Nhưng việc chúng tôi muốn chị ấy rời khỏi nơi này và việc giám đốc cứ úp úp mở mở muốn sa thải chị ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con người luôn bị tình cảm chi phối, không thể xử lý sự việc một cách công bằng. Hiện tại, chị em của mình bị người khác ghét bỏ, tâm trạng của tôi tất nhiên sẽ rất khó chịu.
Dù gì giám đốc cũng là người từng trải, làm sao không nhìn ra được ngoài miệng tôi đồng ý nhưng thực tế lại không có ý định chuyển lời cho Lâm Tuyết. Giám đốc quyết tâm, cắn răng tiến tớigiữ tôi lại: “Cô Tả, tôi thật sự không có ý đắc tội với cô.”
“Không có ý đắc tội tôi thì vừa rồi nên nói thẳng ra, sao cứ phải làm khó bạn tôi?” Tôi hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình: “Giám đốc kéo đủ chưa?”
Giám đốc ngẩn ra một lúc, xấu hổ buông tay: “Thật ra không phải tôi muốn sa thải Lâm Tuyết. Dù sao cô ấy cũng là nhân viên lâu năm ở đây, không có công lao cũng có khổ lao. Người cũng không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Tôi cũng không nỡ để cô ấy đi.”
Tôi nghe thấy lời này thì trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ chuẩn bị nói ‘nhưng’ này.Vế trước khen nhiều như thế không phải để chuẩn bị chuyển sang vế sau sao, đúng là quá dối trá!
Quả nhiên, giám đốc lén quan sát sắc mặt của tôi, thấy tôi vẫn bình thản đứng đó thì nuốt nước bọt nói tiếp: “Nhưng vấn đề hiện tại là tổng giám đốc Hà mới đến yêu cầu cô ấy phải rời đi…”
Tổng giám đốc Hà? Hà Uyên Uyên? Tại sao cô ta lại muốn đuổi Lâm Tuyết đi? Chẳng lẽ vì mình mà cô ta giận chó đánh mèo sang Lâm Tuyết? Tôi cau mày, nghiến răng, hung hăng trừng mắt, nhớ lại bộ dạng dữ tợn khi bảo vệ thức ăn của Kim Hoa, tỏ vẻ không hề yếu thế.
“Cho nên? Tổng giám đốc Hà bắt ông làm gì thì ông sẽ làm thế? Đừng quên Nhạc Hằng mới là ông chủ thật sự.”
Giám đốc lau mồ hôi có lẽ có trên trán, cẩn thận trả lời: “Cái này… Chúng tôi chỉ là người làm thuê, gây khó chúng tôi chúng tôi cũng không thể làm gì hơn! Đây là ý của tổng giám đốc Hà, hay là… cô hãy nói chuyện với tổng giám đốc Nhạc xem sao?”
Hay cho một Hà Uyên Uyên, suy tính trước tôi sẽ không mở miệng nói với Nhạc Hằng những chuyện thế này, thế là cậy vào thân phận mình để uy hiếp tôi. Thôi vậy, không làm thì không làm, tôi còn ước gì Lâm Tuyết đổi việc đây.
Nhưng dù chúng tôi không làm, tôi cũng sẽ không để yên cho cô ta. Tôi quay đầu nhìn chằm chằm giám đốc một hồi, cho tới khi nhìn vẻ hoảng sợ của ông ta đến mất hứng mới bĩu môi, xem ông ta chỉ tay bâng quơ.
“Các người đã muốn đuổi việc Lâm Tuyết thì theo như quy định, có phải các người nên trả trợ cấp thất nghiệp cho chị ấy không?” Sự thật là tôi không biết Vàng Son có quy định này không và Lâm Tuyết có đủ thâm niên được nhận hay không.
Dù vậy, Lâm Tuyết bị bắt nạt, ít nhất tôi cũng phải tận lực giúp chị ấy giành lấy một ít quyền lợi. Tuy bình thường tôi rất hiếm khi mượn danh nghĩa của Nhạc Hằng để ra oai,nhưng đôi khi thử cảm nhận một chút cũng không tệ.
Khó trách nhiều người dễ mất đi bản tính của mình sau khi có quyền có thế, đây thật sự là một thử thách đối với bản thân. Nhìn người vừa chỉ tay năm ngón với mình thoáng chốc đã khúm núm, kiểu nào cũng sẽ thấy có chút đắc ý.
“Cái này… Vốn dĩ chỗ chúng tôi không có trợ cấp thất nghiệp, nhưng nếu cô Tả đã mở lời, chúng tôi gửi cho Lâm Tuyết thêm ít tiền thưởng cũng có thể. Như vậy đi, số tiền lương bị khấu trừ do cô ấy xin nghỉ, bây giờ sẽ không trừ nữa, cô thấy thế nào?”
Nhìn sắc mặt xanh mét của giám đốc, tôi cũng hiểu tất cả đều là ý của Hà Uyên Uyên, thật sự không nên giận lây sang ông ta. Tôi đành thở dài một hơi, tỏ ý ông ấy hãy mau trả tiền lương cho Lâm Tuyết.
Đợi khi tôi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Tuyết, trong lòng tôi có chút áy náy. Tôi khẽ thở dài một hơi, dang hai tay ra: “Lâm Tuyết, chị có thể ôm em một cái không? Em nghe nói khi tâm trạng không vui thì cần lắm một cái ôm.”
Đúng thế! Đây chính là chiêu cũ rích tôi học từ phim truyền hình, nhưng tôi thật sự không biết nên an ủi một người thất nghiệp như thế nào. Tuy tôi muốn giúp chị ấy nhưng dù sao cũng bị chị ấy từ chối một lần, mà tôi còn chưa nghĩ ra có thể giúp chị ấy tìm được công việc nào khác… Có lẽ cuối cùng tôi vẫn nên nhờ chị La hoặc Nhạc Hằng giúp đỡ mới được.
Thấy tôi như vậy, Lâm Tuyết có hơi nghi hoặc nhưng chị ấy vẫn vươn hai tay ra ôm lấy tôi: “Sao thế? Không phải vừa nãy vẫn tốt à, sao đi xin nghỉ giúp chị xong lại không vui rồi?”
Tôi bĩu môi, có hơi khó xử nói: “Không, em chỉ muốn ôm chị trước một cái… Lát nữa không biết chị có oán trách em không, lại không ôm em nữa thì sao. Lâm Tuyết, chị hứa với em là một hồi nghe em nói xong, chị đừng buồn nha.”
Lâm Tuyết thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, nhìn tôi rồi bâng quơ hỏi: “Làm sao? Tên quỷ nịnh hót kia muốn sa thải chị hay định trừ tiền lương của chị? Không sao đâu, em cứ nói đi, chị đã nhìn ra tâm địa gian xảo của ông ta từ lâu.”
Không ngờ Lâm Tuyết lại thoải mái nói ra như vậy, ngược lại cho thấy bụng dạ tôi có hơi hẹp hòi. Xấu hổ hắng giọng, tôi thấp giọng trả lời: “Ông ta muốn đuổi chị… Nhưng em đã tranh thủ cho chị chút tiền thưởng, ông ta yêu cầu chị vào lấy.”
Lâm Tuyết gật đầu, cũng không lộ ra biểu cảm không vui như tôi tưởng tượng trước đó, chị ấy chỉ nói với tôi rằng: “Vậy em ở đây chờ chị một lát, chị vào trong kết toán, cũng muốn xem xem tên Chu lột da kia thưởng cho chị được bao nhiêu.”
So với tốc độ tôi dây dưa cùng giám đốc, Lâm Tuyết lại giải quyết rất nhanh, khoảng chừng mười phút đồng hồ đã trở ra. Khi Lâm Tuyết thấy tôi thì bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói: “Lão già này, chị biết ông ấy keo kiệt lắm mà, chỉ cho được có một triệu đồng.”
Tôi gãi đầu, có hơi xấu hổ: “Vốn là nếu em đến nhờ Nhạc Hằng thì có thể chị đã được ở lại… Chị có trách em vì thể diện mà không đi nhờ vả giúp chị không?”
Lâm Tuyết nhìn tôi, tỏ vẻ kì quái: “Em nói bừa gì thế? Em cho rằng chị là người không biết suy xét như Tiền Xinh kia sao? Lão kia ngày nào cũng bóc lột bọn chị, nếu không phải em áp chế ông ta giúp chị thì sợ là một triệu cũng chẳng đến tay chị.”
Lâm Tuyết ngừng một lúc rồi thở dài: “Tiêu Ân, trong lòng chị hiểu em đã cố hết sức. Đừng nói là giữa em và Nhạc Hằng hiện tại đang có mối nguy lớn là Hà Uyên Uyên, mà cho dù hai người không có gì thì Nhạc Hằng cũng sẽ không giúp chị.”
Tôi hơi sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Vì sao? Chị một không trộm hai không cướp. Lúc trước, Ngũ Linh trộm dây chuyền của Thiện Lục làm ầm ĩ như vậy, mà sau đó vẫn có thể tới đây làm việc không phải sao? Còn cả Tiền Xinh, cô ta còn uy hiếp Nhạc Hằng đấy…”
“Không giống.” Lâm Tuyết lắc đầu: “Chị biết quá nhiều chuyện của Nhạc Hằng. Với tính cách của Nhạc Hằng, có thể giữ lại mạng cho chị đã là rất nể mặt em, sao còn có thể để chị ở một nơi gần anh ta thế này được.”
Tôi hơi ngạc nhiên, cắn môi, vô thức phản bác lời chị ấy: “Chị nói gì vậy, Nhạc Hằng không phải là người như thế. Chị không đắc tội gì anh ấy, cũng sẽ không lan truyền chuyện của anh ấy ra ngoài…”
“Sao em biết chị sẽ không truyền những chuyện của anh ta ra ngoài?” Lâm Tuyết ngắt lời tôi, như cười như không nhìn tôi: “Em tin chị đến vậy sao? Đáng tiếc là em tin nhưng anh ta lại không tin.Những người như họ sẽ bóp chết tất cả khả năng từ trong trứng nước.”
Nói xong, Lâm Tuyết thở dài một hơi: “Lúc trước, chị còn quá ngây thơ, cho rằng anh ta giúp chị đưa Tiêu Điền đi là tốt cho nó, chỉ có cách đó mới đảm bảo an toàn cho Tiêu Điền. Nhưng không ngờ bây giờ, nó lại trở thành vũ khí để anh ta uy hiếp chị.”