cũng nhảy vào thêm dầu vào lửa.
Trước khi tôi đăng xuất khỏi trang web, điện thoại đã tự động lướt đến một video. Nội dung chính là vào ngày công chiếu phim, một số phương tiện truyền thông đã đề cập đến tin đồn về mối tình đầu giữa Trần Tự và Thẩm Nhược Thủy.
Trong video, Thẩm Nhược Thủy lén lút nhìn Trần Tự, sau đó nhanh chóng chuyển dời ánh mắt như muốn che đậy, nhưng vành tai của cô ta đã đỏ bừng rồi, khóe môi khẽ nhếch lên như không nhịn được nữa: "Tôi và anh Trần Tự đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Chúng tôi…"
Vào đúng lúc này, Trần Tự cắt ngang lời Thẩm Nhược Thủy.
Cậu ấy lạnh lùng và bình tĩnh, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào trong đôi mắt đen láy kia: "Không quen. Ca khúc chủ đề được thu âm vì đạo diễn chính của bộ phim là bạn thân lâu năm của tôi. Còn lý do lịch trình lưu diễn bị hoãn lại là vì địa điểm tổ chức xảy ra vấn đề về thời tiết, gặp phải bão chứ không hề liên quan đến buổi ra mắt phim."
Trần Tự khẽ mỉm cười, nhìn cánh phóng viên rõ ràng đang rất hoang mang: "Anh có hiểu ý tôi không? Hay là để tôi nói rõ hơn chút nữa?"
Nụ cười lúng túng của Thẩm Nhược Thủy như đóng băng trên khuôn mặt.
Sau khi kết thúc, video sẽ tự động phát lại. Tôi xem đi xem lại video trong sự bàng hoàng, dù nước mắt tuôn trào như mưa nhưng đáy mắt tôi vẫn chất chứa nụ cười.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy mình thật ngu ngốc.
Video là do fan hâm mộ của Lộ Nghiên đào ra. Họ đã đăng lại đoạn phỏng vấn này, cả nhóm ch.ửi m.ắng Thẩm Nhược Thủy là chuyên gia ăn cắp tài nguyên.
Ban đầu, nữ chính của bộ phim này vốn không phải là Thẩm Nhược Thủy, Trần Tự cũng nhận thu âm ca khúc chủ đề trước khi đổi nữ chính thành Thẩm Nhược Thủy.
Người hâm mộ của Lộ Nghiên tức giận nói Thẩm Nhược Thủy đúng là thèm khát sự nổi tiếng, ngay cả Trần Tự ở giới âm nhạc cũng tránh không kịp.
Trần Tự không muốn tôi ra tay nên tôi không vội vã công bố đoạn ghi âm đó. Đoạn ghi âm này không phải điểm chí mạng; hơn nữa, bây giờ Thẩm Nhược Thủy có Diệp Lê chống lưng, dù tôi có công bố thì nó cũng sẽ bị anh ta dìm xuống, thậm chí còn gây rắc rối cho tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn nghe theo lời Trần Tự. Tôi không ngừng xuất hiện bên cạnh Trần Tự, khai thác thông tin mình muốn từ miệng cậu ấy.
Ví dụ như, lý do Thẩm Nhược Thủy không sử dụng hệ thống mà phải dựa vào Diệp Lê là vì hệ thống của cô ta giờ đã xuống cấp và ngưng hoạt động.
Một ví dụ khác là Thẩm Nhược Thủy từng có khả năng giải quyết chuyện Hà Thịnh đòi tiền thông qua hệ thống, nhưng giờ cô ta đã mất đi hệ thông nên chỉ có thể cố gắng hết sức để dập tắt vụ bê bối nợ nần cờ bạc của Hà Thịnh. Nhiều năm dung túng cho Hà Thịnh giờ đã trở thành thứ chống lại cô ta.
Điều chiếm lấy tâm trí tôi đã thay đổi từ Thẩm Nhược Thủy sang Trần Tự. Nhiều lần tôi tự hỏi liệu những giấc mơ đó có thật hay không.
Tôi nhanh chóng tìm ra cách để kiểm chứng giấc mơ.
Trần Tự vẫn luôn trốn tránh tôi. Cậu ấy luôn nghĩ rằng chỉ cần cách xa cậu ấy một chút thì tôi sẽ không bị liên lụy.
Mãi về sau, khi tôi chặn ở cửa phòng làm việc của cậu ấy, sắp bị bảo vệ lôi đi, Trần Tự mới cản lại như đã cam chịu số phận.
Cậu ấy bị tôi kéo đến xưởng vẽ. Thứ được trưng bày là một bức tranh tôi vẽ dở, vẫn chưa được tô màu.
Tôi rất tự nhiên đưa màu vẽ đã pha xong cho Trần Tự, ra hiệu nên sửa màu sơn ở chỗ này như thế nào.
Tay Trần Tự dừng lại một chút nhưng vẫn nhận lấy bút lông.
Từ đầu đến cuối, cậu ấy không hề thắc mắc, không nhận ra màu vẽ có vấn đề, cũng không hề nghi ngờ màu vẽ tôi đưa cho.
Có lẽ trong tim cậu ấy, bức tranh này có ánh hoàng hôn rực rỡ lúc mặt trời lặn và biển xanh lấp lánh.
Đáng tiếc là không phải.
Ánh nắng rực rỡ của mặt trời bị cậu ấy tô thành màu đen, mặt biển cũng không phải là một mảng xanh lấp lánh.
Màu vàng chói và màu đỏ rực lửa đặt cạnh nhau, cả một vùng biển rộng lớn phản chiếu màu sắc chói lóa, như đốt lên từng ngọn lửa trong ánh mắt.
Ngọn lửa bất ngờ bùng lên trong bóng tối, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ bẩn thỉu.
Giống như một vùng biển lửa rực cháy.
Tôi nhìn vùng biển rực cháy trong bức tranh này, nước mắt trực chờ rơi xuống.
Trần Tự thấy tôi không có động tĩnh gì, muốn quay đầu qua nhìn tôi: "Tôi vẽ không đẹp sao?"
Tôi đứng phía sau, vươn tay chặn đầu cậu ấy để cậu ấy không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt tôi.
Vậy nên, giấc mơ là sự thật.
Vứt bỏ cuộc sống của chính mình xuyên tới các thế giới song song là thật, vì tôi mà từ bỏ mọi sắc màu trên đời cũng là thật.
Tôi cố gắng đè nén tất cả chua xót, đau đớn trong lòng, chớp chớp mắt mỉm cười nói: "Không, rất đẹp."
Bức tranh vùng biển rực cháy này, thật sự rất đẹp.
"Đẹp đến mức khiến tôi nhớ lại nhiều năm trước, cậu đã từng nói rằng sẽ đưa tôi đi ngắm biển, nhưng cuối cùng cậu đã thất hứa."
Trần Tự kéo lấy tay tôi và nhìn tôi trầm ngâm: "Bây giờ cậu đã dũng cảm hơn rất nhiều rồi."
Như nhớ ra điều gì đó, cậu ấy bất giác nhếch nhẹ khoé môi: "Vậy cũng tốt. Sau này cho dù không có tôi, cậu cũng sẽ không dễ dàng bị người khác ức hiếp nữa."
Nghe vậy, tôi giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười: "Đừng chuyển đề tài. Trần Tự, cậu còn nợ tôi một lần đi ngắm biển đấy."
Tôi cố kìm nén nước mắt và nhìn đi chỗ khác.
Sao lại có người cam tâm tình nguyện thiêu đốt chính mình làm mồi lửa để đổi lấy vùng biển vô tận?
Sao lại có người vì tình yêu, không ngại ngần đốt cháy cả biển?
11
Tôi gửi đoạn ghi âm đó cho người đứng sau Lộ Nghiên.
Thẩm Nhược Thủy có lẽ không biết bản thân đã gây ra rắc rối gì.
Lúc mới ra mắt tài nguyên của Lộ Nghiên rất kém. Cô từng làm việc bán thời gian trong rạp hát và đóng vai phụ không tên không tuổi. Sau nhiều năm lăn lộn trong giới, cuối cùng nhờ thực lực của mình, cô đã có được một lượng lớn người hâm mộ. Từ một nữ diễn viên hạng bảy, hạng tám vô danh trở thành một nữ diễn viên hạng nhất thế hệ mới.
Người chống lưng của cô hẳn là cũng có máu mặt. Rốt cuộc thì không ai biết rằng bố mẹ của Lộ Nghiên là đạo diễn nổi tiếng trong giới, vị hôn phu của cô là một đại gia bất động sản, nghe nói còn có ý định lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Sở dĩ tôi biết được những điều trên là nhờ vào chức danh họa sĩ và blogger của cơ thể mới này.
Lúc đầu, tôi theo dõi siêu thoại* của Lộ Nghiên chỉ vì mục đích châm lửa, không ngờ một fan hâm mộ lớn trong siêu thoại đã trò chuyện riêng với tôi để ngỏ ý xin một bức vẽ. Fan hâm mộ này rất kín tiếng và bí ẩn, có thể nói là kẻ điên cuồng số một trên con đường phản bác tin đồn tiêu cực thay Lộ Nghiên.
(*Siêu thoại (超话) tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận.)
Những bản vẽ xin được từ tôi thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động chung giữa Lộ Nghiên và một doanh nghiệp bất động sản, fan hâm mộ lớn này chưa bao giờ cố tình che giấu danh tính của mình.
Lặp lại nhiều lần như vậy, muốn không đoán ra cũng khó.
Tôi gửi cho anh ta đoạn ghi âm. Không bao lâu sau, tập đoàn nhà họ Diệp đứng sau Diệp Lê gặp khủng hoảng nặng nề.
Nếu thị trường chứng khoán cứ tụt mãi không tăng thì ngay cả tài nguyên của Thẩm Nhược Thủy cũng sẽ bị ảnh hưởng, những vụ bê bối cờ bạc của Hà Thịnh cũng sẽ bị đào ra. Trước đây Thẩm Nhược Thủy có hệ thống và Diệp Lê giúp che giấu thông tin, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Ngày tin tức về vụ bê bối bị tiết lộ, Thẩm Nhược Thủy vẫn cố tỏ ra đáng thương. Mãi cho đến khi có tin đồn rằng các bộ phận liên quan đã mở hồ sơ điều tra, cô ta mới hết hy vọng, không hó hé gì nữa.
Cùng lúc đó, tôi và Trần Tự đang trên đường đến bãi biển.
Trần Tự cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa năm đó.
Tất cả những điều này dường như đến một cách rất khó tin, đẹp tựa một giấc mộng mong manh.
Nhưng những thứ đẹp đẽ thường không bền lâu.
Khi Thẩm Nhược Thủy lái xe đâm về phía chúng tôi, Trần Tự đã nghiêng người để bảo vệ tôi trong vòng tay cậu ấy.
Chiếc xe bị lật nghiêng, tôi được bảo vệ rất cẩn thận, đầu choáng váng một chốc đã có thể tỉnh lại.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Trần Tự chảy nhiều máu đến vậy. Tôi luống cuống không viết làm cách nào để chặn lại những vết thương ấy, nước mắt cũng rơi không ngừng.
Chiếc xe bốc lên khói trắng, tôi không biết nó sẽ phát nổ hay không. Người qua đường lần lượt xuống xe gọi xe cứu thương, tôi ôm Trần Tự, nhìn cậu ấy phun ra từng ngụm máu lớn.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, muốn nói rằng cậu đừng chảy máu nữa được không, Trần Tự, tôi thực sự rất sợ mất cậu.
Trần Tự cố mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng không ngừng chảy máu, tôi làm thế nào cũng không ngăn được.
Cậu ấy cố hết sức vươn đầu ngón tay lên, chỉ nhẹ vào trán tôi.
Giống như một nụ hôn – một nụ hôn đầy ước muốn, nhưng đã phải rời xa.
Trong mắt cậu ấy có sự quyến luyến và nhẹ nhõm.
"Giảo Giảo." Giọng cậu ấy rất nhỏ, rất nhỏ, tôi gần như không thể nghe rõ: "Cậu nhất định sẽ có một tương lai vô cùng tươi đẹp."
Những người qua đường đến giúp đỡ nói rằng xe cứu thương sẽ mất hai phút để đến nơi, nhưng tôi đã cảm nhận được sự sống đang biến mất trong vòng tay mình.
Rất lặng lẽ, rất nặng nề, nhưng lại nhẹ tựa như lông vũ, khiến tôi có dốc hết sức cũng không thể nắm lấy.
Dường như có thứ gì đó đang chực vụn vỡ.
Tôi bất lực quỳ xuống tại chỗ, ôm Trần Tự đang hấp hối với nhịp tim ngày càng yếu, khóc như một đứa trẻ.
Trần Tự, cậu vẫn chưa đưa tôi đi ngắm biển mà