Vực Sâu Ham Muốn

Chương 328: Đêm không về nhà



Chị La đẩy tôi, ánh mắt chứa đầy sự không đồng tình. Lý Ninh im lặng một lúc, lại không nỡ nói nặng lời với chị La, đành quay đầu trừng mắt với tôi: “Sao cô vẫn còn ở đây? Đã mấy giờ rồi còn không chịu về nhà đi?”

Sao tôi lại không hiểu ý của anh ta chứ? Hi vọng tôi mau chóng rời đi để anh ta có thể thoải mái cùng chị La hưởng thụ thế giới của hai người. Tôi chỉ cười nụ cười ghê tởm: “Anh cũng biết bây giờ đã rất muộn rồi? Đêm nay tôi sẽ ngủ lại đây, là anh, đến khi nào anh mới chịu về đây?”

Lý Ninh trầm nặng vài giây, ngẩng đầu với khuôn mặt nghiêm túc nhìn mắt tôi: “Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy vẫn là không nên làm như vậy, cô nghĩ xem, cô và bạn trai đang cãi nhau, ngộ nhỡ anh ta biết được đêm nay cô không về nhà thì cô nghĩ anh ta sẽ nghĩ ra sao?”

Chị La sững sờ, cũng quay đầu nhìn tôi: “Tiêu Ân, anh ấy nói có vẻ cũng hợp lý, hay là em vẫn nên về đi? Chị thấy Nhạc Hằng cũng rất thích em đó, nói không chừng thì đó chỉ là hiểu nhầm, mấy ngày nay anh ta đến tìm em thì sao?”

Tôi tức giận trợn tròn mắt, tức đến nỗi nghiến răng cầm cập, hung dữ nhìn bộ dạng lưu manh lúc này của Lý Ninh, chờ chị La quay đầu lại, trong chớp mắt anh ta lại thay đổi bộ mặt muốn tốt cho tôi, đúng là trở mặt còn nhanh hơn người yêu cũ trở mặt.

Tôi không thể ở lại đây thì cũng không để cho người khác ở lại đây. Tôi bày ra bộ dạng lo lắng nhìn chị La, nhéo đùi cuối cùng cũng giúp tôi thành công rơi được giọt lệ đáng thương: “Nhưng muộn như vậy, không dễ bắt xe đâu?”

“Cũng phải, muộn như vậy, để em một thân một mình đi về thì cũng không yên tâm.” Quả nhiên chị La đã bị tôi lay động, cau mày cắn môi rồi tiếp lời luôn, dường như cảm thấy những điều chúng tôi nói đều có vẻ hợp lý.

“Hay là thế này, để Lý Ninh đưa em về nhé?” Tôi đưa ra ý kiến, nhìn thấy ánh mắt đang trừng tôi của Lý Ninh, cười đắc ý: “Anh ấy đến nhanh như vậy chắc chắn là có lái xe? Tôi nhớ anh cũng tiện đường mà nhỉ?”

Lúc này chị La mới để ý tới chiến tranh ngầm giữa chúng tôi, nghĩ kỹ lại là có thể hiểu được mà, nên lập tức có chút dở khóc dở cười: “Tiêu Ân nói đúng, anh cũng nên về đi, vừa hay cũng tiện đường đưa Tiêu Ân về nhà.”

Lập tức Lý Ninh bày ra bộ dạng ấm ức: “Chúng ta đã lâu như vậy rồi không gặp, mới ở chưa được bao lâu em đã muốn anh đi rồi? Em nỡ sao? Chúng ta lâu rồi không...”

Chị La cái gì cũng tốt đặc biệt là rất dễ mềm lòng, sợ chị La không khống chế được mà bị cái tên lưu manh này chiếm lợi, tôi đứng dậy nắm lấy cổ áo của Lý Ninh và kéo anh ta rời đi.

“Được rồi, đừng nói nữa, mau chóng về đi, muốn đuổi tôi đi để vuốt ve chăm sóc chị La sao, anh đừng có mơ.” Bị tôi phũ phàng vạch rõ mục đích của anh ta như vậy, Lý Ninh lập tức than vãn: “Biết rồi cô còn cố tình phá đám? Cô đúng là cái đồ chanh chua!”

Chị La theo sau lắc đầu cười, giúp tôi lấy túi xách để quên trên sofa: “Được rồi, được rồi, hai người đều về cũng tốt, để tôi hưởng thụ một đêm yên tĩnh.”

Đến chị La cũng nói như vậy, Lý Ninh hiểu rõ lúc này ván đã đóng thành thuyền, đêm nay anh đã xác định là không kiếm được lợi gì, miễn cưỡng lên xe, rồi thở dài: “Trời ơi, đúng là kết nhầm bạn mà, không dễ gì mới có được cơ hội lại bị phá hoại mất.”

Tôi mím môi: “Được rồi, đừng giả bộ nữa, chuyện lúc nãy nói ở nhà chị La, tôi hỏi xong những thứ tôi muốn hỏi thì anh có thể đi, giải quyết xong sớm thì anh cũng có thể rút ngắn thời gian làm chuyện của mình.”

Ánh mặt Lý Ninh sáng rực, khuôn mặt lập tức tràn đầy ý cười: “Cô nói thật sao? Vậy hỏi đi, tôi biết gì tôi sẽ nói hết, nhanh lên, không lát nữa thôi là chị La đi ngủ mất.”

Tôi trợn mắt: “Biết chị ấy sắp ngủ rồi anh còn định quay lại làm phiền chị ấy? Điều tôi muốn hỏi lẽ nào anh còn chưa rõ sao, tên bác sĩ kia, tại sao lại ghét tôi đến vậy? Lần đầu gặp mặt, anh ta không ghét tôi như vậy.”

Lý Ninh nghe xong nhếch môi: “Lần đầu gặp cô không phải là anh ta không thèm để ý đến cô, ngược lại, rất vừa mắt là đằng khác. Tên đó từ nhỏ đã chơi cùng Nhạc Hằng, thấy anh ấy quan tâm đến người con gái khác như vậy, đương nhiên là hi vọng Nhạc Hằng sẽ hạnh phúc rồi.”

“Nếu đã vừa ý, tại sao sau đó lại thay đổi 180 độ như vậy? Là vì tôi từng ly hôn sao? Nếu là như vậy, thì đừng nói là giải quyết, đến một cách cũng không có để lựa chọn suy nghĩ ý.”

Lý Ninh cười phá lên, ung dung lấy ra một bao thuốc từ túi áo, châm một điếu: “Cô vẫn là quá ngây thơ, anh ta vừa ý cô vẫn còn một nguyên nhân, tên đó đã yêu thầm Hà Uyên Uyên từ rất lâu rồi.”

Tôi sững sờ, không ngờ còn có nguyên nhân ẩn sâu bên trong này. Chả trách hôm đó khi anh ta đối đầu với tôi thi thoảng cũng có vài câu nhắc tới Hà Uyên Uyên, trong lòng anh ta, đương nhiên là tôi không thể so sánh với nữ thần cao quý kia rồi.

“Ý của anh là, anh ta vừa ý tôi là vì tôi và Nhạc Hằng yêu nhau thì anh ta sẽ có cơ hội?” Tôi cau mày, vẫn là cảm thấy nghĩ không thông: “Vậy sau đó tại sao anh lại bắt đầu ghét bỏ tôi? Hơn nữa dường như càng ngày càng ghét.”

Lý Ninh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hút một hơi thuốc trong tay, rồi lại nhả một làn khói trắng: “Nói cô ngốc quả không sai, còn vì sao được nữa? Đương nhiên là vì bất bình cho nữ thần của mình rồi.”

“Câu nói này của anh có mâu thuẫn, nếu anh ta đã vui vì tôi và Nhạc Hằng yêu nhau, nhưng sao lại vì chuyện này mà giận? Anh ta là một bác sĩ, còn có thể có tình trạng tâm thần phân liệt sao?”

“Tuy duy của cô bị trượt trên vỏ chuối à? Xa vời quá rồi đó?” Lý Ninh cạn lời nhìn tôi: “Thái độ của anh ta có sự thay đổi đương nhiên là vì đã có người nói gì đó với anh ta.”

“Ý anh là, Hà Uyên Uyên nói xấu tôi với anh ta?” Cau mày, tôi thở dài: “Cô ta ghét tôi cũng là phải thôi, hôm đó vì tôi mà cô ta bị ăn một cái tát của Nhạc Hằng.”

“Tôi biết, cô thật sự cho rằng một màn kịch hay như vậy lại không có tôi sao?” Lý Ninh khựng lại: “Hôm đó cô kết thù kết oán cũng không ít người, cô đắc tội với Hà Uyên Uyên giữa nơi công cộng như vậy, sau này đương nhiên là cô phải gánh hậu quả rồi.”

Lý Ninh rất hiếm khi lộ ra biểu cảm bạn đã gặp phải rắc rối lớn, thấy anh ta nói như vậy tôi có chút hoảng loạn, không kìm được mà hỏi dò: “Không đến nỗi nghiêm trọng như anh nói chứ? Trước kia Hà Uyên Uyên và chủ tịch Nhạc cũng đến tìm tôi, nhưng sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mà.”

“Đó là vì khi đó ông già họ Nhạc kia sẽ không đối đầu với Nhạc Hằng, còn Hà Uyên Uyên cũng chỉ là tìm cô với tư cách cá nhân mà thôi, Nhạc Hằng muốn giải quyết họ quá dễ dàng, nhưng hôm đó thì khác, cô đã công khai đắc tội với Hà Uyên Uyên, cũng có thể coi cô đã đánh thẳng vào mặt nhà họ Hà.”

Theo phản xạ tôi thở dài, cắn môi bắt đầu cảm thấy bất an: “Ý anh là, tôi đã đắc tội với nhà họ Hà?” Đối với tầng lớp thượng lưu tôi thật sự không hiểu, vốn không nghĩ nhiều vấn đề này, bây giờ nghe anh ta nhắc nhở như vậy, tự nhiên tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.

“Có phải như vậy là cùng lúc tôi đã đắc tội cả với nhà họ Nhạc?” Cau mày, tôi cảm nhận thấy tương lai mù mịt của mình và Nhạc Hằng, đồng thời cũng có chút an ủi bản thân rằng cũng may quan hệ giữa Nhạc Hằng và nhà họ Nhạc không tốt, bằng không nếu bố anh không đồng ý thì tôi thật sự lo sợ Nhạc Hằng sẽ không chịu nổi áp lực tình thân mà từ bỏ tình cảm giữa hai chúng tôi.

Thấy phản ứng của tôi, Lý Ninh bật cười: “Ừm, trẻ con có thể dạy, nhưng đáng tiếc nền tảng của cô quá kém, nghĩ đến chuyện này, thật sự vẫn chưa đủ. Thứ cô đắc tội, không chỉ là nhà họ Hà và nhà họ Nhạc đâu thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv