Tư Nhuệ hơi thất vọng vì Lý Chấn Kiệt đã đoán ra được mình, cô hơi buồn chán nói.
" Sao anh đoán được đó là em."
Tư Nhuệ ôm lấy Lý Chấn Kiệt từ phía sau cô áp má vào bờ lưng ấm áp của anh, nhẹ giọng nói.
" Công việc không thuận lợi sao anh."
Lý Chấn Kiệt thở dài một hơi rồi mới lên tiếng.
" Chỉ là gặp một vài rắc rồi."
Anh quay người lại đối diện với Tư Nhuệ, hai người trao nhau ánh mắt đầy tình cảm, Lý Chấn Kiệt đột nhiên cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại của vợ đầy yêu thương. Tư Nhuệ cũng đón nhận nụ hôn của anh một cách nhiệt tình, hai người cứ quấn lấy nhau triền miên, đột nhiên Tư Nhuệ nhớ ra điều gì đó cô vội vàng đẩy Lý Chấn Kiệt ra.
" Em có mang canh đến tẩm bổ cho anh đấy, dạo này anh ốm đi rất nhiều rồi."
Tư Nhuệ định đi đến lấy canh cho Lý Chấn Kiệt, nhưng anh lại giữ chặt lấy cô, rồi bế Tư Nhuệ ngồi lên bàn làm việc của mình.
" Tuy cơ thể của anh ốm nhưng chỗ khác không ốm, em có muốn kiểm tra không."
Tư Nhuệ ngại ngùng gương mặt đã ửng đỏ cô đẩy anh ra.
" Không muốn, anh tự mà đi kiểm tra đi đúng là không biết xấu hổ mà."
Cô quay mặt đi nơi khác đôi má đã bị anh làm cho ửng đỏ, Lý Chấn Kiệt đưa tay lên bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ của Tư Nhuệ rồi xoay đầu cô lại để cô đối diện với mình.
" Em kiểm tra giúp anh cũng được mà."
Tư Nhuệ xấu hổ đẩy nhẹ Lý Chấn Kiệt ra lãng tránh sang chuyện khác.
" Để em mang canh đến cho anh ăn."
Lý Chấn Kiệt cũng không đùa giỡn với cô nữa để cho Tư Nhuệ đi lấy canh cho mình, hai người ngồi bên cạnh nhau, Tư Nhuệ múc canh ra bát rồi đưa đến cho Lý Chấn Kiệt uống, anh nhìn cô mỉm cười đầy ấm áp.
" Cám ơn em."
Tư Nhuệ đi xung quanh tham quan phòng làm việc của Lý Chấn Kiệt trong khi anh đang uống canh, dạo này công ty thường xuyên xảy ra rắc rối, một mình Lý Chấn Kiệt giải quyết tất cả những vấn đề của công ty nên tin thần suy giảm lúc nào cũng ở trạng thái mệt mỏi.
Đột nhiênTư Nhuệ nhìn thấy khung ảnh cưới của hai người ở trên bàn làm việc của Lý Chấn Kiệt trong lòng lại có cảm giác rất vui, nhưng lại tỏ vẻ không hiểu.
" Sao anh lại để khung ảnh này ở đây?"
Lý Chấn Kiệt cười cười trêu chọc Tư Nhuệ.
" Nếu không để ở đó thì nhiều phụ nữ đến làm phiền lắm."
Tư Nhuệ nghe Lý Chấn Kiệt nói xong thì liếc nhìn anh bằng đầy phẫn nộ.
" Uống xong chưa để em còn đi về."
Lý Chấn Kiệt liền phì cười hả dạ nói.
" Nhìn vợ của mình ghen thật thú vị, tuy có rất nhiều phụ nữ bám lấy anh nhưng anh chỉ nghĩ về một mình em mà thôi nên em cứ yên tâm đi nhé."
Lúc nào anh cũng nói là chỉ có một mình cô vậy mà bao nhiêu rắc rối xảy ra điều liên quan đến phụ nữ, càng nghĩ cô càng khó chịu, Tư Nhuệ đột nhiên hậm hực đi đến giật lấy bát canh trong tay của Lý Chấn Kiệt.
" Em đi về đây, anh ở đây mà tự luyến đi."
Lý Chấn Kiệt liền ôm lấy eo của Tư Nhuệ để cô ngồi vào lòng của mình, đặt cằm lên vai cô hơi thở nóng ấm của anh khiến cho cô sởn gai ốc từng cơn.
" Em đang ghen có phải không?"
Tư Nhuệ vẫn giữ lòng tự trọng cô vạch rõ thái độ của mình.
" Không rãnh để ghen, anh đừng có tưởng bở."
Lý Chấn Kiệt đột nhiên luồn tay vào eo rồi cù lét cô, khiến cho Tư Nhuệ không nhịn được, cô cự quậy trong lòng của Lý Chấn Kiệt cười nghiêng ngả, anh vẫn cứ gặng hỏi cho bằng được.
" Có ghen hay không?"
Tư Nhuệ bị anh chọc cho cười ra nước mắt cô đành gật đầu đồng ý nếu không sẽ ngất vì cười mất.
" Ghen em ghen với những cô gái đến gần anh."
Lúc này Lý Chấn Kiệt mới dừng tay lại, anh hít thật sâu trên đôi má mềm của Tư Nhuệ.
" Phải như thế mới được chứ, mỗi khi em thờ ơ với anh có biết là anh khó chịu đến mức nào không hả, sau này không được đối xử với anh như thế nữa."
Tư Nhuệ lại lắc đầu đến luợt cô trêu ghẹo Lý Chấn Kiệt.
" Không đồng ý, nhìn mặt của anh em lại không muốn quan tâm đến, không biết vì sao nữa."
Lý Chấn Kiệt gật đầu cay cú sau câu nói vừa rồi của Tư Nhuệ.
" Chẳng phải tim em đập mạnh khi ở bên cạnh một người điển trai như anh hay sao."
Tư Nhuệ bĩu môi nói.
" Điển trai thì em gặp cũng nhiều rồi anh chỉ thuộc dạng trung bình thôi."
Lý Chấn Kiệt đột nhiên bế bổng người cô lên để hai chân của Tư Nhuệ dang hai bên đùi của mình.
" Để em nhìn kĩ hơn một chút nét đẹp của anh, nào nhìn cho kĩ vào có đẹp trai hay không."
Tư Nhuệ cố gắng kiềm chế sự buồn cười cô đưa ngón tay vuốt nhẹ lên sống mũi của Lý Chấn Kiệt.
" Em vẫn chưa nhìn thấy được sự điển trai nào cả, để em nhìn gần thêm một chút."
Tư Nhuệ áp sát mặt mình vào mặt của anh, đột nhiên cô hôn nhẹ vào môi của Lý Chấn Kiệt một cái, rồi định bỏ chạy.
" Em về trước đây."
Nhưng thỏ thì làm sao qua mặt được cáo già, Lý Chấn Kiệt nhanh chóng ôm chặt lấy Tư Nhuệ lại.
" Dám khơi dậy hứng thú rồi bỏ chạy sao."
Tư Nhuệ đẩy nhẹ anh ra ngại ngùng nói.
" Em chỉ làm những hành động yêu thương quan tâm chồng của mình mà thôi, tại anh quá nhạy cảm lúc nào cũng chỉ nghĩ những chuyện đen tối mà thôi."
Lý Chấn Kiệt vùi đầu vào bờ ngực thơm ngát của Tư Nhuệ, bắt đầu làm nũng.
" Bây giờ mà em cứ như thế mà đi về chắc anh sẽ buồn chết mất."
Tư Nhuệ đánh vào vai của anh.
" Nếu không về chẳng lẽ ngủ lại đây với anh."
Lý Chấn Kiệt không do dự anh bế bổng cô rồi đứng lên.
" Nếu em đồng ý thì không thành vấn đề, chúng ta đi ngủ thôi vợ."
Tư Nhuệ khó hiểu hỏi.
" Ngủ ở đâu trên bàn làm việc à?"
Lý Chấn Kiệt bật cười nói.
" Em xem thường văn phòng cấp cao của anh rồi đấy."
Anh lấy một chiếc điều khiển bấm nút trên đó, một cánh cửa mở ra, bên trong là một phòng ngủ đầy tiện nghi không khác gì căn phòng ở hoàng cung là mấy, đây là nơi mà anh nghỉ ngơi mỗi khi công ty có nhiều việc.
" Em muốn đi về anh tự ở đây mà tự luyến đi."- Tư Nhuệ vùng vẫy thoát khỏi Lý Chấn Kiệt.
Anh sẽ không cho cô cơ hội để từ chối.
" Muộn rồi em đã vào hang cọp thì khó mà thoát ra được."